Chương 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Sao chị ở đây vậy?

Tôi vừa ngửa mặt đắp mặt nạ vừa tranh thủ nói chuyện với Khanh.

- Hôm qua chú Long đến nhà, lúc em đến đón chị thì đi cùng luôn.

- Bà có hỏi gì không?

- Có, nhưng em bảo chị có lịch quay đột xuất nên không về được. Chị gọi cho bà đi, sáng giờ bà nhắc suốt đấy!

Tôi nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Khanh, đột nhiên hỏi:

- Em yên tâm để chị ở đây à?

Cô nàng gật đầu:

- Dù sao cũng an toàn hơn khách sạn, với lại hồi ở nước ngoài, chị chẳng ở với chú ấy còn gì?

Tôi nghe giọng điệu đương nhiên phải thế của cô nàng cũng cảm thấy có lý.

- Hôm qua chị sao vậy? Em chưa bao giờ thấy chị khóc dữ dội thế.

Tôi thở dài:

- Đột nhiên cảm thấy chán đời.

Giọng Khanh chùng xuống:

- Lần sau nhớ phải gọi em đi cùng, chị đi một mình thế nguy hiểm lắm. Em sẽ giữ bí mật cho chị!

Tôi nhìn sang cô em họ bấy lâu tôi chỉ coi như người ở cùng ở nhà, đột nhiên cảm thấy có chị em thật tốt.

- Ừ!

Sau công tác cứu vãn nhãn sắc suốt buổi sáng, cuối cùng tôi cũng miễn cưỡng vớt vát lại chút phong độ thường ngày. Long gọi điện đúng lúc tôi đang khóa cửa nhà anh ta:

- Tỉnh chưa? Tôi qua đón em đi ăn.

- Định đãi tôi món gì?

- Gà 7 món nhé!

- Tôi không thích! - Rồi cụp máy luôn.

Anh ta có vẻ kiên nhẫn tột bực với những trò phũ phàng của tôi, không hề nổi giận như bao dung cho mọi trò bướng bỉnh của một đứa con nít.

Đã thế tôi bướng bỉnh cho anh ta xem.

Vừa về đến cổng thì thấy nhân viên giao hàng đến nhà, anh ta cũng có lòng đấy. Chị giúp việc sau khi nghỉ nửa tháng đã lên làm việc trở lại, thấy tôi xách nhiều đồ chị chạy lại cầm đỡ:

- Em gặp người giao hàng à?

- Vâng!

- Chú Long bảo đã gọi món nên chị không nấu cơm, em vừa về kịp lúc.

Tôi nghe thấy mùi khác thường:

- Chú ấy ở đây à?

- Ừ, đến một lúc rồi, đang nói chuyện với bà đấy, em rửa ráy đi, chị dọn cơm một tý là xong.

Tôi đứng tần ngần ở cửa, chợt nghĩ đến chuyện hôm qua, lại coi như bình thường đi vào nhà. 

Suốt bữa ăn, tôi ra vẻ bình thường mà chịu đựng ánh mắt thú vị của anh ta, thỉnh thoảng còn cười ngọt ngào một cái nữa.

Tôi gắp một cái phao câu gà vào bát anh ta, đon đả:

- Chú ăn đi!

Anh ta nhìn tôi, rất lịch sự mà vứt vào sọt rác. Hì hì, tôi biết anh ghét nên mới gắp cho anh đấy.

Ánh mắt anh ta trơn bóng, tôi thấy bộ dạng tiểu nhân đắc chí của mình nhảy nhót trong đó. Chợt anh ta mỉm cười, khuôn mặt đột nhiên gian xảo lên, vừa nhìn tôi vừa nói:

- Hôm qua....

Tôi nhận ra mùi nguy hiểm, tay nhanh hơn óc mà nhét cái cánh gà trong tay mình vào miệng anh ta. Làm xong mới nhận ra mình đang gặm dở.

Chỉ kịp thốt thầm một câu 'vỡ mồm con chó xồm rồi' lại cười nhăn nhở:

- Chú ăn đi, cháu thử rồi, ngon lắm!

Vừa chột dạ mà liếc xung quanh, may mà bà đang xem tivi không để ý, chị giúp việc thì lúi húi lấy kéo cắt xôi. Chỉ có Khanh liếc chúng tôi một cái rồi lại cắm mặt vào ăn.

Anh ta lôi chiếc cánh gà trong miệng ra, nhìn một cái rồi lại coi như không có việc gì gặm tiếp:

- Ừ, ngon hơn bình thường!

Tôi bĩu môi, thằng cha lưu manh!

Sau đó tôi không dám chọc hắn ta nữa.

Ăn xong, anh ta ngồi tán gẫu với bà, rất kiên nhẫn nghe về mấy vở tuồng, chèo mà bà kể. Xét đến việc sắp phải nhờ và anh ta, tôi bèn đi gọt hoa quả.

Anh ta rất thích những thứ được trang trí cầu kỳ nên tôi bỏ công mà trang trí đĩa hoa quả rất bắt mắt. Đợi mọi người đi nghỉ trưa, tôi lân la đến ngồi cạnh anh ta:

- Chú, ăn hoa quả đi!

Chắc nhìn ra tôi khác thường anh ta nhíu mày nhìn tôi nhưng cái tay không khách sáo và thò vào đĩa vào hoa quả.

Đợi anh ta ăn khá khá, tôi mới lên tiếng:

- Ngon không?

Anh ta gật đầu rồi đứng dậy, xách cặp đi thẳng. Tôi cuống lên, bắt lấy tay anh ta:

- Chú đi đâu đấy?

- 1 giờ rồi, tôi phải đi làm.

Tôi thầm bĩu môi khinh thường, có hôm nào thấy anh ta tích cực vậy đâu. Kéo anh ta ngồi xuống ghế, tôi giả lả:

- Chú cứ nghỉ ngơi đã, ăn xong làm ngay không tốt cho sức khỏe!

- Em lo cho sức khỏe của tôi lắm à?

Tôi trái lương tâm mà gật đầu lia lịa:

- Lo chứ, lo chứ!

Anh ta cười dài nhìn tôi, rồi lúc lắc cái cổ, ngửa mặt lên than thở:

- Haizzz, dạo này có hơi mỏi vai, đúng là phải nghỉ ngơi nhiều! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net