15. Có biết tớ đã bắt đầu băn khoăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 / Nonnie/ 

 " Anh Nanon, chuyện gì xảy ra vậy? " tôi ngồi một mình trên chiếc ghế sopha lớn, nhưng giờ thì nó đã bị chật kín bởi người anh trai yêu quý này. 

 Tôi không hiểu, sao anh không trở về căn nhà riêng của anh mà mò đến đây là gì? Bây giờ là 12 giờ đêm và đó không phải là thời điểm thích hợp để phá mất giấc ngủ tuyệt vời của ai đó. Tất nhiên, không phải tôi. Tôi đang bận rộn chạy deadline cho buổi thuyết trình ngày mai. 

 " Không có gì, chỉ là nhớ em " anh lao về phía tôi, trong bộ dạng ướt nhẹp. 

 Tôi gần như hét lên vì tức giận. Anh ấy rốt cuộc đang chơi trò chơi gì vậy? Anh hành xử như một người mất lí trí. 

 " Phi, hãy quay lại nói chuyện với em sau khi anh đã thay cho mình một bộ quần áo mới" tôi đẩy anh ra xa " Ít nhất thì đừng bị cảm lạnh ". Nói thật, Nonnie tôi đây chưa từng cảm thấy yên tâm về người anh này của mình. Tất nhiên, anh là người có lối sống vô tội vạ, lười dọn dẹp nhà cửa, một ngày của anh ấy ngoài công việc và ăn uống ra chẳng còn gì khác, phải, anh có nhiều thói xấu, nhưng điều khiến tôi lo lắng nhất chính là anh đã tự dạy mình được cách nói dối. 

 Trở nên nổi tiếng ngay từ khi còn nhỏ, tuổi thơ của anh căn bản chẳng giống những đứa trẻ khác, lại càng chẳng giống tôi dù cả hai chỉ cách nhau vỏn vẹn 3 năm mà thôi. 

 Tôi vẫn còn nhớ như in, mẹ đã khóc nhiều nhường nào bởi bản thân cảm thấy có lỗi với anh, thậm chí, nhiều lần bà đã cầu xin anh đừng hành hạ bản thân để gánh vác gia đình nữa, công việc ấy, hãy để bà và bố tôi lo, anh chỉ cần làm những điều mình thích, hưởng thụ cuộc sống mà đáng lẽ anh được sở hữu. Nhưng anh chỉ cười, cười như một tên ngốc " Không mẹ, những gì con làm đều là vì đam mê của con... và cả vì mẹ cùng em nữa " 

 " Có thể kể cho em không? " chúng tôi vẫn thường tâm sự cùng nhau mỗi đêm như thế này, về công việc, cuộc sống của cả hai trong khoảng thời gian trước khi anh có nhà riêng. 

 Anh Nanon không trả lời tôi,  ngoài tiếng thở dài, tôi chẳng biết hiện giờ anh đang nghĩ gì. Có lẽ, tôi không phải là người anh đủ tin tưởng để có thể chia sẻ tất cả mọi thứ. Tôi không trách anh, bởi đó là quyền của anh, chỉ mong rằng sự tồn tại của tôi có thể khiến anh bớt căng thẳng đi đôi chút. 

 " Anh đã thích một người " phi nhìn tôi " Nhưng cậu ấy không thích anh " 

 Tôi còn nghĩ đó là một vấn đề nào đó rất to tát. Ý tôi là, rõ ràng người mà anh ấy đang nói đến là anh Ohm, không phải sao? 

 " là phi Pawat sao? Nhưng em ... không, em tưởng hai người là một cặp? " 

 Là do tôi nhìn nhầm sao? Vậy hai người tôi đã gặp trong quán rượu ấy là ai cơ? 

 " Vì cái gì mà bọn anh có thể trở thành một cặp cơ chứ? " tôi đã chờ đợi anh khóc lóc hay làm loạn bằng cách gào thét hay đập phá. Nhưng không, điều đó đã không xảy ra, anh chỉ cười mà thôi. Lại một lần nữa cười như một kẻ ngốc trước những khó khăn của bản thân. 

" Vào ngày sinh nhật, cậu ấy đã từng nói cậu ấy yêu anh nhất. Anh đã nghĩ đó căn bản chỉ là bạn bè mà thôi, thế vậy mà trong lễ tốt nghiệp của anh, nó đã chủ động hôn má anh. Anh biết, anh biết đó chẳng là gì cả khi cả hai vẫn thường xuyên làm vậy với nhau. Nhưng Nonnie ơi, cậu ấy đã hôn anh trong một lần công ty cùng nhau có một buổi tiệc, mọi người đều nhìn thấy, ai cũng chứng kiến cậu ấy tỏ tình với anh... vậy mà, vậy mà đến sáng hôm sau mọi thứ lại quay trở lại bình thường như thể chẳng có gì xảy ra " 

 Tôi biết ngay mà, rõ ràng hôm ấy tôi  cũng đã chứng kiến... điều mà ai cũng chứng kiến. 

 Phi Nanon ôm chặt lấy tôi, và tôi cũng đáp lại cái ôm ấy. 

  " Anh... " 

 " Phi à..." 

 " Em nghĩ... " 

 Lí trí tôi mách bảo bản thân rằng hãy mở lời an ủi đi, hãy sử dụng vốn văn học mà mình đã tiếp thu được để khiến vị anh trai yêu quý của mình cảm thấy tốt hơn nhưng rồi tất cả đều bị nuốt xuống. Sau tất cả, tôi chẳng thể nói được bất kì điều gì tích cực cả. 

 " Vậy thì đừng thích anh ấy nữa, hãy tìm một người xứng đáng hơn " tôi nổi cáu, chí ít thì hiện giờ tôi vẫn còn giữ được chút lí trí trước khi mất kiểm soát. 

 Anh khó tin mà nhìn tôi, đôi con ngươi đỏ ửng vì thiếu ngủ của anh đã bao lâu rồi chưa được nghỉ ngơi? 

 " Đừng bảo em vô tình, phi, nhưng em chính là cảm thấy phi Pawat không xứng đang. Em sẽ không cho phép hai người yêu nhau đâu " tôi chọn tránh nhìn trực tiếp vào anh. Sự đau khổ và trái tim đã nát vụn kia, tôi sợ nhưng gì mình nói tiếp theo sẽ càng làm anh ấy tổn thương nhiều hơn nữa. 

 Tôi yêu anh trai của mình nhiều lắm, tất nhiên, tôi sẽ chẳng cho phép ai được quyền khiến đụng chạm đến anh. Nhưng anh Ohm đã làm điều đó, anh ấy đã phá hỏng vòng tròn bảo vệ mà tôi tạo nên cho mái ấm duy nhất của mình. 

 " Không Nonnie, Ohm là một người rất tốt, đó không phải là lỗi của cậu ấy. Anh kể cho em nghe đơn giản vì anh quá chán nản khi bị thất tình chứ không phải lắng nghe em nói những điều khó nghe như thế này, anh chưa từng dạy em thô lỗ như vậy " anh nắm chặt tay tôi. Xin lỗi, là tôi khiến anh thất vọng rồi. 

 Tôi đã từng nói anh Nanon ngốc chưa nhỉ? Có lẽ là rất nhiều lần rồi, bởi anh ấy thật sự rất ngốc, nhất là trong vấn đề tình cảm. Đây không phải là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh xuất hiện trong bộ dạng thảm hại như thế này, đối với chuyện yêu đương, anh luôn ép bản thân mình phải hoàn hảo nhất, tuyệt vời nhất cho dù đối phương có thờ ơ đến nhường nào đi chăng nữa. Trong nhận thức của anh, chỉ cần anh yêu họ là đủ. 

 " Anh định đi đâu? " bây giờ đến cả đứng lên cũng không vững, anh trai tôi là đang yêu đến say rượu rồi đấy à? 

 " Đừng hòng chui vào phòng và khóc lóc một mình, anh chẳng thể thảm hại mãi như thế này được đâu " tôi không muốn nặng lời, nhưng việc anh cứ im lặng như thế này khiến tôi bực mình. Cái tính cách nóng tính này là tôi thừa hưởng từ ai nhỉ? Hình như là bố, ông luôn dễ dàng nổi cáu trước sự nhu nhượng của anh Nanon, lúc nào cũng vậy. 

 " Anh không khóc, chỉ muốn đi ngủ mà thôi. Còn nếu nhóc không yên tâm, vậy anh sẽ ngủ ở đây " anh dỗi, như một đứa trẻ con trong khi chuẩn bị chăn gối ra ngồi cùng tôi. Cái đôi mắt lấp lánh kia vẫn tràn ngập những tia hi vọng nhưng tại sao tôi lại cảm thấy lo lắng như thế nào. Cảm tưởng như sau ngày hôm nay, mọi chuyện vẫn sẽ chẳng được giải quyết. 

 " Phi, anh nên..." tôi nhường chỗ cho anh nằm 

 " Anh sẽ suy nghĩ về vấn đề này Nonnie, trong giấc mơ của anh " anh hét lên. Đùa chứ, anh thô lỗ chẳng khác gì tôi cả. 

 Được thôi, tôi sẽ để anh tự suy nghĩ, sẽ để anh tự quyết định cuộc sống của mình nhưng nếu vấn đề này vượt quá giới hạn, tôi sẽ không ngại mà chen chân vào đâu. 

 Tôi bỏ vào phòng, không quên chúc anh như một thói quen, tất nhiên, tôi vẫn kịp nhìn thấy anh im lặng xem lại những bức ảnh cũ giữa hai người bọn họ. 

 Một tên ngốc. Một tên ngốc chẳng biết cũng chẳng thể đấu tranh cho chính tình yêu của mình. 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net