Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vụ đất đai ầm ĩ hơn tôi tưởng, ngồi trong phòng hoá trang, nhớ đến việc bố cứ ngày nào cũng đến lải nhải mà đau hết cả đầu.
Còn 2 người chú và 2 người cô thì chẳng biết bàn tính với nhau thế nào mà thi nhau gọi điện tới can ngăn bà.
Có lẽ, họ đã phong phanh nghe được con đường liên tỉnh sẽ đi qua nhà tổ. Theo đó mấy mẫu đất cằn cỗi lắc mình trở thành mảnh vàng trong một đêm chăng?
Tôi không có ý định tranh giành mảnh đất ấy, chỉ là mượn chút vốn làm ăn thôi, nhưng cơ hồ không mấy ai tin tưởng thì phải.
Trong mắt họ hàng, bây giờ tôi trở thành đứa cháu bất hiếu, dám mưu đồ chiếm đoạt đất tổ tiên.
Hừ! Thử nghĩ lại xem, miệng thì nói thế nhưng lòng họ thì như thế nào?
Mạnh Hùng ngồi lên bàn trang điểm, khoanh tay im lặng nghe tôi kể chuyện.
Sau rốt, anh ta nhăn mày chốt lại một câu:
- Tại sao cháu lại chấp nhất với lô đất Phượng Hoàng vậy?
Hỏi thật là hay, tôi biết giải thích thế nào?
Hiện tại, dự án này còn cực kì mờ mịt, vẫn đang trong quá trình kiếm người đầu tư. Chính vì vậy tôi mới nuôi tham vọng phát tài từ đó.
Nhưng tựa hồ trong mắt người khác, đây giống như hành động của một con thiêu thân hơn là một con người.
Tôi nhíu mày, nhớ về một ngày xa lắc, trong lúc cao hứng, Hoàng Long có nói với tôi một câu.
- Thành phố đang phát triển về hướng Tây, từ một nguồn đáng tin cậy trong chính phủ, tôi nghĩ bất động sản ngoại ô phía Tây không chóng thì chày sẽ sốt giá.
- Cháu.... quen ai trong chính phủ vậy?
Tôi ngơ ngác nhìn anh ta, lúc này mới biết, bất giác mình đã thốt lên lời của những câu nói đó, vì vậy vội lấp liếm:
- Không có, cháu nghe được ở đâu đó thì phải.
Hùng nhún vai, không để tâm lắm, tiếp tục câu chuyện đang dang dở:
- Câu chuyện tranh chấp đất dài ở các gia đình chưa bao giờ là đề tài mới. Chú chỉ không hiểu tại sao, đến lượt cháu lại cứ thấy không thích hợp. Nghĩ lại mới biết, mười tuổi đầu đi bàn về bất động sản, đó không phải là việc bình thường đâu.
Tôi lôi ngay một câu cửa miệng của anh ta ra để đáp trả, thành công khiến anh ta không còn cách nào khác tiếp tục câu chuyện được nữa:
- Đừng bàn đến lẽ thường với người làm nghệ thuật. Nếu cứ theo khuôn sáo thì trên đời này, óc sáng tạo còn dùng vào việc gì nữa?
Hờn dỗi không được bao lâu, chỉ một lúc sau, thấy tôi loay hoay với cái khoá kéo của chiếc đầm ren, anh ta không kìm lòng được vươn tay ra giúp đỡ.
Roẹt một cái, vậy là xong, bộ dạng của tôi sẵn sàng cho buổi ghi hình trực tiếp hôm nay rồi.
Đó là chương trình dành cho thiếu nhi, chỉ hai hôm nữa là 1/6, vì vậy, để chuẩn bị những món quà cho trẻ em ở các nhà tình thương, một quỹ từ thiện đứng ra tổ chức một buổi liên hoan văn nghệ nhằm gây quỹ cho hoạt động này. Ngay khi nhận lời sẽ tham gia, Ban tổ chức tỏ ra cực kì vui mừng. vì vậy, ngoài tiết mục đàn hát đã được đăng kí, tôi còn được mời làm MC cho buổi liên hoan nữa.

Tuy không nhận được catxe nhưng tôi không hề cảm thấy tiếc nuối. Từ thiện mà, đây là một hoạt động cũng coi như bổ ích cho cộng đồng.

Nở một nụ cười thật tươi sau khi ngậm một thìa siro, tôi siết chặt nắm tay, bước ra sân khấu ngập tràn ánh đèn rực rỡ:

- Xin chào thấy cả mọi người, các bạn ơiiii.....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net