Chương 20: Đạo Bản tôn tu chính là vô tình đạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bùi Nặc không thèm đếm xỉa tới gã, người ta còn đang bận giáo huấn đệ tử kia kìa.

"Một thân một mình lại thích sính anh hùng xông lên trước, ngươi bị ngu à? Hay là đần?"

"Rốt cuộc là làm thủ lĩnh kiểu gì, kết trận pháp kiểu gì? Loạn cào cào hết cả lên."

"Ngươi như vậy mà dám chủ động xin dẫn đầu các đệ tử đi thăm dò di tích, ngươi đảm đương nổi hay sao?"

Đế Tôn mắng đồ đệ chán rồi, sau đó mới đưa mắt về phía đám đệ tử tan đàn xẻ nghé sau lưng: "Những đệ tử các tông khác đâu?"

Đệ tử dẫn đội Thiên Yêu Tông xấu hổ: "Đệ tử bất tài, lúc Sơn Hải Thú xông ra có mấy sư huynh đệ đã bị nuốt mất, những người còn lại thì bị tách khỏi đoàn. Đệ tử đã phát ra tín hiệu, chắc chốc nữa sẽ có thể tụ tập cùng một chỗ, xin Đế Tôn chớ lo lắng."

Bởi vì là con nhà người khác nên Bùi Nặc cũng không tiện nói gì, thế nhưng thần sắc biểu lộ trên mặt kia, rõ ràng chính là đang phát ra âm thanh: ngờ u ngu!

Đệ tử Thiên Yêu Tông càng cúi đầu thấp hơn.

Ban đầu nghĩ rằng sư tôn ở đây thì hẳn là để sư tôn chủ trì, thế nhưng Diệp Vị Nhiên thấy vẻ mặt sư tôn rất là không vui, chủ động san sẻ nói: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Các ngươi sao lại trêu chọc vào con Sơn Hải Thú kia."

Đệ tử dẫn đội đáp: "Chúng ta chỉ đang thăm dò tung tích của thượng cổ di tích, vừa phát hiện một chút manh mối, liền gặp quái thú này. Nhưng nghĩ rằng di tích là nơi trân quý, đều sẽ có yêu thú canh giữ, nên mới nghĩ di tích cách chúng ta không xa!" Trong mắt gã ánh lên một tia tham lam, song lại nghĩ có Đế Tôn ở đây, cho dù có di tích cũng không tới phiên bọn họ, lại không cam lòng cúi đầu.

Diệp Vị Nhiên khéo hiểu lòng người quay lại nhìn Bùi Nặc: "Sư tôn, tiếp theo chúng ta nên làm gì ạ?"

Bùi Nặc cau mày: "Ngươi cho rằng vì sao bản tôn lại đến đây? Là vì không yên lòng về ngươi, cho nên lặng lẽ đi theo sau bảo vệ?"

Diệp Vị Nhiên: "..." Hắn ta quả thật là nghĩ như vậy, có điều nếu nói ra sư tôn lại mắng hắn ta tự mình đa tình.

Đế Tôn nói dối không chớp mắt: "Bản tôn chỉ nghi ngờ chuyện di tích thượng cổ này có vẻ kỳ quái, cho nên mới đến điều tra. Quả nhiên là thế, nơi này vốn không hề có cái gì gọi là di tích thượng cổ hết."

Một câu của hắn khiến mọi người kinh hoàng, bọn họ nỗ lực tranh giành lâu như vậy là vì di tích thượng cổ, hiện tại lại nói cho bọn họ là giả đấy? Làm sao có thể?

Nhưng những lời này là từ miệng Đế Tôn nói, lại khiến bọn họ không thể không tin.

