Phần Không Tên 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sắp ăn tết nên Uông phủ bên kia đã cho người tới mời Uông Vĩnh Chiêu hồi phủ. Trương Tiểu Oản lại không đi mà ôn tồn nói với hắn nàng muốn ở lại nhà này với Mạnh tiên sinh.

Uông Vĩnh Chiêu trầm mặt hai ngày, vào ngày 30 tết hắn mới xụ mặt mang theo Giang Tiểu Sơn đi mất.

Trương Tiểu Oản đưa hắn đến cổng lớn còn vẫy khăn với hắn nhưng hắn chẳng thèm nhìn nàng một chút, cứ thế đi luôn.

Đợi hắn vừa đi khuất, Trương Tiểu Oản mới thở một hơi thật dài sau đó xắn tay áo nới với lão bộc bên người, "Đi, chúng ta làm cơm tất niên đi."

Thiếu một người mỗi ngày giận dỗi bắt nàng phải nhìn sắc mặt, lại có thư Tiểu Lão Hổ gửi về khiến tâm tình Trương Tiểu Oản khó có được nhẹ nhàng. Nàng vội vàng nấu ăn, làm điểm tâm, chỉ huy năm sáu lão nô bộc đem mọi thứ trong nhà sửa soạn lau chùi, dịch chuyển tạo ra một không khí mới mẻ, tăng thêm vui mừng khi ăn tết.

Đêm đó, Trương Tiểu Oản cũng không để đám lão bộc ngồi riêng mà nàng cùng với Mạnh tiên sinh và mấy người này ngồi quây quanh một bàn lớn cùng nhau ăn cơm. Ăn cơm xong nàng bưng hạt dưa và đậu phộng lênđể mọi người vừa nói chuyện vừa cắn ăn.

Người già thì thành tinh, trong những người ngồi đây ngoài Trương Tiểu Oản, những người khác đều đã có tuổi, trong bụng đều có chuyện xưa. Cứ thế mỗi người nói một chuyện nên đêm dài cũng qua mau. Không bao lâu đã tới đêm khuya, mấy lão bộc đỡ nhau, còn Trương Tiểu Oản đỡ Mạnh tiên sinh đi đến bên cửa đốt pháo. Mọi người chưa đã thèm nên đi lên nhà chính ngồi nói chuyện đến khi buồn ngủ quá mới lục tục trở về phòng nghỉ ngơi.

Trương Tiểu Oản mang theo lão bà tử dọn dẹp nhà chính xong mới đi tới hậu viện ngủ. Khi đó đã là giờ sửu vì thế ngày thứ hai nàng thức dậy so với ngày thường muộn hơn một chút. Giờ mão nàng vẫn còn nằm trên giường, lúc này cửa hậu viện bị người ta gõ vang.

Nàng vừa mở cửa đã thấy là lão bà tử kia và Giang Tiểu Sơn. Lão bà tử là một lão phụ nghiêm khắc, nhìn thấy Trương Tiểu Oản thì bà ta lập tức hành lễ với nàng sau đó trầm mặt nói Giang Tiểu Sơn không phải, "Giang tiểu ca mới sáng mùng một đã gõ vang cửa nhà, tiếng động to đến nỗi lão bà tử ta còn tưởng có người tới làm phiền phủ chúng ta."

Giang Tiểu Sơn vẻ mặt đau khổ chắp tay với lão bà tử này nói, "Ôn bà bà, lại phải xin lỗi ngài nhưng ngài đừng mắng ta nữa. Tết nhất ngài cho ta chút mặt mũi đi."

Lão bà tử hừ một tiếng, nhưng lúc này đối mặt với Trương Tiểu Oản thì sắc mặt cũng đẹp hơn nhiều. Bà ta nói, "Đại phu nhân, lão nô có nấu cháo ở phía trước, ngài nghỉ một lát rồi tới uống cháo nhé?"

"Đã biết, bà đi đi." Trương Tiểu Oản cười nói rồi lại dặn dò một tiếng, "Bà đi đường chậm một chút, ta thấy hôm nay có sương, đường trơn lắm đó."

"Đã biết, lão nô đi đây." Bà tử kia cười cười hành lễ với nàng rồi mới đi.

