Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống cứ bận rộn với những lo toan và tính toán như vậy trôi qua rất nhanh.
Khi cảnh quay cuối cùng khép lại thời thơ ấu của cô bé Dương kết thúc thì năm học mới đã đến rất gần.
Lúa mân mê bộ đồng phục mới với một niềm vui không thể che dấu. Còn tôi thì nhìn chúng với nỗi chán nản không thể kìm nén được.

Còn đang ngao ngán trong phòng khách thì dì Quỳnh với cái bụng to vượt mặt xuất hiện, trong tay dì ta là hai gói đồ lớn.
Sau khi chào bà, dì ngồi xà xuống bên cạnh Lúa, đưa tay vuốt ve những nếp gấp ra vẻ rất thích thú.
- Đồng phục mới của các cháu đây hả? Đẹp quá!!

Lúa trả lời với vẻ tự hào:
- Vâng ạ

Dì ta cười khanh khách, khen ngợi vài câu nữa rồi lấy ra một thứ trong hai chiếc túi. Đưa thứ trong tay cho Lúa rồi đặt chiếc còn lại trước mặt tôi, dì vui vẻ nói:
- Hôm nay đi qua hiệu sách, thấy chiếc hộp bút này đẹp, dì mua tặng hai đứa dùng trong năm học mới.

Lúa rụt rè nhận lấy rồi tít mỉ khám phá, chợt có tiếng nhạc trong trẻo vút lên, thì ra cô bé mở ngăn nhạc của chiếc hộp bút. Thiết kế rất tỉ mỉ, xem ra là không ít tiền.
Bắt gặp ánh mắt dò hỏi của tôi, dì Quỳnh thong thả nói:
- Hôm nay dì kí được một hợp đồng.

Tôi ' Ồ' một tiếng, hiểu ra.
Chỉ vì cái cửa hàng non trẻ của bố và dì ta, suốt mấy tháng liền, tôi lâm vào cảnh nghèo túng. Tiền catxe đóng bộ phim mới cầm chưa ấm tay cũng đội nón ra đi.
Tôi xuống dốc đến độ phải nhờ vả tài chính bởi một người nghèo rớt nước mắt như Mạnh Hùng.

Sau mấy tháng ế ẩm, cái cửa hàng đó rốt cục sinh lời rồi. Cũng tốt, vậy là công sức tôi bỏ ra chẳng đến nỗi công cốc.
Hơn một nửa số vốn trong đó là tôi bỏ ra kia mà. May là bố có một nhà mẹ vợ không đến nỗi nào.
Thật lòng mà nói, ngôi nhà mượn tạm của bố mẹ dì Quỳnh đúng là bớt đi bao nhiêu kinh phí thuê mặt bằng kinh doanh của hai vợ chồng.
Địa điểm tuy không lí tưởng lắm nhưng có thể khắc phục dần. Có khó khăn thì mới thành công được.
Coi như dì ta cũng có lòng, vật tuy nhỏ nhưng đúng là thứ mà các cô nhóc hay thích.

Chuyện trò thêm một lát, dì ta xách chiếc túi còn lại xuống bếp, một lát sau thì có mùi thức ăn lan tỏa trong không khí, xem ra cái hợp đồng này cũng không nhỏ đâu.
Từ khung cửa sổ, ánh nắng mùa thu vàng hoe rải xuống nền gạch hoa, những hạt bụi xoay tròn trong không khí. Cả căn phòng chợt trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng 'tinh tang' trong veo của chiếc hộp nhạc.
Tất cả đều yên bình như thế nhưng tôi vẫn luôn có một cảm giác không yên.

Ở đâu nhỉ? Có việc gì mà tôi đã bỏ qua chăng? Sau mấy năm, trí nhớ của tôi đã không còn được sắc nét như thuở ban đầu nữa. Đôi khi xem được một tin tức mới chợt nhận ra hình như là mình có biết, rồi dần dần cảm giác mơ hồ xuất hiện. Tôi như rơi vào trạng thái chênh vênh một lần nữa, hệt như giai đoạn đầu khi mới sống lại.
Óc phán đoán không dưng lại bị trục trặc ở một điểm tức thời.
Đây có phải triệu chứng của một căn bệnh lí?
Hay não bộ tôi đang cảnh báo về tình trạng quá tải thông tin?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net