Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Tan

Ở nhà rất nhàm chán nên tôi chuẩn bị đi ngủ, nhưng đúng lúc ấy tên biến thái lại nhắn tin, hơn nữa còn rất dài.

"Thực xin lỗi, tôi chỉ là quá thích em, nên mới chủ động nhắn tin cho em, không nghĩ tới sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của em, tôi thật sự thực áy náy, thực xin lỗi. Em yên tâm, sau này tôi sẽ không làm những chuyện khiến em cảm thấy chán ghét, cũng mong em không cần tiếp tục sống trong sợ hãi, không có người sẽ thương tổn em, tôi cũng không cho phép có người thương tổn em."

Tôi đọc lại tin nhắn từ đầu đến cuối. Đọc xong, tôi gần như chắc chắn là người này có quen biết tôi, hơn nữa đối với tôi còn khá thân thiết.

Nhưng mà tôi là cẩu độc thân 29 năm, nếu bên cạnh có một người như vậy, như thế nào mà tôi một chút ấn tượng cũng không có.

Hơn nữa, hắn nói không cho phép có người tổn thương tôi là ý gì?

Một loại uy hiếp mới sao?

Hay là tôi gọi điện thoại cho hắn nói chuyện cho rõ ràng đi?

Nếu đúng là người quen, tôi sẽ khuyên hắn quay đầu là bờ, dừng cương trước bờ vực.

Vì thế, tôi hít sâu một hơi, bấm gọi.

Điện thoại vang lên hai tiếng, liền được nhận.

Bên trong truyền đến một giọng nam trầm thấp lại dễ nghe.

"Tống Nam?"

Quả nhiên là hắn biết tôi, tay tôi đẫm mồ hôi, cảm giác trái tim sắp nhảy ra ngoài đến nơi rồi.

Kết quả vì quá khẩn trương, tôi bất cẩn nhấn vào nút tắt cuộc gọi.

Nhìn biểu tượng kết thúc cuộc gọi, tôi nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Về sau, loại chuyện kích thích như này, vẫn là để cho cảnh sát nhân dân làm đi.

Lỡ như đối phương có tính cách biến thái vặn vẹo thật, Kỷ Bắc vừa lúc có thể giúp tôi thoát khỏi nguy hiểm, nói không chừng còn có thể bởi vậy mà lập công lớn, về sau được thăng chức tăng lương, đi lên đỉnh cao nhân sinh thì sao?

Tưởng tượng như vậy, tôi liền lập tức tỉnh táo, cầm điện thoại đến trước cửa phòng Kỷ Bắc, gõ hai tiếng, cửa liền mở ra.

Anh nhìn tôi, ánh mắt hiện lên một chút hoảng hốt.

Tôi lấy điện thoại ra cho anh xem:" Tên biến thái lại nhắn tin cho tôi."

"Ừ". Anh xem một cái, né tránh.

"Tôi chuẩn bị cùng hắn nói chuyện rõ ràng." Tôi nói

"Ừ." Kỷ Bắc cúi đầu, tay vân vê góc áo," Cô nói đi."

"Anh nhớ để ý điện thoại hắn, giúp tôi hẹn hắn ra gặp mặt."

"Hả?" Kỷ Bắc đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc nhìn tôi.

"Đến lúc đó chúng ta cùng đi, anh mặc cảnh phục vào, tôi không tin hắn nhìn thấy cảnh sát mà không sợ hãi." Tôi nói.

"Ồ." Kỷ Bắc thiếu hứng thú mà cúi đầu.

"Anh có phải hay không cùng những người khác giống nhau, đều cảm thấy việc này là do tôi chuyện bé xé ra to." Tôi lạnh mặt chất vấn.

Lúc ấy khi báo án, chú cảnh sát liền nói tin nhắn này vốn không quá phận, còn không đến mức quấy rối.

Kỷ Bắc lại mang thái độ tiêu cực, hờ hững với câu chuyện của tôi, tôi liền cảm thấy có chút bực bội.

"Không có." Kỷ Bắc lắc đầu, ánh mắt chân thành nhìn tôi, lại một lần nữa nhấn mạnh:" Tôi sẽ bảo vệ cô."

"Cảm ơn."

Trở lại phòng, tôi lại đọc tin nhắn thêm một lần nữa.

Tuy rằng cách hắn nói thật sự không có nửa điểm quá phận, nhưng vì cái gì cứ nhắn những tin này cho tôi?

Mấu chốt là, tôi căn bản không quen biết hắn, cũng không biết hắn là ai.

Đúng rồi, vừa rồi hắn vừa gọi tôi là Tống Nam?

Thanh âm sao lại có chút quen tai vậy nhỉ?

Chẳng lẽ tôi quen người ta thật?

Tôi đang suy nghĩ rốt cuộc là giọng của ai, đối phương lại lần nữa nhắn tin cho tôi.

Lần này chỉ có 8 chữ đơn giản.

"Tôi sẽ không quấy rầy em thêm nữa."

Hắn đây là có ý tứ gì?

Trêu chọc tôi xong, liền chạy sao?

Hắn không hề quấn lấy tôi, với tôi mà nói đây vốn là chuyện tốt, nhưng không hiểu vì sao tôi lại không cảm thấy vui vẻ như trong tưởng tượng.

Ngược lại, trong lòng còn có chút mất mát.

Nhưng mà, nếu Kỷ Bắc biết tên biến thái không nhắn tin cho tôi nữa, có thể hay không anh sẽ không muốn tiếp tục bảo vệ tôi?!

Tôi lăn qua lộn lại trên giường, quá nửa đêm vẫn chưa ngủ!

Sáng sớm, tôi tỉnh dậy, quầng thâm dưới mắt khiến tôi như con gấu trúc thứ thiệt.

Mới vừa đẩy cửa bước ra, tôi liền nghe được tiếng nước chảy, ngay sau đó một bóng người mơ hồ đứng ở ngay trước mắt tôi, cùng với...

"A!"

Tôi vừa muốn thét chói tai, đối phương đã kêu lên trước.

Anh kêu lên một tiếng, tôi liền ngẩn người.

Chỉ thấy Kỷ Bắc nhanh chóng kéo

Chỉ thấy Kỷ Bắc động tác nhanh chóng kéo quần, đẩy tôi ra rồi chạy mất!

Tôi sửng sốt hơn nửa ngày, mới từ từ tỉnh táo lại, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Sự thật chứng minh, cận thị 500 độ, không mang mắt kính, cũng có thể nhìn thấy rõ một vài thứ.

......

Tôi bước ra khỏi WC, vừa lúc gặp được anh quần áo chỉnh tề đang chuẩn bị xuống lầu làm bữa sáng.

Anh đỏ mặt đến không tưởng, từ bên tai đến cổ đều có cảm giác như bị thiêu cháy.

Anh rũ đầu, căn bản không dám nhìn tôi.

Tôi cũng rất xấu hổ, nhưng tôi không thể tỏ ra quá ngượng ngùng được!

Tôi chỉ chỉ hai mắt của mình," Anh yên tâm, mới vừa rồi tôi không mang kính, không thấy rõ."

Mục đích của tôi là muốn giảm bớt không khí xấu hổ này, kết quả mặt anh còn đỏ hơn, chạy xuống lầu rồi lại chạy lên hỏi:" Chúng ta như này có được tính là huề nhau không?"

Tôi vốn không nghĩ tới, anh thế nhưng lại quan tâm vấn đề công bằng đến vậy.

"Chắc là... có."Tôi không xác định được mà nói.

"Huề nhau là tốt rồi." Kỷ Bắc rõ ràng thở ra một hơi, xoay người lại đi xuống lầu.

Trợ lý Tiểu Lâm gọi điện cho tôi, bảo tôi đến công ty họp.

Tôi thay quần áo chuẩn bị ra cửa, Kỷ Bắc liền gọi tôi lại.

"Có cần tôi đưa cô đi không?" Anh hỏi.

Tôi sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ tới sự có mặt của tên biến thái, hẳn là anh đang làm nhiệm vụ bảo vệ tôi.

"Anh có tiện không?" Tôi hỏi.

Rốt cuộc anh cũng không phải người rảnh rỗi, khiến anh từ phục vụ nhân dân sang phục vụ một mình tôi, thật có chút lãng phí cảnh lực. ( cảnh lực: lực lượng cảnh sát)

"Tôi đang trong kỳ nghỉ phép, rất tiện." Kỷ Bắc nói, liền đi lấy chìa khóa xe.

Tôi không từ chối.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngontinh
Ẩn QC