Đợi bà ta đi rồi Giang Tiểu Sơn lại hành lễ với Trương Tiểu Oản sau đó theo nàng vào trong. Hắn lúc này mới bày ra vẻ mặt đưa đám nói với nàng, "Không phải tiểu nhân muốn tới phiền ngài nhưng Đại công tử nói cái mũ trùm của ngài ấy phải lấy về bởi vì ngài ấy muốn ra cửa nên mới để tiểu nhân tới đây lấy."

"Mũ trùm à? Cái nào?" Trương Tiểu Oản "A" một tiếng sau đó đến ngăn tủ trong phòng tìm một khối giấy đỏ lại tìm thỏi bạc bao giấy đỏ lại đưa cho Giang Tiểu Sơn.

Giang Tiểu Sơn mặt mày hớn hở đón lấy nói, "Đa tạ đại phu nhân thưởng bạc, ngài ăn tết đại cát đại lợi."

Nói xong hắn cất bao lì xì vào ngực rồi lại vẻ mặt đau khổ nói với nàng, "Chính là cái mũ trùm màu đen tháng trước ngài làm cho Đại công tử ấy."

Trương Tiểu Oản cười nói, "Cái đó hả? Ta đặt trong rương, để ta đi lấy cho ngươi." Nói xong nàng lại cười lắc lắc đầu, "Cũng đâu phải ngày có tuyết đâu."

"Đúng vậy, nhưng ngài cũng biết lời này tiểu nhân nào dám nói với Đại công tử. Ngài ấy nói muốn đội thì tiểu nhân chỉ có thể đến lấy." Giang Tiểu Sơn đi theo bên người nàng oán giận nói. Sau đó hắn tố khổ với nàng, "Tối hôm qua ngài ấy khó hầu hạ thực sự, nói là nước tiểu nhân pha cho ngài ấy ngâm chân không vừa khiến tiểu nhân phải thay ba lần vẫn không ưng. Ngài không biết chứ ngài ấy vừa về phủ đã tắm gội, chân có thể không rửa mà? Ngài ấy muốn rửa chân thì tiểu nhân cũng sẽ chuẩn bị nhưng sao lại khó hầu hạ như thế? Sau đó tiểu nhân còn tưởng ngài ấy thích Lệ di nương nên còn cho người đi mời Lệ di nương tới rửa chân cho ngài ấy. Tiểu nhân còn tốn 3 đồng mới nhờ Tam Cẩu đi mời người tới được. Nhưng ngài ấy còn đá tiểu nhân, Tết nhất mà ngài ấy lại đá tiểu nhân. Tiểu nhân từ nhỏ đã đi theo hầu hạ ngài ấy thế mà giờ ngài ấy còn đá tiểu nhân. Không giống ngài, sáng sớm tới ngài còn nhớ thưởng bạc cho tiểu nhân nhưng ngài ấy nào có nhớ. Uổng công tiểu nhân theo hầu ngài ấy nhiều năm như thế, cái gì cũng thiên vị ngài ấy, cũng không ít lần nửa đêm còn đi phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho ngài ấy."

Trương Tiểu Oản nghe xong thì cười nhìn hắn một cái sau đó không nhịn được ý cười nói, "Ngươi mời Lệ di nương đến mới chính là mưu ma chước quỷ ấy......"

Giang Tiểu Sơn vừa nghe thì biết đại phu nhân biết hết. Hắn hắc hắc cười, ngượng ngùng nói, "Thì chẳng phải tiểu nhân muốn về sớm một chút sao? Phụ mẫu tiểu nhân còn đang chờ tiểu nhân về ăn cùng một bữa cơm đoàn viên, hơn nữa tiểu nhân nghĩ trong bụng Lệ di nương có tiểu chủ tử nên dù Đại công tử có muốn giận cũng phải cố kỵ chút phải không?"

Nói đến đây hắn gãi gãi đầu nói, "Vẫn là ngài tốt, nếu ngài ở đó thì không đến vài câu đã có thể dỗ ngài ấy xong rồi......"

"Kệ Đại công tử đi, hắn vốn như thế." Trương Tiểu Oản cười cười rồi lấy mũ trùm ra rồi lại tới tiền viện bao một bao điểm tâm đưa cho Giang Tiểu Sơn nói với hắn, "Đưa cho Đại công tử nói ta hôm qua cố ý làm để phần cho hắn."

