Chương 2: Bạn Cùng Phòng Ồn Ào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  

        Tan học Mộc Vân Ngôn theo ký ức mơ hồ đến phòng làm việc của chủ nhiệm.

     Nghe được tiếng gõ cửa Phong Thành, là giáo viên chủ nhiệm bên trong đang xử lý giáo án trả lời vọng ra:" Cửa không khóa có thể vào." Mộc Vân Ngôn cầm tay nắm cửa mở ra đẩy vào lễ phép cúi đầu:"Em chào Thầy ạ." Thấy người đến là học sinh Phong Thành gấp giáo án lại bỏ bút xuống đưa tay tháo kính ra một cách thuần thục, Mộc Vân Ngôn bước đến cạnh bàn làm việc.

      Dáng vẻ của ông chủ nhiệm này cũng không khó coi lắm, tóm lại là có một gương mặt ưa nhìn thoạt có chút điển trai rơi vào tầm độ tuổi 35 có đôi mắt dài, nhưng đáng tiếc do thức khuya làm bài nhiều nên hiện rõ hai cuồng thâm mắt, cũng chẳng phải dáng vẻ của cái loại giáo viên dữ tợn hay là nghiêm khắc nha anh có dáng vẻ rất ưa nhìn không gây cảm giác áp lực còn có chút cảm giác giá trưởng.

     Phong Thành:"Em đến đây có chuyện gì à."

    Mộc Vân Ngôn lễ phép trình bày:"Vâng ạ năm nay cũng bước sang lớp 11 rồi. Em cảm thấy việc từ nhà đến đây rồi lại từ đây về đến nhà khá là tốn thời gian chiếm đi mất phần thời gian học tập, nên em muốn xin phép ở lại đây ạ nên muốn thầy sắp xếp ký túc xã cho em ở ạ."

        Thực ra đây cũng chỉ là một phần lý do mà thôi, lý do chính đáng nhất là nếu như ở đây thì khả năng của bị hành hạ và tra tấn sẽ giảm bớt đi trước đây ngu dốt vẫn cứ thế mà đều đặn về nhà rồi đến trường, nên bị hành cho đến tơi tả luôn bây giờ sống lại một lần rồi phải biết chừa đường lui cho mình cũng phải tính toán tỉ mỉ từng chút cho mình tránh để lịch sử lặp lại.

     Phong Thành suy nghĩ một lúc thì kéo ngăn bàn lục lọi một lúc lấy ra một quyển sổ màu xanh khoảng chừng là đang xem phòng ký túc xá nào ít người.

     Chần chừ và do dự mà lúc lâu Phong Thành nói:"Thực ra có một phòng có một người nhưng vì vài vấn đề nên em ở phòng 14 nhé, sang phòng đấy có hai người, hai tên đó khá ồn ào em nhẫn nhịn chút nhé nhưng mà ngoài ồn ào ra thì thành tích của cả hai rất tốt bình thường cũng rất nghe lời sẽ không phá dối em đâu."

      Mộc Vân Ngôn cúi người lễ phép một lần nữa:"Em cảm ơn thầy ạ."

     Phong Thành là một giáo viên, coi đây là một chuyện đương nhiên nên cũng không để ý gì:"Không có gì phải cảm ơn hết, đây là trách nhiệm của thầy thầy sẽ cho sắp xếp một chút còn phải thông báo về phía hiệu trưởng và tổ quản lý để mà người ta còn thay đổi hồ sơ thêm em vào, đến khi quản lý đi điểm danh thì mới biết được vậy nên phải ngày mai em mới chuyển vào được nhé bây giờ em có thể về nhà sắp xếp đồ."

      Mộc Vân Ngôn mù tịt đi về đến trước cổng thì tài xế đã đợi sẵn Mộc Vân An ngồi ở ghế lái phụ phía bên cạnh vẻ mặt cực kỳ khó coi. Mộc Vân Ngôn vừa đi đến đã quát mắng:"Sao mày đi chậm như rùa bò vậy, người ta còn phải về nhà ở cái nơi như thế này ai mà chịu nổi chỉ có cái loại như anh mới thích mà thôi, Cái gì mà trường đứng top 2 cả nước chứ nhìn cũng chẳng ra một chút nào cảm giác thượng lưu toàn là sách vở."