"Vừa rồi các ngươi cũng thấy Sơn Hải Thú rồi, nếu không có bản tôn, lấy tu vi các ngươi sao có thể ngăn cản được? Huống chi trong Long Nha Cốc không chỉ có một con Sơn Hải Thú. Nơi đây cũng không có di tích nào, tất cả đều là gian kế của Ma đạo, muốn dẫn Tiên đạo đệ tử đến, sau đó dùng yêu thú tiêu diệt. Mà tất cả moi việc, chính là điềm báo Ma đạo muốn tấn công Tiên đạo chúng ta trên quy mô lớn. Nơi này không thể ở lâu, Diệp Vị Nhiên, ngươi phụ trách triệu tập đồng đạo, sau bảy ngày phải rời nhanh khỏi Long Nha Cốc. Còn ngươi." Hắn nói với đệ tử dẫn đội Thiên Yêu Tông: "Nhanh chóng truyền tin cho Miểu Tâm Tiên Tôn, bảy ngày sau tại đỉnh Tử Đàn Sơn, bản tôn mời các vị Tiên Tôn cùng bàn đối sách!"

Mặc dù tất cả mọi chuyện rõ ràng đều là âm mưu của Nguyệt Ma Tôn, thế nhưng cái gì mà Ma đạo muốn tổng tiến công Tiên đạo trên quy mô lớn toàn là Bùi Nặc tự bịa ra hết.

Không chung đường không thể cùng bàn mưu, Ma đạo hoành hành đã lâu, chẳng qua là hắn cảm thấy đây chính là thời điểm tiêu diệt bọn họ.

Về phần loại bỏ hệ thúng, bận rộn suốt trăm năm còn không có kết quả, lần này còn trúng kế của Nguyệt Ma Tôn, suýt nữa chết mất xác tại Long Nha Cốc, xem ra thậc sự khó có thể trục xuất, chỉ có thể tạm để đó.

Chỉ là... để lại thứ này, quả thật khiến trong lòng hắn có chút bất an.

"Chủ nhân, chính xác là ngài muốn làm gì?" Lời này của Bùi Nặc có thể lừa được đệ tử Tiên đạo, lại không lừa được hệ thống, nhưng rõ ràng nó hiểu sai.

Nó nghi ngờ nói: "Có phải ngài có ý định chơi chết ta phải không! Vì sao lại đối với ta như vậy?"

Bùi Nặc: "Đương nhiên không phải, bản tôn đã từ bỏ. Bởi vì phát hiện... chơi ngươi chết so với để ngươi tồn tại còn mệt hơn. Chỉ là, sự tồn tại của ngươi khiến bản tôn có chút bất an, sợ ngươi tự nhiên lại cho bản tôn trùng sinh lần nữa."

Hóa ra điều chủ nhân lo lắng chính là chuyện này, hệ thống ủ rũ nói: "Ngài yên tâm, không có đâu nha. Sự vật phát triển đều có quy luật chung, ta không thể vi phạm quy luật này, tự tiện cho ngài trùng sinh. Ngài muốn trùng sinh hình như cũng chỉ có thể dựa theo cốt truyện, bị Lạc Tinh Lỗi giết. Ta vốn cho rằng chuyêjn này không thể xảy ra, thế nhưng nếu Lạc Tinh Lỗi không chết, tất cả đều có thể xảy ra."

Bùi Nặc: "...!"

Hắn âm u nói với hệ thống: "Ngươi rất lợi hại."

Hệ thống lộ vẻ mơ hồ: "Gì cơ?"

Bùi Nặc nói: "Ban đầu ta vốn không muốn giết Lạc Tinh Lỗi, nhưng nghe người nói như vậy, ý nghĩ muốn giết y lại bắt đầu rục rịch trỗi dậy rồi đấy." (editor: ┐ ( ̄ ヘ  ̄;) ┌ )

Hệ thống: "..." Tiểu Lạc Lạc, ta không cố ý đâu.

Bảy ngày sau, Long Nha Cốc mở cửa.

Được Bùi Nặc chỉ đạo, tất cả các đệ tử của Tiên đạo giới đều dẹp đường quay về.

Bùi Nặc dẫn đầu đám đệ tử trong tông mình trở về Tử Đàn Tông, đối với việc vì sao Đế Tôn lại mang theo đệ tử trở về, mặc dù mọi người vô cùng kinh ngạc, thế nhưng lúc này cũng chẳng có lòng dạ so đo chuyện này.

Bởi vì lúc này có một chuyện càng đáng cảnh báo hơn.

Tiểu đệ tử của Đế Tôn, Lạc Tinh Lỗi, đã trở về.