Giang Tiểu Sơn "Ai" một tiếng, cầm mũ và điểm tâm rời đi. Bên này lão bà tử đứng bên người Trương Tiểu Oản nhìn nàng nhưng chỉ đổi được một nụ cười của nàng thì "hứ" một tiếng với nàng.

Lão bà tử cũng có chút buồn cười, trong miệng còn nói, "Ngài ấy, đúng là biết dỗ người." Làm gì có chuyện cố ý làm, chẳng qua đó là tối qua ăn thừa, thế mà nàng cũng dám cầm đi lừa vị Uông Tổng Binh khôn khéo xảo trá muốn chết kia.

"Thì cũng là hôm qua làm, nhìn còn mới mẻ. Ngươi không nói thì ai mà biết được." Trương Tiểu Oản cười nói sau đó mang theo lão bà tử đến phòng bếp làm cơm.

Lão bà tử này trước kia làm việc trong cung nên đã thấy không ít mư gió. Lúc này bà ta vẫn không quên khuyên bảo Trương Tiểu Oản hai câu, "Ngài ấy, nếu đã làm việc thì phải chu toàn, không được để lại nhược điểm cho người ta nói. Như thế người khác mới không dám nói ngài nửa chữ."

"Ta cũng là vội quá nên lúc đó không nghĩ ra......" Trương Tiểu Oản gật đầu cười nói, "Đợi lát nữa ta sẽ tự làm cho hắn một phần là được."

Bên này Trương Tiểu Oản lâm thời muốn lừa gạt Uông Vĩnh Chiêu, mà Uông Vĩnh Chiêu bên kia nhận được điểm tâm nàng "Cố ý" làm cho hắn thì cất vào trong ngực. Trên đường đi chúc tết đồng liêu hắn còn dừng ngựa lấy ra một khối nhét vào miệng. Giang Tiểu Sơn ở một bên trợn mắt há hốc mồm, không biết điểm tâm này đại phu nhân làm ăn ngon bao nhiêu mới khiến Đại công tử đi nửa đường còn phải dừng lại ăn một miếng mới chịu.

*******

Mãi cho đến mười lăm tháng giêng, ra tết rồi mà Uông Vĩnh Chiêu cũng chưa tới. Trương Tiểu Oản thực sự là thở phào, nghĩ hẳn là Lệ di nương ki cũng có thai gần ba tháng, tiền tuyến lúc này không có tin tức nên Uông Vĩnh Chiêu cũng nên ở nhà cùng ái thiếp.

Nhưng phải nói là vận khí của Trương Tiểu Oản chả ra làm sao cả. Nàng vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi thì vào 20 tháng giêng, Uông Vĩnh Chiêu lại tới, lần này mang theo một cái rương còn to hơn cái lần trước khiến sân tiền viện bị ních chật cứng. Giang Tiểu Sơn mang theo người vội vã một buổi sáng mới chỉnh xong đồ đạc để vào hậu viện.

Trong thùng lần này không chỉ có sách mà còn có quần áo, bình hoa. Trương Tiểu Oản ở tiền viện nhìn bọn họ vội vàng buổi sáng, đến buổi chiều đi tới hậu viện nhìn bọn họ đem mấy cái bình lớn đặt khắp nơi.

Hậu viện thì nhỏ lại mang tính thực dụng nên một khi đặt mấy cái đồ trang trí kia vào thì khó coi muốn chết. Nàng nhẫn nhịn đi tới trước mặt Uông Vĩnh Chiêu nhỏ giọng nói, "Ta thấy hậu viện không chứa được nhiều đồ lặt vặt thế đâu. Trong viện này ngày thường ngài hay vận động, nếu để quá nhiều thì sợ vướng chân vướng tay vô cùng."

Uông Vĩnh Chiêu nghe xong thì đi đến trong viện một chuyến, nhìn trái nhìn phải thấy quả thật khó coi nên rống lên với Giang Tiểu Sơn: "Ai bảo ngươi sắp xếp thế này?"

Giang Tiểu Sơn sắp khóc đến nơi rồi, "Không phải ngài nói phải đem đồ đáng giá đều đặt trước mặt phu nhân hay sao?"

Uông Vĩnh Chiêu làm gì chịu được hắn nói trắng ra như thế vì vậy đôi mắt kia đâm thẳng vào người Giang Tiểu Sơn khiến hắn sợ tới mức vội chạy chậm đến phía sau Trương Tiểu Oản trốn. Lúc này Trương Tiểu Oản cũng hơi xấu hổ nhưng vẫn cười nói, "Để ở tiền viện đi, nếu ngài có tiếp khách thì cũng coi như phù hợp."

Uông Vĩnh Chiêu lạnh mắt liếc nàng một cái, lúc này mới thấy Giang Tiểu Sơn đang hé mắt nhìn mình thì lại khiển trách, "Còn không mau làm đi."

Dứt lời hắn vung tay áo bỏ lại một câu "Ngươi xem mà làm" rồi nhanh chóng đi tới thư phòng. Màn đêm buông xuống, vẫn là Trương Tiểu Oản đi mời hắn đến tiền viện ăn cơm tối với Mạnh tiên sinh. Giang Tiểu Sơn lúc trước có đến mời nhưng hắn không thèm đi, còn cầm bút lông ném vào mặt gã người hầu.

Lần này Uông Vĩnh Chiêu tới Trương Tiểu Oản lại trải qua cuộc sống của bảo mẫu, sáng sớm tối mịt đều phải hầu hạ hắn. Tuy nàng hầu hạ thật sự là cẩn thận nhưng đêm nay khi vào phòng nàng phát hiện chăn trên giường ít đi một bộ.

Nàng quay đầu lại nhìn Uông Vĩnh Chiêu không sợ lạnh, đang mùa đông mà còn định cởi cả áo trong ra thì nhẫn nhịn không lên tiếng mà đi tới tủ tìm chăn dự phòng. Nhưng nàng vừa mở tủ thì thấy chăn bên trong đã không cánh mà bay.

Nàng lại nhẫn nhịn đi vào phòng Tiểu Lão Hổ tìm nhưng vừa mở ngăn tủ ra đã thấy bên trong cũng không có cái chăn nào.

Chẳng nhẽ chăn mọc chân chạy hết rồi à?!

Trương Tiểu Oản thật sự không thể nhịn được nữa mà trở lại trong phòng nhẹ giọng hỏi Uông Vĩnh Chiêu: "Ngài biết chăn đi đâu hết rồi không?"

Uông Vĩnh Chiêu nhìn nàng, vẻ mặt hờ hững nói, "Chăn hả? Ừ, hôm qua mấy thuộc hạ của ta tới nói buổi tối lạnh vô cùng nên ta để Tiểu Sơn đưa chăn cho bọn họ, mỗi người hai chăn."

Mỗi người hai chăn? Cho dù có lạnh đến đâu thì cũng không thể một người hai chăn được. Bên dưới giường còn đốt than củi, thế mà vẫn lạnh vậy tức là than củi kia đốt vô ích sao?

Trương Tiểu Oản cố nhịn xuống xúc động muốn trào phúng, miễn cưỡng cười cười nói, "Làm sao lại mang cả chăn của mình mang cho bọn họ chứ? Đây há là thứ có thể để người khác dùng?"

Nói xong không đợi Uông Vĩnh Chiêu nói cái gì nàng đã bước nhanh đi ra cửa tìm Giang Tiểu Sơn đòi chăn đệm.

Trương Tiểu Oản đi ra ngoài một chuyến, gõ cửa phòng Giang Tiểu Sơn nhưng bên trong chẳng có ai. Lúc đi qua phòng của đám thuộc hạ đến bái kiến Uông Vĩnh Chiêu nàng cũng không gặp được ai.

Trên đường trở về nàng gặp lão nô cầm đèn gác đêm lại nghe ông ta hỏi nàng sao còn chưa ngủ thì nàng đành cười nói đã quên lấy rổ kim chỉ nên qua lấy. Dứt lời nàng đưa cái rổ trong tay cho ông ta nhìn.

Trước đó nàng đã đi nhà chính cầm lấy cái rổ trên bàn để lấy cớ cho bản thân. Tất nhiên nàng không muốn nháo chuyện cho mọi người đều biết bởi vì như thế sẽ khiến Uông Vĩnh Chiêu mất mặt mà nàng cũng sẽ chẳng có được chỗ tốt nào.

