Chương 15: Xử lý hệ thúng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xung quanh đều là một mảnh tĩnh mịch, không có ai đến ngó y một cái, dường như đã lãng quên kẻ nằm ở xó này là yi.

Y chỉ có thể nghe được tiếng đạo đồng nói chuyện.

"Đế Tôn đã ba ngày không đến, vậy mà ta còn cố ý nhận làm việc xui xẻo này, chỉ vì muốn thấy mặt Đế Tôn cơ đấy."

"Bộ dáng của vị trong kia, mấy ngày trước ta nhìn trộm một cái, quả thực là đáng sợ. Càng xem sẽ chỉ càng thương tâm, cho nên Đế Tôn mới không đến ."

"Cũng phải, đồ nhi bảo bối biến thành như bây giờ, ai có thể chịu được chứ?"

Lạc Tinh Lỗi không nhịn được bật cười, nguyên nhân sư tôn không đến sao có khả năng là không dám thấy y, là người cảm thấy mình đã không còn giá trị, không đáng để tâm.

Lúc này, y đột nhiên nghe thấy vài tiếng kêu rên của nhóm đạo đồng ngoài cửa truyền đến.

Có người xâm nhập.

Y không nhìn thấy bất kỳ cái gì, lại có thể cảm nhân được một cách sâu sắc được người tới thân đầy ma khí.

Có lẽ là tác dụng của Huyết Châm Thuật, hiện tại năm giác quan y nhạy bén linh mẫn, một chút động tĩnh trong phạm vi trăm dặm, đều có thể rõ như lòng bàn tay.

Người tới nhìn thấy bộ dạng này của y, nhất thời cười điên cuồng một trận: "Quân giặc cỏ nhà ngươi cũng có ngày hôm nay! Bản tôn đã nói rồi, đả thương đồ nhi của bản tôn tất chịu báo ứng ha ha ha ha ha!"

Nghe giọng nói, hóa ra là vị Nguyệt Ma Tôn kia.

Nguyệt Ma Tôn sau khi cười đủ, lại tặc lưỡi cảm thán: "Chẳng bằng nói mấy người tu đạo các ngươi lòng dạ ác độc đi, giết địch tám trăm, tổn hại ba nghìn. Vì thắng lợi mà dám trả giá lớn như vậy." Ma tu bọn họ luôn điên cuồng, nhưng loại hành vi này cũng không làm được.

Chờ tí, gã hình như tìm được nguyên nhân vì sao trăm ngàn năm cùng Tiên đạo giao chiến mà vẫn cứ mãi rơi vào thế hạ phong.

Thôi, những nguyên do này tạm thời không bàn đến.

"Tiểu tử, đồ nhi ta bị ngươi gây thương tích, cần huyết nhục của ngươi dùng một lát. Dù sao bây giờ ngươi cũng thành như vậy, giúp ngươi giải thoát cũng coi như là bản tôn làm chuyện tốt nhỉ."

Sau khi Nguyệt Ma Tôn nói xong những lời này, ma khí cuồn cuộn nổi lên, cuốn Lạc Tinh Lỗi máu thịt bầy nhầy đi mất.

Gần đây tâm tình mọi người đều rất suy sụp, mãi đến hôm nay tâm tình mọi người mới không suy sụp nữa.

Bởi vì Đế Tôn mất tích ba ngày rốt cuộc đã xuất hiện, hơn nữa nhìn khí sắc hắn, hình như còn rất không sai.

Xem chừng Đế Tôn là đã thông suốt, cũng phải, Đế Tôn tung hoành thiên hạ, làm sao lại bị chút việc nhỏ ấy đánh bại.

Hôm nay mọi người nghị sự, đều hết sức ăn ý không nhắc đến Lạc Tinh Lỗi, không muốn chọc vào vết thương của Đế Tôn.

Thế nhưng, lại có kẻ không có mắt đến báo: "Khởi bẩm Đế Tôn, Tinh Thần Các bị tập kích, đã bắt Lạc công tử đi, người tới hình như là ma tu!"

Bùi Nặc: "..." Nếu không phải ở ngay trước mặt nhiều trưởng lão và chúng đệ tử trong môn phái, hắn thật sự muốn nói thôi bắt luôn đi!

Mỗi tội đã diễn thì phải diễn cho trót.

Bùi Nặc đứng lên, mặt trầm như nước: "Lý nào lại thế!"

Trường bào xanh đen vung lên, liền đuổi theo.

Vì tên nghiệp chướng kia, bản tôn hai phải đến Ma Vực! Thật không thể tin nổi!

Trước đó đã đề cập qua.

Đế Tôn là dân mù đường

Đế Tôn là dân siêu cấp mù đường.

Cho nên đợi hắn quanh đi quẩn lại mãi mới tìm được Hàn Nguyệt Cung thì thời gian đã trôi qua rất lâu.

Địa thế Ma Vực phức tạp, hoàn cảnh khốc liệt, nhiều tông phái chọn địa điểm xây dựng tại nơi hiểm yếu, như Đoạn Thiên Giáo xây dưới núi Đoạn Thiên đã là rất bình thường, Hàn Nguyệt Cung còn làm hẳn quả xây dưới hồ băng.

Mặt băng ở đây quanh năm không tan, trời đang lúc quang đãng, ánh sáng chiếu trên mặt lung linh, vô cùng đẹp mắt.

Sau khi Bùi Nặc đến, khí phách rất là bá đạo, trực tiếp rút ra Minh Quang kiếm, nhằm thẳng mặt hồ chém một cái.

Cơ bản thì hắn cũng chẳng thèm để ý Lạc Tinh Lỗi như thế nào, nếu có thể nhân cơ hội này phá hủy Hàn Nguyệt Cung, thôi thì cũng có thể xem là chuyện hết sức tốt đẹp.

Thế nhưng rất rõ ràng, hồ băng này so với núi Đoạn Thiên không giống nhau, Bùi Nặc chém một kiếm, hồ băng nứt ra một cái khe, nhưng chấn động hai cái rồi lập tức khôi phục như lúc ban đầu, ngay cả dấu vết cũng tìm không thấy .

Quả nhiên có chút tà đạo.

Bùi Nặc ánh mắt kỳ dị.

Mà lúc này, Nguyệt Ma Tôn đang trong mật thất mở trận pháp cho đồ nhi bảo bối, lấy Lạc Tinh Lỗi làm vật hiến tế, lấy máu toàn thân từ trên người y rút ra liên tục, rót vào trên người Hàn Sơn.

Cứ làm như vậy, sau này Hàn Sơn chẳng những có thể khôi phục như lúc ban đầu, căn cốt tư chất còn có thể nâng cao một bậc.

Một kiếm đó của Bùi Nặc tuy rằng không có tác dụng gì, nhưng lập tức kinh động đến Nguyệt Ma Tôn, hắn lập tức phát hiện ra Bùi Nặc đến!

Vì phòng ngừa phát sinh biến cố, hắn phân phó tả hữu hộ pháp canh chừng trận pháp, còn mình đi ra ngoài nghênh địch.

Bùi Nặc cau mày, đang chuẩn bị chém thêm một kiếm, liền thấy mặt băng nứt ra, một bóng người ở giữa chui lên.

Chính là Nguyệt Ma Tôn.

Nguyệt Ma Tôn nhìn Bùi Nặc: "Không biết Đế Tôn đột nhiên đến thăm Hàn Nguyệt Cung của ta là muốn làm chuyện gì?"

Gã vừa dứt lời, mặt băng đột nhiên dấy lên một luồng ánh sáng màu đỏ, mặt gã biến sắc.

Chẳng lẽ trận pháp đã xảy ra chuyện?

Thế là gã liền muốn trở về trong cung ngay lập tức, nhưng Bùi Nặc há có thể để gã rời khỏi dễ dàng như vậy, Minh Quang kiếm lập tức ngăn gã lại.