Tiểu đệ tử đã chết một trăm năm trước này vẫn luôn là nỗi đau trong lòng Đế Tôn, là nốt chu sa đầu tim, là ánh trăng sáng trong mắt.

Kết quả một trăm năm trôi qua, đồ đệ đã chết mất xác trong lời đồn bỗng nhiên đội mồ sống dậy, lại còn quay về Tử Đàn Tông nữa.

Tuy rằng chư vị trưởng lão trong tông đã kiểm chứng qua thân phận của y, nhưng cuối cùng có phải là thật hay không, còn phải đợi Đế Tôn mà quyết.

Lúc Bùi Nặc nhận được bẩm báo, vẻ mặt ngạc nhiên.

Đã mấy ngày kể từ lúc gặp lại, tại phòng nghị sự, hắn lại gặp Lạc Tinh Lỗi.

Vẫn toàn thân mặc áo đen như trước, đeo mặt nạ sắt, cả người được bao trùm kín mít không kẽ hở.

Nhìn thấy Bùi Nặc, y hơi cúi đầu, thái độ khiêm nhường lại cung kính giống như trước.

Bùi Nặc tỉ mỉ dò xét y, vẻ mặt khó lường.

Hệ thống đã nhịn không được muốn che mắt, nó căn bản không cần đoán cũng biết kế tiếp sẽ phát sinh những gì.

A a a lấy cấp độ ác độc, à lộn, cấp độ thông minh của chủ nhân, khẳng định kế tiếp sẽ công bố là có kẻ vô liêm sỉ giả mạo tiểu đồ đệ của hắn, ý đồ bất chính, sau đó một kiếm chém chết Lạc Tinh Lỗi.

Lạc Tinh Lỗi chết, tâm ma được loại trừ, hắn sẽ không phải phiền não về chuyện trùng sinh nữa.

Tiểu Lạc Lạc, ngươi quả thật là nhân vật phản diện chết oan nhất mà sử sách ghi lại.

Là hệ thống, ta có lỗi với ngươi!

Nhưng mà ngoài dự liệu của nó, sau khi Bùi Nặc nhìn thấy Lạc Tinh Lỗi, cũng không nói phải hay không phải, chỉ thản nhiên nói: "Ngươi đi cùng bản tôn."

Sau đó liền dẫn Lạc Tinh Lỗi rời đi.

Chỉ để lại người qua đường đang chờ gấp muốn hóng chuyện.

Bùi Nặc dẫn theo Lạc Tinh Lỗi đi thẳng đến tẩm cung của hắn, bảo thị nữ cùng nhóm đạo đồng rút lui, ánh mắt sắc bén như kiếm: "Ngươi còn dám bước vào cửa lớn của Tử Đàn Tông ta?"

Lạc Tinh Lỗi "Bịch" một tiếng, vậy mà lại hướng phía Bùi Nặc quỳ xuống.

"Đệ tử, muốn, ở lại, bên cạnh, Đế Tôn."

Bùi Nặc cười lạnh một tiếng: "Chớ có ở đó giả làm con hiền cháu hiếu, bản tôn căn bản chưa từng xem ngươi là đệ tử, cũng sẽ không bị lời ngon tiếng ngọt của ngươi lừa dối đâu."

Hắn trừng Lạc Tinh Lỗi hồi lâu, đột nhiên dưa tay nắm lấy cổ y, ngón tay đột nhiên siết chặt.

"Bản tôn lưu ngươi lại để làm gì? Không bằng giết chết luôn."

Cổ là chỗ yếu ớt nhất của cơ thể con người, Lạc Tinh Lỗi bị Bùi Nặc bóp cổ, đau đến mức toát hết cả mồ hôi lạnh.

Nhưng y vẫn kiên trì dùng giọng nói khàn khàn mà nói: "Chết, dưới tay, Đế Tôn, chưa chắc không tốt." Vào lúc thống khổ nhất, y luôn tự mình ảo tưởng bản thân bị người trước mắt từng đao chém chết.

Loại ảo tượng ấy vậy mà mang đến cho y khoái cảm khó có thể nói nên lời, giúp y chịu đựng qua những lần sinh tử trước mắt.

