Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi chiếc xe bị lèn kín đồ đạc bò về đến nhà một lần nữa thì khung cảnh sân vườn đã khác đi đôi chút.
Tôi hài lòng nhìn hai chiếc bếp lò được dựng tạm và rau cỏ được mấy thím mang đến để ngoài sân.
Việc của tôi đến đây là hết, việc nấu nướng cứ để cho người lớn lo.
Đối với người nông dân, con lợn là một tài sản lớn, vì vậy, khi tôi ngỏ ý muốn mua cả 3 con lợn lớn nhà bác cả để thịt dần thì ai cũng tròn mắt ngạc nhiên.
Tất nhiên là tôi có tính toán cả đấy, chúng tôi sẽ ở đây một tuần, con đầu tiên sẽ dùng trong bữa ra mắt họ hàng nội ngoại, con thứ hai sẽ dùng trong đám cưới của bố, còn con thứ ba là lúc tất cả liên hoan để về thành phố.
Nếp quê khác với thành thị, tôi đã được nghe bà kể nhiều, một con lợn mà cả làng ăn ngon cũng đáng, hơn nữa lại rẻ, ít ra là tôi thấy vậy.

Bà rất vui, vẻ mặt dãn ra hồng hào, luôn tươi cười không ngớt nói chuyện với mấy bà lão bên đĩa trầu.
Bố cùng mấy bác mấy chú dựng bếp quay con lợn vừa thịt xong.
Dì Quỳnh thì xắn tay áo chuẩn bị đồ ăn với mấy người phụ nữ thôn quê khác.Cảnh vật quả là thanh bình và no ấm.Còn tôi, tất nhiên là đi quanh vành đai mảnh đất này dạo mát một vòng rồi.
Khu vườn của bà rộng khoảng ba đồ đạc bò về đến nhà một lần nữa thì khung cảnh sân vườn đã khác đi đôi chút.

Tôi hài lòng nhìn hai chiếc bếp lò được dựng tạm và rau cỏ được mấy thím mang đến để ngoài sân.

Việc của tôi đến đây là hết, việc nấu nướng cứ để cho người lớn lo.

Đối với người nông dân, con lợn là một tài sản lớn, vì vậy, khi tôi ngỏ ý muốn mua cả 3 con lợn lớn nhà bác cả để thịt dần thì ai cũng tròn mắt ngạc nhiên.

Tất nhiên là tôi có tính toán cả đấy, chúng tôi sẽ ở đây một tuần, con đầu tiên sẽ dùng trong bữa ra mắt họ hàng nội ngoại, con thứ hai sẽ dùng trong đám cưới của bố, còn con thứ ba là lúc tất cả liên hoan để về thành phố.

Nếp quê khác với thành thị, tôi đã được nghe bà kể nhiều, một con lợn mà cả làng ăn ngon cũng đáng, hơn nữa lại rẻ, ít ra là tôi thấy vậy.


Bà rất vui, vẻ mặt dãn ra hồng hào, luôn tươi cười không ngớt nói chuyện với mấy bà lão bên đĩa trầu.

Bố cùng mấy bác mấy chú dựng bếp quay con lợn vừa thịt xong.

Dì Quỳnh thì xắn tay áo chuẩn bị đồ ăn với mấy người phụ nữ thôn quê khác.Cảnh vật quả là thanh bình và no ấm.Còn tôi, tất nhiên là đi quanh vành đai mảnh đất này dạo mát một vòng rồi.

Khu vườn của bà rộng khoảng ba mẫu (1 mẫu khoảng 3600m2), có nhiều cây ăn quả lạ lùng như chay, thị,...
Sở dĩ tôi biết được là do Lúa luôn miệng giới thiệu mỗi khi đi qua một gốc cây, một tán lá.
Nếu không có dự án làm đường, nơi đây chỉ là mấy mẫu đất quê không hơn không kém, tuy nhiên, một bản kế hoạch đã làm thay đổi thái độ của cả một gia đình, thậm chí thay đổi diện mạo của một miền quê nghèo khó.
Vài năm nữa thôi, khi con đường quốc lộ hoàn thành, nơi đây sẽ phát triển với tốc độ không kìm chế nổi. Khi đó, việc thịt một con lợn sẽ không náo động cả một làng như thế.

Tôi đứng ở bờ ao, dõi mắt nhìn theo mấy con vịt rẽ đám bèo hoa, lòng tính toán không ngừng nghỉ.
Những năm 80,90 của thế kỉ XX, việc dễ kiếm tiền nhất là xây dựng, cũng là ngành mà tôi đang theo đuổi.
Còn sang thế kỉ XXl, thế kỉ của công nghệ thông tin và dịch vụ. Tôi nghĩ mình đã có kế hoạch cho mười

- Sao anh lại liệng ổi vào đầu em?
Lúa tức giận lên tiếng.

Tôn không thèm để ý đến vẻ mặt của Lúa, liếc tôi một cái rồi ra sức nhún nhảy trên cây.
- Thích thì tao ném đấy.

Nghe giọng điệu xóc hông của nó, tôi rời mắt đi, trẻ con ấy mà, để ý đến những trò nghịch phá của chúng làm gì cho đau đầu. Tôi có tí tỉ thứ việc phải lo, hơi sức đâu mà bận tâm đến những chuyện tầm phào như vậy. Chỉ cần đừng động đến tôi là được.
Trở về nhà, vừa trông thấy tôi, dì Quỳnh tươi cười bước đến, đon đả nói:
- Mai đói chưa, dì nấu cháo thịt với nấm hương cho con đây, ăn đi cho nóng.

Thấy những mâm cỗ rải la liệt ngoài sân, tôi liếc mắt một lượt những người ăn uống, như hiểu ý dì ta nói ngay:
- Con đừng lo, dì đã bảo bác tài xế và Lài vào ăn cơm rồi.

Tôi đỡ bát cháo, thản nhiên nói:
- Cảm ơn dì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net