Nàng lại hỏi Giang Tiểu Sơn nhưng vẫn chẳng có ai trả lời, mà nàng cũng đành vậy. Ở trong cái nhà này bất kể là hắn hay nàng thì có ai dám thật sự cãi lời Uông Vĩnh Chiêu chứ?

Trương Tiểu Oản cầm rổ đi về, đẩy cửa ra thấy Uông Vĩnh Chiêu để trần nửa người trên đang dựa vào đầu giường cầm sách ghé vào dưới đèn đọc......

Trương Tiểu Oản buông rổ nhìn nhìn phía trước, làm như không nhìn thấy sách kia là cầm ngược mà chỉ cười cười nói với Uông Vĩnh Chiêu, "Ngài nằm xuống đắp chăn đi, thời tiết rất lạnh."

Sách này đúng là không lấy còn hơn, nội dung này hôm qua hắn đã đọc rồi. Uông Vĩnh Chiêu giương mắt, thấy phụ nhân kia nhìn hắn không có gì khác ngày thường thì thật sâu mà nhíu mày lại.

Trương Tiểu Oản chuẩn bị gối đầu, hư nhược đỡ hắn nằm xuống rồi mới cười nói, "Đêm nay ta phải cùng ngài đắp chung một chăn rồi, ngài xem có được không?"

Uông Vĩnh Chiêu nghe vậy thì quay mặt qua nói với nàng, "Đành vậy."

"Đa tạ ngài." Trương Tiểu Oản cười dém chăn cho hắn rồi lại hỏi: "Ta vẫn ngủ bên trong sao?"

"Ngủ bên trong thì ngủ bên trong, sao hỏi nhiều thế?" Uông Vĩnh Chiêu không kiên nhẫn nói câu này, vẻ mặt như ghét bỏ Trương Tiểu Oản lắm miệng.

Trương Tiểu Oản mỉm cười đứng lên, xoay người muốn đi thổi đèn.

"Ngươi đi lên trước đi, ta sẽ thổi đèn." Phía sau, Uông Vĩnh Chiêu lên tiếng.

Trương Tiểu Oản chỉ đành quay người, cởi áo ngoài, mặc áo trong bò vào trong giường. Nàng vừa chui vào chăn đã thấy nóng hầm hập. Lúc này Uông Vĩnh Chiêu nhìn chằm chằm nàng mà nàng cũng cười nhìn hắn. Nàng quá trấn định, Uông Vĩnh Chiêu nhìn vài lần thấy nàng hoàn toàn không có phản ứng dư thừa, lại còn xoay người làm bộ sắp ngủ thì hừ lạnh một tiếng, vươn tay kéo châm trên đầu nàng xuống bắn ra tắt đèn.

Đến nửa đêm nam nhân ngủ bên cạnh quàng tay qua eo nàng, Trương Tiểu Oản nhắm mắt lại đợi một hồi thấy hắn không có phản ứng gì thì cũng ngủ tiếp. Sáng sớm hôm sau nàng tỉnh lại thì thấy nam nhân kia ngủ sát bên người mình, nửa khuôn mặt đè nặng lên tóc nàng khiến nàng không thể xoay người nên đành đẩy hắn.

"Làm sao?" Nam nhân lập tức mở bừng mắt, trong đó là một mảnh thanh tỉnh.

Trương Tiểu Oản thoáng mỉm cười một chút, nhỏ giọng nói, "Ta muốn đứng dậy chuẩn bị đồ ăn cho ngài."

"Ừ." Uông Vĩnh Chiêu vừa nghe thì cả người thả lỏng, sau đó nhắm mắt lại lười nhác lên tiếng.

"Ngài dậy đi." Trương Tiểu Oản thấy hắn căn bản không thèm động thì bất đắc dĩ nhỏ giọng nói câu này.

Uông Vĩnh Chiêu nghe được thì trợn mắt trừng nàng, sau đó lại lướt đến tóc nàng...... Liếc một cái này hắn lập tức quay đầu đi, thuận thế giải phóng mái tóc của nàng. Trương Tiểu Oản cứ thế được thoát sau đó đứng lên mặc quần áo. Lúc này nàng cũng thấy Uông Vĩnh Chiêu xuống giường, giang hai tay cánh tay nói với nàng, "Đem xiêm y của ta mang đến."

