Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi ngồi trong chiếc xe ô tô mới, có chút buồn cười khi nhớ đến vẻ mặt đau đớn của Mạnh Hùng khi tôi ngỏ ý mượn nó dùng tạm một thời gian. Tôi biết anh ta tỏ vẻ vậy thôi chứ anh ta thích moto hơn nhiều. Với cái xe rùa, anh ta tung hoành ngang dọc bao năm nay, tôi cá rằng anh ta rất vui vẻ khi được trở lại với chiến hữu cũ ấy. Vậy mà còn làm bộ.

Ở hàng ghế sau, bố và dì Quỳnh cực kì căng thẳng trong những bộ quần áo sang trọng. Luôn tay chỉnh trang cho đối phương sau đó nhấp nhổm không yên khi trông thấy cánh cổng bề thế xuất hiện trong tầm mắt.
Tôi nhìn khung cảnh trước mặt rồi so sánh chúng với kí ức, cuối cùng kết luận, chúng cũng không thay đổi nhiều lắm, vẫn uy nghi, hoa lệ bất chấp thời gian như vậy.
Cảm giác khi lần đầu đặt chân đến đây của tôi chỉ gói gọn trong bốn chữ 'giàu, sang, phú, quý'. Bây giờ vẫn không thể phủ định một sự thật hiển nhiên như thế. Nhưng giấc mơ lọ lem của tôi đã không còn nữa. Hiện tại, giống như bao khách mời khác, tôi chỉ mang một tâm trạng hâm mộ đơn thuần mà thôi.

Nhìn dãy ô tô đậu kín trên lối đi, tôi nhẩm tính, xem ra bữa tiệc này cũng không phải to bình thường.
Nhìn vẻ cứng nhắc của hai người bên cạnh, tôi thở dài lên tiếng:
- Thả lỏng chút đi, chúng ta là khách mời!
Câu nói chẳng có tác dụng gì mấy, họ vẫn rất căng thẳng liếc nhìn xung quanh.
- Hai người hãy làm quen với những hoạt động xã giao này đi. Sau này...
Tôi bỏ lửng câu nói, hài lòng khi thấy dì Quỳnh lấy lại được chút phong độ thường ngày.
Vừa lúc đó, một người đàn ông và một người đàn bà trong vai trò tiếp đón tươi cười bước đến.

Chúng tôi theo hai vợ chồng nọ vào sảnh, trong nhà, họ xếp thứ hai, tức là chú với thím của hắn ta. Con trai thân sinh của ông cụ nhân vật chính ngày hôm nay và bà vợ cả.

Trong phòng khách ngồi rất đông người, và ở trung tâm của sự chú ý, một ông lão vận áo thâm, khăn xếp đang ngồi trên sập gụ tươi cười nhận lời chúc tụng của con cháu và khách khứa.
Sau khi nghe con trai giới thiệu, ông cụ hướng về phía chúng tôi gật đầu:
- Cảm ơn anh chị!
Dì Quỳnh nở nụ cười cứng ngắc khi trông thấy những quà biếu xếp ngay ngắn trên chiếc tủ kính sau lưng ông lão, phân vân không biết có nên đưa thứ trong tay ra không.
Tôi thấy vẻ khó xử của dì ta bèn bước lên trước hai bước cầm lấy chiếc hộp gỗ được trạm trổ tỉ mỉ, sau đó hướng về phía ông lão tươi cười:
- Bố mẹ cháu có món quà, chúc ông trường mệnh trăm tuổi, chúc gia đình hạnh phúc, an khang và thịnh vượng. Quà tuy nhỏ nhưng là tấm lòng của cả gia đình, xin ông đừng chê cười.
Ông lão nghe vậy thì vuốt chòm râu trắng như cước, cười hiền lành như một ông bụt trong chuyện cổ tích.
- Cảm ơn cháu.

Nói rồi chậm rãi mở nắp chiếc hộp gỗ, sau đó ánh mắt mở to, nhìn trân trân vào thứ được cất chứa bên trong.

__________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net