Bùi Nặc khẽ cong môi lên, cười vô cùng lạnh lùng.

Hắn buông tay: "Muốn ở lại cũng không phải là không thể. Thế nhưng Tử Đàn Tông ta không nuôi kẻ rảnh rỗi, nếu ngươi muốn ở lại thì phải chứng minh giá trị của ngươi."

Lạc Tinh Lỗi sững sờ: "Cái, cái gì?"

Bùi Nặc cười, gọi đạo đồng, chỉ đạo gã sắp xếp cho Lạc Tinh Lỗi thật tốt.

Sau đó nói với Lạc Tinh Lỗi: "Bản tôn còn có chuyện quan trọng, ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước, muộn một chút bản tôn sẽ tìm tới ngươi."

Lạc Tinh Lỗi mơ hồ bị đưa đi.

Hệ thống còn mơ hồ hơn: "Chủ nhân sao thế, sao ngài lại bỏ qua cho y?" Nhân từ nương tay như vậy không phù hợp với tác phong chủ nhân đâu nhé! Nói thật tác phong của chủ nhân bây giờ rốt cuộc là thế nào, nó cũng không biết. Dù sao cũng chính là dark, dark và siêu siêu dark.

"Lúc trước bản tôn chẳng phải đã nói rồi à, ta và y nay đã không có quan hệ gì, ta vì sao nhất định phải giết y?" Bùi Nặc hỏi lại.

"Nhưng, nhưng mà... Không phải ngài lo lắng, lo lắng tương lai Lạc Tinh Lỗi sẽ giết ngài sao?" Cho nên muốn tiên hạ thủ vi cường còn gì? Đây là chính tai nó nghe được, đang êm đẹp làm sao lại thay đổi rồi?

Bùi Nặc cười lạnh một tiếng: "Bản tôn sợ chắc?"

Hệ thống: "..."

Bùi Nặc buồn cười nói: "Bản tôn sống mấy ngàn năm, có loại sóng gió gì chưa từng trải qua, còn sợ thằng ranh con đó? Quả thật buồn cười."

Hắn đã nghĩ kỹ, cuộc sống này hắn muốn trải qua một cách tốt đẹp, làm những chuyện từ trước hắn muốn làm mà chưa thể làm.

Ví dụ như tiêu diệt Ma đạo, ví dụ như thống nhất Tiên đạo, ví dụ như phi thăng thành tiên.

Hiện tại... trên con đường này, hắn đương nhiên muốn lợi dụng hết những ai có thể lợi dụng nha.

Lạc Tinh Lỗi, nếu hắn nhớ không nhầm thì thân thế y có chút dị thường.

Đúng là một đối tượng rất tốt cho hắn lợi dụng để tiêu diệt Ma đạo.

Đương nhiên mấy chuyện này hắn không cần phải phọt ra toàn bộ cho hệ thống biết, thế nhưng cũng không biết thứ quỷ này lý giải kiểu gì, lại còn nói: "Chủ nhân, ngài làm như vậy không phải là vì yêu Lạc Tinh Lỗi đấy chứ?!"

Bùi Nặc không hiểu được mạch não của nó: "... Cái gì cơ?"

Hệ thống chững chạc đàng hoàng mà phân tích.

"Ngài hiện tại không muốn giết Lạc Tinh Lỗi mà muốn y ở lại để lợi dụng. Tình cảm của ngài đối với y rất phức tạp, vừa hận lại vừa không hận. Mà y đối với ngài, một mảnh tình si như vậy ta có thể nhìn thấy hết. Xét tình huống này, lấy kinh nghiệm nhiều năm đọc tiểu thuyết tiên hiệp của ta, dễ nảy sinh tình yêu nhất."

Đối với loại giải thích này, Bùi Nặc quả thật muốn câm nín: "Thứ nhất, bản tôn tuyệt đối không có khả năng yêu kẻ thù."

"Thứ hai, về cơ bản thì bản tôn không có khả năng yêu bất kỳ kẻ nào."

"Đạo bản tôn tu là Vô Tình đạo."

------

Editor: Đang yên lành không sao, nói tu Vô Tình đạo là biết có điềm rồi đấy =)))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC