Chương 1. Mở đầu cho truyền thuyết xuyên lục địa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sid leo trên những rặng núi tuyết bao phủ bởi lớp khói xanh mỏng nhạt. Hơi thở của cậu tạo ra băng đá theo cách cực kì tinh vi, và vội vã bị bốc hơi bởi cái lạnh hơn cả băng giá. Tuyết trơn và lạo xạo như con đường toàn sỏi vụn. Nó chực chờ một ai đó trong đoàn sở hữu cặp chân chắc khoẻ nhưng kém phần linh hoạt trượt nhoài độ vài cm, để cuốn người đàn ông xấu số đó ra khỏi hành trình tìm về vùng Swirtland tràn ngập nắng ấm.

Trận gió tuyết sẽ cố tình làm bay mất vật dụng tuỳ thân hay chiếc mũ len dày cộp bảo vệ đầu, nhưng điều đó thực sự không tệ bằng cái chết. Nhất là chết bằng cái lạnh ở vùng Rozlentic. Về lý do cho lời đồn tai nhau, già làng đã chết, Lão Monte, từng kể nhiều đến nỗi bất kì ai không bị mủ ở tai vì quá lạnh đều thuộc làu làu.

Ngày xưa, thuở Rozlentic còn là cao nguyên xanh mướt, nước trong nhìn thấy đáy, cá bơi lội tung tăng và hưou nai chạy vút qua các triền đồi đầy hoa cỏ rực rỡ. Nhưng bỗng một ngày, Rozlentic đón chào bông tuyết đầu tiên sau nhiều năm mà người ta đã không biết cụ thể bao nhiêu thế kỷ. Đồng bằng ngày càng lạnh hơn, và núi đồi cao lên từng ngày bởi đụn tuyết đắp lên chúng. Chẳng mấy chốc mà người ta tìm thấy con chim đầu tiên chết cóng trong rừng. Vỏ cây khô ráp dùng tay bẻ thành mảnh vụn, bắn ra hạt tuyết trong không trung.

Giờ thì họ hoảng rồi.

Cái lạnh đóng băng cả ngọn lửa cuối cùng nuôi sống họ, và họ buộc phải lựa chọn lên đường hoặc để mặc toàn bộ mạch máu đóng băng và phổi teo tóp lại vì rét.

Không ai tin hoàn toàn vào câu chuyện của Lão Monte, nhưng nhìn ra ngoài kia xem, cơn bão tuyết điên rồ đó thôi thúc họ rời khỏi đây càng sớm càng tốt, để bảo toàn tính mạng như lời Lão.

Điều đáng sợ nhất nằm ở phần cuối của câu chuyện truyền miệng này:"Nếu dân Rozlentic chết ở vùng Rozlentic, một khi ngã xuống, các Á Thần Băng Tuyết sẽ đến ăn xác của họ và họ không thể đầu thai vào bất kì nơi nào ngoại trừ Rozlentic một lần nữa."

"Đã có người đầu thai ở Rozlentic cả ngàn lần."

"Thật kinh khủng!! Chỉ cần sống thêm một lần nữa, họ sẽ lại làm nô lệ cho các Á thần..."

"Các Á thần sao có thể để nô lệ của mình chạy trốn khỏi vòng luân hồi chứ...!"

"Thật xui xẻo! Chỉ cần sống cả đời ở Rozlentic, tôi sẽ phải phục vụ các Á thần cho đến muôn kiếp sau. Mà Á thần thì có gã nào tốt đẹp kia chứ!"

Điều đó có nghĩa là, nếu để Á Thần ăn họ dù chỉ là một sợi tóc, một mảnh xương, thì họ sẽ lại sinh ra ở Rozlentic Lạnh Giá và chịu sự thống khổ của cái chết lạnh giá hơn Lưỡi hái tử thần. Ông nội và bà nội của Sid đã đầu thai ở Rozlentic này. Trong khi đó, số phận của ông Gilbert, người cha cậu chưa từng gặp, cũng thê thảm không kém. Nghe nói khi đó, hành trang và lương thực đi đường của ông vương vãi khắp các sườn đồi ở Rozlentic, nhuộm tuyết thành màu đỏ tươi suốt hàng tuần trời. Các bô lão nói cha cậu bị Á thần kéo lê suốt một chặng đường dài, cho đến khi tuyết làm tất cả các mạch máu của ông đóng băng. Đó là kết cục của những kẻ cả gan phản bội, Sid nghĩ.

Kết thúc mùa đông, nắng sẽ tràn qua khe cửa và các ô cửa sổ khung kính, hoa mọc trên mái nhà cũ kĩ và mọi nơi ẩm ướt có chốn dung thân cho thực vật. Hương hoa và cỏ sẽ thu hút các loài động vật khác, còn nắng sẽ giúp mùa màng bội thu nếu kết hợp cùng thời tiết điều độ. Người ta ủ rượu trong vài năm liền, sau đó chia sẽ cho nhau công thức làm bột ngô, bánh mì, làm phô mai từ sữa bò, may một bộ trang phục mới, dù chất liệu vẫn y chang, hoặc làm việc trong xưởng may thủ công và lò rèn. Trẻ con sẽ chơi đùa cùng gia súc trên đồng cỏ, đôi khi xua đuổi vài con thú muốn nếm thử thịt "động vật do con người thuần hoá".

Vào lễ hội, người ta sẽ tặng nhau bơ và rượu, trao vòng hoa, ca hát với âm thanh từ đủ các loại nhạc cụ thô sơ nhất thời ấy. Rồi mọi người sẽ mời bác thợ mộc nhảy, trẻ con rủ nhau lẻn đi chơi khi cha mẹ chúng mải mê tiệc tùng, các thanh niên trai tráng ra sức tán tỉnh các cô nàng trẻ đẹp. Các cô cũng duyên dáng đáp lại, thi thoảng trong vài trường hợp, đó là một nụ hôn lên má.

Chỗ góc khuất, hàng chục bao lúa mì lớn xếp chồng lên nhau, Emilia đan một chiếc vòng hoa nhỏ chỉ bằng hạt óc chó. Cô bé làm xong, ngắm nghía thành quả nhỏ xinh của mình và gọi nó là 'vòng đeo tay'.

"Hoa cũng là một loại trang sức. Và nó là loại trang sức đẹp nhất để tô điểm thanh xuân."

"Con nên thôi mơ mộng về những thứ hão huyền như thế đi, Emi à." Mẹ của cô bé vừa nấu ăn vừa bảo, mùi thơm phức bay qua ống khói sắt to đùng kế bên.

Emilia dựa cằm vào bàn ăn, mở to đôi mắt tròn màu xanh dương đáp:

"Nhưng mẹ, con thấy điều đó rất thú vị. Chị Rebecca bảo thế. Chị còn nói, nếu sau này con làm nhà mạo hiểm, con sẽ tìm được đến nhiều vùng đất hay ho khác. Có một toà tháp cách đây sáu trăm lẻ một dặm, cao đến nỗi đứng trên đỉnh tháp có thể hái được sao. Còn khu vườn Tiên nằm trong thác Naga nữa, khu vườn đó mỗi ngày cho ra bốn vạn trái táo đỏ như huyết lệ của Tiên nữ Fafnir bị đày ải ở trần gian, còn nhiều chuyện nữa, kỳ khôi lắm mẹ ạ. Nếu con có thể đến đó đem táo về cho mẹ..."

"Lại là con Rebecca Bonn."

"Sao ạ?"

"Con bé đó chỉ toàn cắm mặt vào sách, nên không ai muốn làm bạn với nó. Con nên chơi cùng chị Wendy và con trai ông chủ trang trại lợn, cậu Mark thì hơn."

"Con thấy chị Rebecca rất tốt bụng, ngoại trừ..." Emilia e dè nhìn nồi xúp khoai tây tràn ứ, nhỏ giọng "Chị ấy đôi lúc nói những điều khá khó hiểu."

"Nó đẻ ra đã giết mẹ nó một cách khó hiểu."

Mẹ cô bé cắt rau bắp cải, nước rửa rau còn đọng trên bắp cải văng tung toé theo lưỡi dao sắc. Lò sưởi kiêm bếp nấu ăn cần thêm củi, bà liền ra cửa, dùng tạp dề đỡ lấy một ít đem vào. Vài củ cà rốt, ba quả cà chua bằng nắm tay và cà tím chen chúc một nhúm trên bàn gỗ. Bình nước hoa màu vàng nhạt đặt ngay bên cạnh, chĩa mũi vào đám rau củ vẻ khinh khỉnh.

Emilia:"Mẹ, hay là để con phụ mẹ đi mua thêm mứt anh đào nhé?"

Không đợi mẹ đồng ý, Emilia vội chạy ra ngoài.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net