Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một trận cảm nhẹ khiến tôi nhận ra thân thể mình chẳng phải là sắt thép, đã đến lúc nó kêu gào sự làm việc thục mạng của tôi rồi. Nằm bẹp trong chiếc xe dã chiến tôi biết cả ekip ngoài kia chắc đang lo lắng lắm nhưng quả thực tôi không gắng gượng được nữa.
Tôi trở về với những tháng ngày tăm tối khi xưa, đói và sợ, mẹ chưa về, chỉ có mình tôi trong căn gác nhỏ. Bóng điện phụt tối sau 2, 3 cái nhấp nháy như hơi thở hắt cuối cùng của một kẻ đang hấp hối. Tôi thu mình vào trong một góc, đợi chờ những bóng hình kì bí lớn dần trong bóng tối. Sự tưởng tượng non nớt khiến cái thứ hư vô đó càng trở nên gớm ghiếc và ghê sợ. Đêm, dường như vô tận ụp xuống cuộc đời tôi một tấm màn bít bùng và chẳng có điểm cuối.
Khi tỉnh dậy , tôi thấy cả người ướt đẫm mồ hôi, bên cạnh là cái đầu bù xù của tay đạo diễn Mạnh Hùng:
- Cháu còn mệt không?
Tôi run rẩy chống tay ngồi dậy, lắc nhẹ đầu xua đi cơn váng vất:
- Mấy giờ rồi chú?
- 12 giờ đêm.
Muộn quá, tôi ngủ gần 12 tiếng rồi sao?
- Sau bộ phim này, cháu cần một kì nghỉ.
Tiếng nói mơ hồ của anh ta vọng đến, tôi suy nghĩ một lát bèn lắc đầu :

- Ba ngày là đủ rồi.
- Không, sẽ là 3 tháng, cháu không thể cứ ép cơ thể mình cố gắng như vậy được. Chết tiệt, cứ như bóc lột sức lao động của trẻ em vậy. Nào có phải lỗi của mình kia chứ.
Hắn ta lẩm bẩm đầy bực mình nhưng tôi lờ đi, ai chả có những phiền não với vô vàn lí do . Những người xung quanh đều nói tôi chả giống một đứa bé bình thường và họ dễ dàng đổ thừa cho hoàn cảnh gia đình, không ai suy xét vấn đề sâu hơn. Lí do chỉ có riêng mình tôi biết và cũng chẳng có ý định giải thích cho ai hiểu.
- Cháu liều mạng kiếm tiền như vậy làm gì? Trên thế gian này còn rất nhiều những thứ vô giá mà đồng tiền không mua được.
- Đúng vậy, đó là sức khỏe, tình yêu và hạnh phúc gia đình. Nhưng không thể phủ nhận tầm quan trọng của những tờ giấy bạc. Đúng không? Trong một phạm vi nào đó, đồng tiền xứng đáng với giá trị vạn năng của nó. Tôi bình thản trả lời.
Bây giờ anh ta đã quen thuộc với những biểu hiện của tôi rồi, khi ở chung, gần như lấy cương vị ngang hàng để nói chuyện. Sự cách biệt tuổi tác ngày càng trở nên mờ nhạt.
- Cháu thực dụng quá, mà làm nghệ thuật coi thực dụng đúng là một sự thấp kém. Chúng ta tôn vinh những giá trị cao cả hơn.
- Đâu thể có một thước đo cho cuộc đời. Mỗi người một tính cách, họ cũng không coi trọng những thứ giống nhau. Xuất phát từ mục đích thực tiễn, cháu đến với điện ảnh vì khi đó mấy triệu tiền học phí cũng khiến gia đình cháu lao đao. Chính số tiền đó đã đẩy cháu một cứ thật mạnh vào bước ngoặt quan trọng này.
- Cô nhóc tuổi còn nhỏ mà tâm hồn đã già cỗi mất rồi. Sao cháu nhìn đời bi quan như vậy?
Tôi văn nắp chai nước, tu một hớp thật lớn rồi thong thả trả lời:
- Chú nói đúng đấy. Cháu thực sự quá già so với xã hội rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net