Trương Tiểu Oản im lặng, chỉ đành hành lễ với hắn sau đó cầm quần áo tới. Lúc nàng mặc áo cho hắn thì sờ được cơ bắp trên người Uông Vĩnh Chiêu. Phải nói là dáng người hắn cực kỳ tốt, Trương Tiểu Oản cũng không thiệt thòi khi nhìn nhưng chỉ vừa mới mặc xong áo cho hắn, đánh nút thắt thì phía dưới quần lụa của Uông Vĩnh Chiêu đã nổi lên một cái lều nho nhỏ.

Trương Tiểu Oản bình tĩnh làm như không thấy mà mặc áo cho hắn sau đó ngồi xổm xuống đi giày cho hắn. Sau khi hoàn thành nàng còn mỉm cười nói với hắn, "Ta nấu cháo gạo lức cho ngài nhé? Hay là ngài muốn ăn mì sợi?"

Uông Vĩnh Chiêu vừa nghe thế thì không chút suy nghĩ mà hung hăng trừng nàng một cái sau đó không thèm quay đầu đi mất. Hắn đi đến tiền viện lấy roi ngựa đi đến đánh thức đám thuộc hạ sau đó mang cả đám người vội đến mức quần áo còn chưa mặc đi ra bờ sông thao luyện.

Ngày mùa đông, đám thuộc hạ của hắn vốn bị hắn buộc đến đây bái kiến cứ thế ngâm mình trong sông băng run bần bật. Mà Uông Vĩnh Chiêu cũng nhảy xuống theo để nêu cao tinh thần làm gương.

*******

Giang Tiểu Sơn té ngã lộn nhào tới cấp báo với nàng về những gì Uông Vĩnh Chiêu đang làm ở trong sông. Trương Tiểu Oản đưa tay che miệng kinh ngạc nói, "Lạnh lắm đó? Sẽ bị phong hàn rồi sinh bệnh."

Nói xong nàng lập tức lo lắng mà nhíu mi, "Bây giờ làm thế nào mới tốt?"

Giang Tiểu Sơn nghe được thì sầu mặt, thấy đại phu nhân thật sự không hiểu gì thì cũng đành cười gượng mấy tiếng nói, "Ngài cho người nấu canh gừng đi, đợi bọn họ về có lẽ phải uống vài bát mới được."

"Còn không phải thế sao." Trương Tiểu Oản vừa nghe thì lập tức nói với Giang Tiểu Sơn, "Ngươi mau đi tiền viện bảo Ôn bà bà nấu canh gừng, còn ta thì nấu cháo."

Giang Tiểu Sơn chỉ phải lĩnh mệnh mà đi, bóng dáng xiêu vẹo. Hắn đi rồi Trương Tiểu Oản mới bật cười lắc lắc đầu, sau đó trầm trọng thở dài. Hiện nay ngủ cùng ổ chăn thì nàng không chắn một cách quang minh chính đại được. Qua một thời gian nữa chẳng lẽ nàng vẫn có thể giả ngủ sao?

Hiện giờ đúng là đành bịt tai trộm chuông, trốn được ngày nào hay ngày đó. Nghĩ xong Trương Tiểu Oản tự giễu mà cười cười, sau đó không hề nghĩ nhiều mà tiếp tục lo liệu công việc trong tay. Cuộc sống này dù khó thế nào cũng không thể khó hơn những quyết định sống chết trước kia.

Buổi sáng hôm đó một đám hán tử đông lạnh đến chết khiếp trở về, đến chiều Uông Vĩnh Chiêu ngứa mắt bọn họ vô dụng nên đá ra khỏi cửa. Trương Tiểu Oản thở dài, gọi Giang Tiểu Sơn tìm bọn họ trở về đưa cho mỗi người một tay nải.

Trong tay nải có mười lượng bạc, năm cân thịt khô, còn có một rổ đậu phộng hạt dưa. Cái rổ kia là Trương Tiểu Oản mua của sư phó quen biết trong thôn, vừa chắc lại lớn. Một rổ đậu phộng hạt dưa tràn đầy cũng tốn không ít tiền. Mọi người được đồ thì lúc từ biệt Uông Vĩnh Chiêu lần thứ hai đã hoàn toàn không ủ rũ cụp đuôi như lần đầu mà mỗi người trên mặt đều có không khí vui mừng.

Lúc này sắc mặt, Uông Vĩnh Chiêu cũng không quá khó coi nữa, thậm chí còn nói, "Nếu trong nhà có việc thì tới tìm ta, nếu ta không có ở đây thì tìm phu nhân."

"Đã biết." Mọi người từ biệt hắn sau đó rời đi.

*******

Ngày ấy Uông Vĩnh Chiêu ngâm nước lạnh, rốt cuộc tuổi cũng không phải quá trẻ nên một khi nhiễm phong hàn thì bệnh cũ lại tái phát. Trương Tiểu Oản nấu thuốc vài ngày đút cho hắn uống, sau gần bảy ngày Uông Vĩnh Chiêu lúc này mới không đau đến cả đêm đều ướt mồ hôi.

Đã nhiều ngày nay hắn toát mồ hôi nhưng không cho Giang Tiểu Sơn tới giúp hắn chà lau, càng không cho người hầu khác đến giúp hắn tắm gội, tất cả đều do Trương Tiểu Oản làm.

Lau người cho hắn vài lần, lại tắm lại gội nên mọi chỗ có thể sờ trên người hắn Trương Tiểu Oản cũng đã sờ hết. Có việc này nên nửa đêm nay Uông Vĩnh Chiêu đột nhiên áp lên người nàng thì nàng cũng không cự tuyệt.

Việc này xong thì mấy ngày đầu Trương Tiểu Oản đều cảm thấy không khỏe. Tới thế đạo này lâu rồi, cuộc sống mệt nhọc đã khiến nàng trở nên kiên cường, nếu bình tĩnh mà xem xét thì cái tên Uông Vĩnh Chiêu thân kinh bách chiến kia cũng coi như thỏa mãn. Chỉ có nàng là đau mất mấy ngày, mỗi ngày đều phải nhẫn nại.

Nàng thân như cá chết, cho rằng chỉ vài lần là Uông Vĩnh Chiêu nếm không đến thú vị sẽ buông tha cho nàng. Ai biết liên tiếp mười mấy buổi hắn đều quấn lấy nàng, qua thời gian Trương Tiểu Oản cũng có chút quen thuộc rồi cũng không thấy khổ sở nữa.

Đãi nàng chịu đựng qua, không còn khó chịu, tươi cười cũng không miễn cưỡng nữa thì sắc mặt Uông Vĩnh Chiêu cũng đẹp lên.

Ngày này hắn ra cửa trở về còn mang cho Trương Tiểu Oản một hộp trâm cài đầu về, bên trong có vàng có bạc. Trương Tiểu Oản mở ra vừa thấy chừng hơn mười cây trâm thì thực sự ngẩn người. Nàng ngẩng đầu vừa thấy Uông Vĩnh Chiêu đang nhìn mình thì khẽ nhúc nhích nhịn không được hỏi, "Cái này chắc tốn không ít tiền?"

Uông Vĩnh Chiêu vừa nghe thì nháy mắt đã lạnh mặt. Trương Tiểu Oản ho nhẹ rồi nhẹ nhàng nói, "Ngài còn đủ bạc dùng không?"

Uông Vĩnh Chiêu càng lạnh mặt hơn, mắt cũng lạnh xuống. Trương Tiểu Oản vẫn không ngừng cố gắng, "Ta còn một ít, ta sẽ đưa cho ngài coi như tiền mấy cái trâm này."

Nàng vừa dứt lời thì Uông Vĩnh Chiêu đã vươn tay hung hăng đập lên bàn phát ra tiếng vang lớn đến nỗi nàng cũng nhẹ nhảy dựng lên. Giang Tiểu Sơn đứng ở cạnh cửa thì càng sợ tới mức tay lấp kín tai, mặt mũi trắng bệch.

"Ngươi, cái đồ ngu xuẩn này." Uông Vĩnh Chiêu gằn từng câu trong miệng sau đó hung tợn nói với Trương Tiểu Oản một câu này rồi nhấc chân đi mất.

Hắn đi nhanh mà mặt Giang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC