Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẳng cần đến lời giới thiệu của Mạnh Hùng, tôi không những biết về anh ta, hơn nữa còn biết rất rõ. Người đàn ông cuối cùng cả cuộc đời 28 năm kiếp trước, người đã từng để lại trong cơ thể tôi một đứa con.
Không nghĩ sau khi sống lại sẽ gặp anh ta sớm như vậy, sớm hơn những 10 năm.
Hiện tại, anh ta cúi xuống nhìn tôi bằng một ánh mắt thích thú lộ rõ. Đó giống như ánh mắt sáng ngời của một cậu bé nhỏ tìm thấy một món đồ chơi mới sau khi phá tanh bành thứ đã từng gây hấp dẫn trước đó và đang nhàm đời đến cùng cực.

Không hề thay đổi, tôi rùng mình trước ánh nhìn chẳng thèm che giấu ấy. Anh ta vẫn vậy, thứ bản chất ác liệt đó vẫn luôn khiến tôi cảnh giác.

Khi anh ta bước đến gần, tôi vô thức lùi lại một bước mà không hay. Theo lời kể lại thì lúc đó địch ý của tôi mạnh tới mức khiến Mạnh Hùng nghỉ ngờ chúng tôi có đại thù truyền kiếp. Ờ, cũng không khác biệt là bao.
Anh ta giữ chặt cổ tay tôi trong lòng bàn tay thon dài và những ngón tay hơi thô của mình, ánh mắt đen thẳm hiểu khuất dưới hàng mi khiến chúng có một ma lực kì bí.
- Cô bé, tại sao lại sợ tôi?
Xúc cảm lạnh lẽo nơi cổ tay đưa tôi trở về thực tại, ba năm qua, đã thề vô số lần sẽ không sống vô nghĩa như cuộc đời đã chết đó. Tôi biết mình chẳng nên dây dưa với người đàn ông nguy hiểm này thì hơn.
Giật mạnh cánh tay rồi giấu chúng về phía sau như một hành động vô thức, tôi cụp mắt xuống, hừ nhẹ:
- Sợ ư? Nực cười, cháu chưa từng gặp chú.
Tôi biết lời biện bạch của mình yếu ớt tới mức nào. Dù không cảm nhận được những mạch đập cuồng loạn nơi động mạch cổ tay thì chắc chắn anh ta cũng thừa biết là tôi đang nói dối.
Một lời nói dối thảm hại và chật vật.
- Đúng vậy, chúng ta chưa từng gặp nhau.
Tôi ngẩng phắt lên, rùng mình nhìn anh ta, cứ ngỡ là anh ta biết tất cả những bí mật sâu kín nhất trong lòng tôi nhưng vẻ mặt đó lại thản nhiên như đó chỉ là câu nói bằng quơ không quan trọng.

Nhớ lại lần gặp gỡ đầu tiên vào năm tôi 20 tuổi. Khi đó lúc bắt gặp tôi thẳng thừng chia tay với một gã bạn trai anh ta đã nói gì?
Gã trai bảnh bao bên vệ đường nhàn nhắc dựa lưng vào chiếc ô tô phía sau, quan sát một cảnh phụ tình bằng một thái độ thích thú, miệng lẩm bẩm những câu không rõ và ánh mắt thì sâu thẳm tựa đêm đen.
Tôi đã rất bực mình vị khách xem kịch miễn phí đó.
'Đúng là một gã tâm thần' Tôi độc ác nghĩ và lòng dâng lên ý định trả thù.
Đảo mắt một vòng, tôi chỉ vào anh ta, nói với gã tình cũ
- Bạn trai mới của tôi đến đón, đừng có lôi thôi như đàn bà vậy nữa.
Chẳng hiểu bị cái gì kích thích mà gã đó lao ngay lại đấm cho anh ta một cái.
Lanh lẹ như một động vật họ mèo anh ta tránh thoát một cách uyển chuyển và nhẹ nhàng. Chỉ một cú thoi vào bụng cũng hiểm độc đến nỗi khiến đối thủ chết giấc trước khi biết chuyện gì đang xảy ra.
Tôi thấy cảnh tượng ấy thì chẳng còn lòng dạ nào mà vênh váo nữa, định vùng chạy nhưng chân chẩng thể nào cất bước được.
Theo từng bước chân tiến lại của anh ta, một cơn áp lực bủa vây và đè nén tôi đến nỗi không thể thở nổi. Tôi ý thức được, người đàn ông này chẳng phải là kẻ dễ chơi.
'Có lẽ anh ta sẽ giết mình' Tôi sợ hãi nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net