Ánh sáng đỏ kia càng ngày càng rực lên, Nguyệt Ma Tôn căn bản không có lòng ham chiến, thế nhưng Bùi Nặc khiến người ta ghét kia đang ở đây, mỗi nhát kiếm đều mang khí thế bức người, rõ ràng là không hề cho Nguyệt Ma Tôn cơ hội thoát thân.

Cuối cùng, ánh đỏ đầy trời, phát ra một tiếng nổ khủng bố.

Vụn băng xen lẫn những tia lửa, khung cảnh vô cùng tráng lệ.

Trên mặt băng trồi lên một cái thuyền lớn, đó là đệ tử Hàn Nguyệt Cung thấy tình thế không đúng, nhờ ma khí chạy ra ngoài.

Nguyệt Ma Tôn nhìn qua, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng Hàn Sơn cùng hai vị hộ pháp kia, vì thế lớn tiếng hỏi: "Hàn Sơn đâu?"

Một đệ tử đáp: "Mật thất đột nhiên nổ tung, chúng ta lập tức dùng thuyền chạy ra, sư huynh bọn họ... E là thi cốt đã không còn."

Thân thể Nguyệt Ma Tôn run rẩy hai cái.

Lúc này có người lạnh lùng nói: "Nếu nơi này không có chuyện gì, vậy bản tôn đi trước, Nguyệt Ma Tôn sau này lại gặp!"

Chính là Bùi Nặc khiến người căm ghét.

Nguyệt Ma Tôn quay đầu, thấy kẻ cũng mất đi đệ tử mà sắc mặt Bùi Nặc lại rất tốt, không hề có chút thương tâm nào, đột nhiên tỉnh ngộ: "Đây đều là kế hoạch của ngươi đúng không?"

Quả thật là hèn hạ đến mức khiến người tức điên, vì tính kế gã, hắn không tiếc hy sinh tính mạng đồ đệ, tuy rằng hiện tại đồ đệ của hắn chẳng khác nào chết rồi, thế nhưng người tâm địa độc ác như vậy còn tự xưng là danh môn chính phái!

Thật sự là quá sống lỗi!

Bùi Nặc cũng không biết vì sao lại phát sinh dị biến như vậy, có điều phát triển như vậy đúng là điều hắn mong đợi.

Hàn Sơn chết rồi, Lạc Tinh Lỗi cũng chết rồi.

Từ đây ân oán giữa hắn với Lạc Tinh Lỗi cứ như vậy kết thúc, không còn quan hệ gì nữa!

Về phần Nguyệt Ma Tôn tự nghĩ như vậy, hắn cũng chẳng còn cách nào khác.

Vì thế hắn cười tủm tỉm nói: "Ma Tôn lo lắng quá, Bùi Nặc sao có thể là người lòng dạ ác độc như thế?"

Tuy rằng miệng nói như vậy, nhưng thần thái kia giọng điệu kia quả thật giống như chưa đánh đã khai, cực kỳ phách lối!

Nguyệt Ma Tôn sớm đã tức giận đến cả người run rẩy, một kiếm hướng về phía Bùi Nặc chém xuống.

Kết quả sau đó là bị đánh.

Nguyệt Ma Tôn lại một lần nữa được lĩnh giáo thực lực đáng sợ của Đế Tôn, nếu không phải trong cung bọn họ cao thủ nhiều như mây nên Bùi Nặc mới vội vã thoát thân, chỉ sợ thứ gã phải chịu không chỉ là vết thương nhỏ.

Nguyệt Ma Tôn chỉ trời lập lời thề: Đời này tất báo thù này, phải xé xác Bùi Nặc cho hả giận!

Nhoáng một cái trăm năm đã qua.

Tuy Lạc Tinh Lỗi đã chết, song điều khiến hệ thống lo lắng là thế giới này sẽ sụp đổ lại mãi vẫn chưa đến.

Chẳng lẽ Lạc Tinh Lỗi chỉ là nhân vật quần chúng, toàn bộ thế giới đều chuyển động xoay quanh nhân vật chính, nhân vật chính không sao thì thế giới vẫn hòa bình vận động?

Đối với tình huống như này, hệ thống chỉ có thể lý giải như vậy.

Có điều sau khi Lạc Tinh Lỗi chết, Bùi Nặc hình như nhẹ cả người, lại khôi phục vẻ hăng hái, tùy tâm tùy ý của hắn.

Quản lý sự vụ Tử Đàn Tông, tu luyện, luyện kiếm, có thêm thời gian nhàn hạ để thường xuyên đi ngắm sông ngắm núi, đi qua cảnh đẹp khắp thế gian, sinh hoạt vô cùng tự tại.

Quả thật chính là trạng thái sinh hoạt tốt nhất.

Hệ thống cảm thấy, chủ nhân như vậy, cho dù không trùng sinh cũng không hề gì, chỉ cần hắn thật vui vẻ là được.

Không không không, không được!

Nếu chủ nhân không trùng sinh, làm sao nó có thể hoàn thành nhiệm vụ? Không hoàn thành nhiệm vụ làm sao nó có thể trùng sinh?

Huống chi nếu chủ nhân không trùng sinh thì làm sao gặp được nữ nhân vật chính? Làm sao yêu đương? Làm sao hạnh phúc được?

Cho nên trùng sinh vẫn là tốt nhất.

Nó phải nghĩ biện pháp.

Có điều, nghĩ biện pháp gì mới được? Chuyện gì nó cũng không làm được.

Hệ thống đột nhiên có cảm giác mình quá phế,chẳng có tác dụng gì.

May mà chủ nhân không chê mình, nó vui sướng hài lòng nghĩ như vậy .

Nhưng mà, hệ thống có điều không biết.

Rõ ràng là Bùi Nặc mù đường vì sao tự nhiên lại thích đi du sơn ngoạn thủy thu hết vào trong mắt cảnh đẹp của trời đất, hắn người có tình thơ ý họa như vậy sao?

Người ta có chuyện quan trọng muốn làm!

Lạc Tinh Lỗi đã chết, kế tiếp sẽ tới phiên hệ thúng.

Bùi Nặc sớm đã phản cảm về nó vô cùng, thế nhưng trước đó, hắn chưa bao giờ nghe qua cái thứ quỷ quái này, cho nên trèo non lội suối là để có thể tìm ra biện pháp tống khứ nó.

Đáng tiếc đã nhiều năm trôi qua đều không thu hoạch được gì.

Chưa từng có bất cứ ghi chép nào về cái sinh vật có thể nối liền sinh tử, giúp người trùng sinh gọi là hệ thúng cả.

Đến ngày hôm nay, cuối cùng cũng có manh mối.

Mấy phân thân được hắn lưu lại ở các nơi báo lại, truyền thuyết trong di thư thời Thượng Cổ hình như có ghi lại, ghi chép về một loại quỷ quái có thể thông âm dương, thay đổi sinh tử giống như vậy.

Thượng Cổ Di Thư chính là bảo vật thời thượng cổ, đến nay chỉ có mấy lần xuất thế, mỗi một lần đều gây nên vô số tranh đoạt, rồi đột nhiên lại biến mất không vết tích.

Mà tin tức mới nhất, tương truyền tại Long Nha Cốc ở Phương Châu có khai quật được di tích thời thượng cổ, khiến thế lực khắp nơi thèm nhỏ dãi.

Sau khi Bùi Nặc biết được, cảm thấy cần phải đi trước.

Phương Châu chính là địa bàn thuộc về Thiên Yêu Tông, hắn tốt xấu gì cũng là tông chủ Tử Đàn Tông, nếu tùy tiện xuất hiện chỉ sợ sẽ đưa tới một chuỗi chuyện phiền phức, cho nên Bùi Nặc cải trang thành tán tu vô danh rồi mới lên đường.

Hệ thống chỉ cho là chủ nhân nhất thời ham vui mới chạy đi xem náo nhiệt, nào biết dụng ý ác độc của hắn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net