Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi ngồi trong lớp, nhàm chán liếc mắt ra ngoài cửa sổ, lòng tự hỏi nếu không phải đi học, bao nhiêu việc quan trọng hơn sẽ được hoàn thành. Bên cạnh, tiếng Lúa rì rầm nhẩm từ vựng vẳng đến, tôi thở dài sửa lại giúp cô bé:
- Abandon, không phải abaddon( địa ngục), là A-B-A-N-D-O-N ( cẩu thả).
- À, vâng, Abandon, e biết rồi.
Chợt một giọng nói điệu đà vang lên ngay đằng sau với một âm lượng cố ý:
- Stupid( ngốc nghếch)
Tôi quay mặt lại, nhìn vẻ mặt khinh thường của Bích Ngọc - cô nàng Bí thư nông cạn, nhếch khoé miệng tạo thành một nụ cười mai mỉa:
- Abecedarian ( dốt nát)!
Cô ta trợn mắt lên, hồ nghi nhìn tôi hỏi:
- Cậu nói cái gì?
Tôi cố ý nhấn mạnh từ đó một lần nữa rồi phá ra cười trước vẻ mặt mù mịt của cô ta. Ngọc có vẻ không phục, quay ngắt người hậm hực bỏ đi.
Không được hai phút sau, cô ta lăm lăm cầm một chiếc kim từ điển quay lại, khuôn mặt tím tái chỉ vào tôi mà hét lên:

- Cậu dám nói tôi dốt nát!
Tôi nhún vai, khiêu khích hỏi lại:
- Không đúng à?
Đang trên bờ vực của sự bùng nổ, chợt cô nhóc bị Bảo Anh - người bạn thân của mình kéo lại.
- Không đáng đâu!

Tôi híp mắt nhìn khuôn mặt vô cảm của cô nhóc, bội phục từ tận đáy lòng. Còn nhỏ mà đã như vậy, sau này chắc chắn sẽ không vừa đâu.
Hai chúng tôi cứ nhìn nhau như vậy, không ai chịu lùi bước cho đến khi cô giáo bước vào lớp mới dời tầm mắt đi.
Bây giờ tôi mới để ý thấy một thằng nhóc lạ mặt ở cửa lớp, ồ, một học sinh mới.
Nhìn vẻ quê kệch của nó tôi biết lũ nhóc trong lớp mang vẻ mặt ghét bỏ đó là do đâu.
Chỉ có Lúa là vui vẻ ra mặt:
- Đạt, đến bàn mình ngồi đi.

Thì ra là hàng xóm ở quê. Đạt vốn là quý tử của một đại gia chân đất chính hiệu, con đường quốc lộ đi qua khiến bố cậu ta từ một nông dân điển hình phất lên nhanh chóng. Số tiền đền bù mấy chục mẫu đất khiến gia đình cậu ta giàu có đến độ với đầu óc chậm chạp của mình, ông bố không thể nghĩ ra nên tiêu chúng vào việc gì.
Nhìn thằng con trai duy nhất ngày ngày phải vác cặp vượt mấy cây số để đi học, ông ta sung sướng vỗ đùi:
- Con ta phải đi học trên thành phố!
Vậy là chuyển nhà, và cuối cùng là việc Đạt xuất hiện ở đây.
Câu chuyện này do cậu ta kể sau khi vui sướng ra mặt vì gặp được người quen giữa một khung cảnh lạ lẫm.
Bàn tôi vốn chỉ có hai người, thêm cậu ta nữa là vừa đủ quân số.
Đạt ngồi ở một đầu bàn, thả lỏng thấy rõ khi thấy tôi không tham gia vào cuộc chuyện trò của hai đứa.
Không ngờ tôi lại có thể khiến người khác dè chừng như vậy. Tôi vốn rất.... dễ gần kia mà!

__________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net