Chương 18: Lạc Tinh Lỗi hắc hóa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Tinh Lỗi khẽ giật mình, ánh mắt lấp lánh: "Đế Tôn, vừa, gọi, người nào?"

Bùi Nặc cười lạnh một tiếng: "Ngươi cho rằng bản tôn là kẻ ngu sao?"

Lạc Tinh Lỗi im lặng , gục đầu xuống, mấp máy môi, nhẹ giọng nói: "Sư tôn."

"Đừng gọi ta là sư tôn, ta chưa hề coi ngươi là đệ tử ta dù chỉ một ngày." Đã sớm trở mặt, Bùi Nặc cũng không giả vờ làm sư phụ hiền lành.

Lạc Tinh Lỗi cắn cắn môi: "Ta biết."

Bùi Nặc nhìn y: "Lúc đầu ta thu nhận ngươi làm đồ đệ, chỉ là vì lợi dụng ngươi, muốn dùng ngươi để bảo vệ Vị Nhiên, ngươi oán ta không?"

Móng tay Lạc Tinh Lỗi đâm vào da thịt: "Oán."

Bùi Nặc lại hỏi tiếp: "Ta lợi dụng ngươi, hại ngươi phải chịu cực hình từ Huyết Châm Thuật, thân vùi dưới hồ băng, bây giờ biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này, ngươi hận ta không?"

"Hận."

"Nếu như thế, ta khinh ngươi lừa ngươi, lợi dụng ngươi, ngươi cũng hận ta oán ta, vì sao vừa nãy còn muốn lấy thân bảo vệ ta?"

Lạc Tinh Lỗi ngước mắt nhìn Bùi Nặc, ánh mắt dường như có thể xuyên thẳng đến linh hồn hắn, đáp: "Tình không thể, kiềm chế."

Bùi Nặc vừa nghe y nói lời này thì giận đến tím mặt, trở mặt nói: "Ngươi có thể cút! Sau này đừng có xuất hiện trước mắt bản tôn nữa."

Nói xong quay người, ngự kiếm bay đi.

Trong nháy mắt liền bỏ lại Lạc Tinh Lỗi rất xa.

Lạc Tinh Lỗi đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn Bùi Nặc biến mất, khóe môi khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Sư tôn, người cho rằng người có thể thoát khỏi ta sao? Nằm mơ.

Quỷ Quật Huyết Ngục.

Lửa nơi địa ngục cháy bập bùng khắp bốn phương tám hướng.

Nguyệt Ma Tôn bị vây lại ở nơi đây, bất lực, chỉ có thể nhìn quỷ hỏa bốn phía đang từng chút từng chút tới gần gã.

Mặc dù rời khỏi phạm vi của Long Nha Cốc, tu vi đã không còn bị áp chế, nhưng một kiếm kia của Bùi Nặc vẫn làm chấn thương lục phủ ngũ tạng của gã, cộng thêm ở đây chỗ nào cũng đều có quỷ hỏa.

Loại quỷ hỏa này ngọn nào cũng có linh tính, uy lực đáng sợ, mười phần khó chơi, cho dù là thời kỳ đỉnh cao, gã cũng không phải là đối thủ, huống chi là hiện tại...

Tuyệt vọng trước nay chưa từng có ùa lên trong lòng, Nguyệt Ma Tôn lần đầu tiên bắt đầu hối hận vì sao mình lại đi tìm Bùi Nặc gây phiền phức.

Kết quả Bùi Nặc vẫn êm đẹp, còn mình lại rơi vào hoàn cảnh như thế này.

Đúng lúc này, quỷ hỏa đang tới gần gã đột nhiên tự động tách ra một con đường, một người xuất hiện.

Ở địa phương như vậy mà vẫn còn có người.

Nguyệt Ma Tôn xem xét, lại còn là người quen.

Trường bào màu đen, mang theo mặt nạ sắt, đây chẳng phải là thằng nhãi vừa rồi đã giúp Bùi Nặc ở Long Nha Cốc sao?

Y, y, y làm sao đuổi tới nơi này, còn không bị quỷ hỏa xung quanh công kích?

Người đeo mặt nạ sắt mỉm cười, tháo xuống mặt nạ, lộ ra gương mặt tuấn mỹ đến yêu dị, nhẹ nhàng nói: "Đã lâu không gặp, Nguyệt Ma Tôn."

Nếu Bùi Nặc ở đây, nhất định sẽ bật ngửa, bởi vì Lạc Tinh Lỗi không hề thảm như hắn đã tưởng tượng, ngược lại, làn da y bóng loáng, nhan sắc càng cao hơn trước.

"Ngươi là Lạc Tinh Lỗi!!" Nguyệt Ma Tôn kinh hãi.

Gã lập tức muốn nhào lên, kết quả vừa mới cử động, quỷ hỏa như hổ rình mồi bên cạnh liền quấn lên, nướng chín gã.

Giữa tiếng kêu gào thê thảm của Nguyệt Ma tôn, Lạc Tinh Lỗi cười nhẹ: "Ma Tôn sốt ruột như vậy làm gì? Ta cũng đâu có chạy."

Nguyệt Ma Tôn một bên bị quỷ hỏa tra tấn, một bên hung tợn trừng mắt với y: "Sao ngươi lại ở chỗ này? Tiểu Sơn đâu?"

Nếu Lạc Tinh Lỗi chưa chết, vậy Tiểu Sơn, Tiểu Sơn có phải cũng...

"Hắn à...." Lạc Tinh Lỗi chậm rãi nói: "Nói chung là thành một trong vô số ngọn quỷ hỏa nơi này nhỉ, nhiều năm như vậy, ta cũng quên hắn rốt cuộc là ngọn nào, có khi chính là cái hiện tại đang cắn ngài đó."

"Ngươi!" Nguyệt Ma Tôn thở hổn hển một tiếng đầy thảm thiết: "Ngươi rốt cuộc là ai?"

Lạc Tinh Lỗi lơ đãng nói: "Cái này cũng không cần ngươi quản, người sắp chết biết nhiều chuyện như vậy để làm gì. Ngươi ngoan một chút, ta sẽ đem ngươi luyện thành quỷ nô, tốt xấu gì cũng là một vị Ma Tôn, sao có thể đối xử giống đám quỷ hỏa nơi này được?"

Dứt lời liền ra lệnh, quỷ hỏa tứ phía đều đói khát nhào tới.

Lạc Tinh Lỗi giơ tay lên, hồng quang chợt lóe, cánh tay tràn đầy vết sẹo nứt nẻ ngang dọc trên tay y nháy mắt khôi phục thành làn da trắng nõn.

Chốn Quỷ Quật Huyết Ngục này, đối với người khác mà nói chính là địa ngục vô biên, đối với y mà nói lại là nơi an toàn nhất trên thế giới.

Bởi vì nơi y sinh ra chính là mảnh đất này.

Y là con trai của Quỷ Quật Huyết Ngục, không phải con cháu của Lạc gia.

Năm đó y còn nhỏ, cũng bởi vì đôi mắt xanh biếc cộng thêm tư chất ngu dốt trời sinh dấy lên sự nghi ngờ của phụ thân, cho rằng y không phải là con ruột ông, không ngờ thật sự không phải.

Y vốn là một con quỷ xuất thân từ Quỷ Quật Huyết Ngục, bay vào trong bụng mẫu thân, trải qua mười tháng mang thai, thân thể bị nhiễm đầy khí tức vẩn đục của nhân loại, bởi vậy vẫn luôn ngơ ngác ngu ngốc, nhận thức vô cùng chậm.

Ngày ấy ở bên trong mật thất, trận pháp kia đã đánh thức quỷ khí trong cơ thể y, khiến y tắm máu trùng sinh, quay về Huyết Ngục.

Tuy có Quỷ Quật Huyết Ngục hậu thuẫn, nhưng thời gian trăm năm này, vì tu hành y phải chịu vô số đau khổ, thứ giúp y chống đỡ vô số lần giãy dụa bên bờ vực sinh tử là mộtý nghĩ.

Y không thể chết đi như vậy.

Nếu như chết rồi, sư tôn sẽ vĩnh viễn không thể trở thành của y!

Tiếng kêu thảm thiết bên tai đã biến mất, quỷ hỏa tản ra, tại nơi Nguyệt Ma Tôn đứng, trơ lại một bộ xương khô cao lớn, toàn thân trắng, chỗ hốc mắt là hai điểm sáng xanh lục cháy rực, hé miệng cười với Lạc Tinh Lỗi.

Lạc Tinh Lỗi vô cùng hài lòng, quả nhiên là thân thể tôn giả, luyện thành quỷ nô quả thật là cao cấp, nói: "Từ nay về sau, cứ gọi ngươi là Tiểu Tam đi."

Long Nha Cốc phải đóng cửa bảy ngày mới có thể mở ra lần nữa, bây giờ tuy biết được cái gọi là di tích thượng cổ này chẳng qua chỉ là cái bẫy của Nguyệt Ma Tôn, thế nhưng trong thời gian ngắn Bùi Nặc cũng không ra được, đã thế thì tranh thủ đi xem các đồ đệ ngốc đang làm gì vậy.

Đệ tử Tử Đàn Tông và đệ tử Thiên Yêu Tông đều đi cùng một hướng. Đệ tử hai phái duy trì sự khách khí ngoài mặt, thế nhưng đều âm thầm lén phòng bị đối phương.

Con đường tu tiên chính là như thế, tranh đoạt luôn được đặt lên trên.

Diệp Vị Nhiên cầm pháp khí la bàn trong tay, ánh mắt cũng không dám chớp một chút: "Mọi người cẩn thận một chút, chính là nơi này."

Nói xong câu đó rồi, hắn ta lại thấy có chút kỳ quái bèn quay đầu nhìn thoáng qua, kết quả đương nhiên là không thấy cái gì khác.

Thấy hắn ta đã năm lần quay đầu, bên cạnh có đệ tử hỏi: "Tiểu sư thúc tổ, làm sao vậy?"

Diệp Vị Nhiên ép xuống toàn bộ nghi hoặc, lắc đầu: "Có lẽ là ta sắp đột phá, gần đây có chút mẫn cảm."

Hắn ta vừa nói những lời này, đệ tử liền dùng khuôn mặt đầy ao ước nhìn hắn: "Tiểu sư thúc tổ bất quá mới hơn một trăm tuổi đã sắp đột phá Linh Tịch Cảnh, mấy người chưa đến Linh Tịch như chúng ta biết phải làm sao mới được đây."

Pháp khí xoay rồi lại xoay, xoay một lúc cũng không chỉ ra di tích ở nơi nào.

Diệp Vị Nhiên thấy sắc trời đã không còn sớm, bèn chỉ đạo đệ tử dựng trại tạm thời, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Dẫn đầu Thiên Yêu Tông ở bên cạnh là một vị chấp sự, tính tình rất tham công, nhìn thấy Tử Đàn Tông nghỉ ngơi, không khỏi vui mừng, chẳng những không dừng chân, ngược lại còn hạ lệnh cho đệ tử đi nhanh hơn, liền muốn vượt lên trước để sớm tìm đến di tích.

Thấy bọn họ một đám đều đi hết, đệ tử Tử Đàn Tông đang nghỉ ngơi có chút bất an.

Một người nói: "Tiểu sư thúc tổ, hay là chúng ta..."

Diệp Vị Nhiên lắc đầu: "Kệ bọn họ đi, nghỉ ngơi dưỡng sức mới là thượng sách, chỉ là con đường dài trăm dặm, chẳng lẽ chúng ta không theo kịp?"

Lời hắn ta nói khiến mọi người đều gật đầu nói phải, tiểu sư thúc tổ tuổi còn trẻ, thế nhưng làm việc đã có phong thái Đế Tôn rồi.

Lúc này Bùi Nặc đang nằm trên cây, nghe bọn họ nói chuyện.

Đột nhiên nghe thấy tiếng động lạ, hắn phát hiện ở gốc cây bên kia cũng có hai người đang vụng trộm trốn ở phía trên. Một người trong số đó hắn còn quen nữa cơ, chính là tán tu Tô Hàng.

Mà một người khác, nhìn cũng có chút quen mắt, chắc cũng là một thành viên của đám tán tu.

Người nọ khẽ thấp giọng hỏi Tô Hàng: "Đại ca, vì sao chúng ta không đi cùng Thiên Yêu Tông?"

Tô Hàng đáp: "Thiên Yêu Tông làm việc vội vàng, dễ bị kích động, khó thành đại sự. Chỉ có cùng Tử Đàn Tông mới có thể tìm thấy nơi di tích bị vùi lấp."

Thật là có mắt nhìn người! Bùi Nặc không nhịn được cười khẽ một tiếng.

Lập tức khiến hai người bên cạnh cảnh giác.

Bùi Nặc bị phát hiện, vì thế chủ động thò đầu ra, nói: "Thật trùng hợp."

Sắc mặt của sư đệ Tô Hàng có chút xấu hổ, thế nhưng Tô Hàng lại vô cùng vui vẻ: "Mãi không gặp được Giang huynh, ta còn đang lo lắng ngươi xảy ra chuyện gì. Bây giờ thấy thật đúng là... có duyên."

Đôi mắt gã không ngừng nhìn chằm chằm Bùi Nặc.

Bùi Nặc không hiểu được một chuyện, Tô Hàng có một tật xấu.

Rất thích nam sắc.

Bởi vì thực lực của gã trong đám tán tu khá tốt, nhiều năm như vậy cũng gặp qua rất nhiều mỹ nhân.

Tuy rằng Bùi Nặc cải trang dịch dung, thế nhưng Tô Tàng thấy da thịt của hắn mịn màng nhẵn nhụi, vân da rõ ràng, xương cốt thon dài, chắc hẳn thân thể rất mĩ diệu, sớm đã âm thầm để tâm.

Đáng tiếc đồng hành không bao lâu, "Giang Thương" này liền mất tăm, gã còn ảo não một trận đây.

Hiện tại đưa đến cửa, quả thậc là niềm vui ngoài ý muốn.

Lúc này gã chỉ hận không thể bay đến trên cây với Bùi Nặc để gần gũi với mỹ nhân.

Ảnh mắt gã quanh quẩn ở chiếc cổ lấp ló dưới áo choàng đen của Bùi Nặc, hô hấp hơi rối loạn.

Kết quả, Diệp Vị Nhiên mới vừa rồi đang nhắm mắt dưỡng thần phát giác có động tĩnh, lập tức mở mắt ra, lớn tiếng quát: "Ai ở đằng kia!"

Đệ tử xung quanh đồng loạt bừng tỉnh, rút kiếm, sẵn sàng trận địa đón quân địch.

Tô Hàng sợ tới mức không dám thở mạnh một tiếng.

Thế nhưng Diệp Vị Nhiên sao có thể bỏ qua cho gã, hướng về chỗ họ nói: "Ta biết các ngươi ở đằng kia, mau ra đây! Nếu không đừng trách ta kiếm hạ vô tình."

Tô Hàng không còn cách nào khác, đành phải lộ ra, đối với Diệp Vị Nhiên cười nói: "Hiểu lầm hiểu lầm! Tại hạ nhân lúc rảnh rỗi nghỉ ở chỗ này một lúc, khongi ngờ lại khiến quý phái hiểu lầm."

Vừa nghe gã nói lời này, tất cả mọi người đều khịt mũi coi thường, cái gì mà nghỉ ngơi. Rõ ràng là muốn thừa dịp bọn họ không chú ý để kiếm hời.

Diệp Vị Nhiên không thèm chớp mắt nhìn gã chằm chằm: "Còn có người."

Tô Hàng thấy thật sự không thể gạt được hắn ta, đành phải gọi đệ đệ ra, lại còn nói với cái cây bên cạnh: "Giang huynh, nếu Diệp thiếu hiệp đã nhìn ra chỗ ẩn thân của ta, cứ trốn tránh cũng không có gì khác, ra đi."

Bùi Nặc: "..." Nếu không nhờ ngươi nói như vây, Diệp Vị Nhiên hoàn toàn không biết ta ở trên này, ngươi vừa nói thế, tất cả đều bại lộ xừ nó xong!

Không còn cách nào, Bùi Nặc đành phải lạnh mặt, đứng dậy.

Con ngươi Diệp Vị Nhiên co rụt lại, vừa rồi hắn ta chỉ nghe thấy tiếng hít thở của hai người, lại hoàn toàn không chú ý tới sự tồn tại của người thứ ba, xem ra người này... thực lực không thể khinh thường.

Hắn ta tỉ mỉ quan sát người này, phát hiện nhìn rất là quen mắt, lập tức nghĩ ra, đây chẳng phải chính là người cứ nhìn trộm hắn ta mãi ở trước cửa Long Nha Cốc hay sao? Quả nhiên là không có ý tốt.

Hắn ta lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ Bùi Nặc nghiêm nghị quát: "Ngươi là người phương nào?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net