   

     Mộc Vân Ngôn không nói gì lặng lẽ ngồi vào ghế sau. Kiếp trước không có chuyện Mộc Vân An nói câu này có lẽ là do cậu đã tác động nên mọi chuyện thay đổi một chút. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn thấy Mộc Vân An có vấn đề, đây là trường đứng top 2 cả nước mà thì chả toàn sách vở à lại còn đòi Quý tộc thượng lưu thế thì đứng top 2 cả nước kiểu gì nữa chứ.

        Nếu mà nói thì Mộc Vân Ngôn cũng phải công nhận Mộc Vân An vô cùng xinh đẹp mặc dù là một thằng con trai nhưng mà dáng vẻ được cha mẹ nâng niu và chiều chuộng khiến cho cậu ta trở nên kiêu ngạo đến cả gương mặt xinh đẹp trắng nõn cũng nhìn ra sự kiêu ngạo không chịu cúi đầu trước một ai trong đó.

     Mộc Vân Ngôn âm thầm tính số dư tài khoản hiện tại của bản thân xem có đủ nuôi mình đến lúc nghỉ đông hay không, cậu vẫn còn nhớ rất rõ ông bố của cậu trả học phí cho cậu nhưng số tiền còn lại hầu như đều là cậu tự mình xoay sở.

     Không những cha không ưa mà mẹ cũng không yêu cậu, đến cả Mộc Vân An cũng bị ảnh hưởng từ hai người coi Mộc Vân Ngôn là thứ rác rưởi. Nhớ lại ký ức và hiện tại của bản thân Mộc Vân Ngôn mơ hồ cảm thấy bản thân thật đúng là rác rưởi.

      Khi cậu được sinh ra thì mẹ cậu khó sinh ngay sau đó vấn đề làm ăn của gia đình gặp rất nhiều khó khăn và trắc trở thầy bói nói rằng Mộc Vân Ngôn đã tạo nhiệt cho gia đình, mặc dù chỉ là một tên lăng nhăng nhưng nhà họ Mộc vẫn tin sái cổ và sau đó là sinh Mộc Vân An ra sau một năm thì gia đình lại gặp nhiều may mắn cũng từ đó mà một đường vươn lên. Nên họ cho rằng Mộc An chính là may mắn của họ và Mộc Vân Ngôn là khắc tinh là sao chổi nên mặc dù vẫn giữ cậu ở trong nhà nhưng lại đối xử cậu không khác gì với một con súc sinh.

      Vấn đề gia đình làm ăn không được vào năm Mộc Vân Ngôn sinh ra đó là do đại nạn của gia đình mà thôi, Còn mẹ cậu khó sinh thì vấn đề này là ở chỗ mẹ cậu một đứa nhỏ thì liên quan gì chứ khi được sinh ra cậu được bà mình kể rằng còn không nặng tới một cân nữa là, từ nhỏ tới lớn cậu chưa biết thứ gọi là tình thương gia đình là gì, ở trước mặt những người khác thì nhà họ Mộc dân giữ thái độ rất bình thường với Mộc Vân Ngôn nhưng sau lưng thì lại là sỉ mắng chửi rủa, đặc biệt là mẹ cậu bà ta cứ điên lên là lôi cậu xuống dưới tầng hầm để mà đánh đập lâu dần dường như đã trở nên quen tay, cứ mỗi lần bị người khác làm tức điên không dám chuốc lên ai sợ làm mất hình tượng thì mò về nhà đánh đập cậu.

     

       Đây cũng là nguyên nhân dẫn đến cái chết của Mộc Vân Ngôn, mà người mà cậu cho rằng cũng giống như ba người bọn họ chính là em gái cậu Mộc Kiều Nhi, cô gái nhỏ bé đó và khoảng khắc nước dưới tầng hầm tràn ra cô bé đã mặc kệ sự đe dọa của mẹ mình cố gắng cạy cửa tầng hầm để mà cứu cậu, cậu cần mơ hồ nghe được cô bé liên tục nói rằng phải cố lên sắp được rồi một chút nữa thôi. Sau đó là như thế nào thì cậu không nhớ hay còn nói là cậu đã chết rồi nên không biết được.

       Phùng Huyên Thạch ngồi bên cạnh bàn đọc sách thì thấy một chiếc bút xa lạ lại nằm lên bàn học trong phòng của mình anh hơi khó chịu suy nghĩ một lúc thì phần mày cũng giãn ra, mới nhớ lúc sáng bản thân không mang bút nên đã được ai đó đưa cho.

     Nhưng ai đó là ai nào thì không biết, đối với anh mà nói những gì cần nhớ thì bắt buộc phải nhớ thật kỹ và in sâu thật sâu vào trong lòng nhưng những gì không cần nhiều những thứ nhỏ nhạt những người thích làm phiền xung quanh thì anh sẽ tuyệt đối không để vào mắt, và không nhớ cũng không cần thiết chỉ cần không phải là liên quan đến tính chất công việc và học tập và con đường tương lai, thì Phùng Huyên Thạch tuyệt đối không để vào mắt nên cái bút được anh tiện tay ném vào sọt rác. (🥲)

         Sau khi làm hết bài tập đầu năm đi vào trong phòng, tắm xong Phùng Huyên Thạch đi ra thì thấy điện thoại đang đổ chuông ở trên ghi chú gọi là mẹ.

    Phùng Huyên Thạch:"alo mẹ."

      Phía bên kia chuyển đến giọng của một người phụ nữ rất lãnh đạm:"Ừ ở ký túc xá như thế nào ổn không nếu không ổn, con có thể ra ngoài ở mẹ sẽ mua căn hộ nào ở gần trường nhất."

     Phùng Huyên Thạch kéo ghế ngồi xuống:"ồn ào, không cần phải phiền phức như thế đâu cũng chỉ 2 năm thôi mà."

    
    Mẹ cậu vẫn là không lạnh không nhạt chấp thuận:"Con thích là được, nhưng mà nhớ cũng đừng có chủ quan năm ngoái con đã phải học quản lý công ty và công việc nên thành tích mặc dù vẫn đứng nhất, nhưng đấy có thể xảy ra may mắn mà thôi năm nay con phải cố gắng lên, bắt đầu từ bây giờ phải tập trung vào học hành nhưng cái khác con không cần quan tâm nữa đâu Sẽ có bố mẹ lo hết, thiếu gì thì cứ nói bố mẹ cũng đã sắp xếp rồi phòng con chỉ có một mình con ở thôi không cho người khác vào làm phiền con đâu, theo ý con hết."

      Cuộc đối thoại hầu như đều là mẹ của Phùng Huyên Thạch nói cậu cùng lắm là chỉ ừ hoặc là vâng hoặc là con biết rồi. Cậu ta thế mà lại một mình chiếm cả một cái phòng ký túc xá, giàu như thế nếu là người khác thì đã ở luôn căn hộ bên ngoài rồi cần gì phải chiếm đồ công cộng như thế. Nhưng cái này nếu nói là của công cộng thì cũng không nên tính, 2 năm trước nhà của Phùng Huyên Thạch đã đầu tư xây và sửa sang lại cả cái trường này mà nên anh có quyền.

     Một nhà năm người ngồi ăn cơm Mộc Vân Ngôn ngồi ở tận phía dưới cùng của cái bàn dài hướng bên cậu là có một đĩa rau muống xào còn lại như thịt bò, cua tất cả đều ở phía trên đầu bàn hết thật ra cái kiểu đối xử như thế này Mộc Vân Ngôn quen đến chả muốn nói rồi. Làm gì có cái gia đình giàu nào1 lại đi xào một đĩa rau muống xào đơn giản chứ, cái này ý định rõ ràng là cậu không cùng đẳng cấp với họ nên phải biết thân biết phận mà an thận thủ thường với mấy món hèn mọn này, Nhưng cậu rất chi là hưởng thụ nha ít nhất không bị đánh.

       Cố gắng ăn thật là nhanh ăn xong Mộc Vân Ngôn đứng lên lễ phép nói:"Thưa bố với mẹ năm nay con lên lớp 11 rồi, Con muốn dành nhiều thời gian hơn cho việc học nên muốn ở lại ký túc xá ạ." Động tác làm vui vẻ của gia đình khựng lại Mộc Trân Vũ không kiên nhẫn rất khó chịu nhìn Mộc Vân Ngôn một lúc sau đó lại quay ra nhìn vợ mình.

      Bà vợ nhìn một lúc thì cũng bĩu môi gật đầu.

     Sáng hôm sau đi học Mộc Vân Ngôn đã xách cả hai cái vali theo cậu không muốn buổi chiều quay về lấy đâu bây giờ chạy càng nhanh càng tốt. Đến chiều Mộc Vân Ngôn nhờ Thanh Thiên Dương  cùng mình xách hai cái va li đến phòng 14 tiếng gõ cửa phòng vừa vang lên thì cậu đã nghe thấy tiếng chạy lùng bùng kịch liệt vang lên, sau đó là tiếng cánh cửa mở cạnh rất to không thương tiếc cảm giác như tay nắm cửa sẽ bay ngay lập tức sau đó.

     Một cái đầu ướt nhẹp thò ra ngay sau khi cánh cửa được mở toang ra cậu thiếu niên đem nhẻm nở nụ cười tươi sáng rất vui vẻ nói:"Chào mừng bạn cùng phòng mới để chúc mừng cậu chính thức gia nhập quân đoàn look Axelo, hôm nay hai chúng tôi đặc biệt ra ngoài mua một thùng nước cam về để ăn mừng rồi vào đi."

      Thanh Thiên Dương tránh ánh mắt đi, cậu ta có linh cảm không tốt một chút nào tiểu Tiệp trắng nõn nhà mình ở với hai tên này có khi nào sẽ... Ngay sau đó tự lắc đầu mình, an ủi bản thân Mộc Vân Ngôn nhà mình thẳng không được nghĩ lung tung.

       Sau đó là một cậu bạn khác ngó người ra từ nhà vệ sinh dáng vóc cậu ca cao gầy làn ra cũng không đến nỗi là trắng nõn nhưng mà dáng vẻ rất ưa nhìn trông thật thà hơn nếu phải chấm thì cũng được 7 điểm.

     Mộc Vân Ngôn:"Cảm ơn vì đãi ngộ của hai cậu."

    Cậu bạn nam đầu tóc ướt nhem rất nhiệt tình và vui vẻ nói:"Không sao không có gì phải cảm ơn hết."

    Mộc Vân Ngôn bước đến một cạnh giường trống để vali của mình xuống phía dưới, là giường tầng phòng này có ba giường vậy nên vừa đủ cho ba người.

     Cậu bạn nam có làn da cháy đen kia nhiệt tình tự giới thiệu:"Tôi là Lưu Hào Còn cậu ấy là Diệp Chấn Khang chúng tôi học lớp B không biết cậu có nhớ không nữa."

     Mộc Vân Ngôn ngượng ngùng gật đầu rồi quay ra nhìn Thanh Thiên Dương cầu cứu, cậu làm sao mà nhớ được bây giờ cậu đang sống ở thể xác thiếu niên 17 nhưng não bộ đã hai mấy rồi, làm gì nhớ nổi đám người này chứ bây giờ cậu chỉ còn nhớ mỗi Thanh Thiên Dương và cái vị Phùng tổng lạnh lùng kia mà thôi.





---_----__-_----_---------
.

Tiểu phẩm

     Phùng Huyên Thạch: Mộc Vân Ngôn cậu phải chung phòng với đám đó sao.

     Diệp Trấn Khang tổn thương tâm lý x10 gào khóc.

      Mộc Vân Ngôn: tôi thấy hai người họ rất tốt mà, ấm áp hơn cậu nhiều.

    Phùng Huyên Thạch: Tốt.( Lửa lan ra 7 tầng ký túc xã.)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC