Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Từ công ty ra ngoài, tôi liếc mắt một cái đã thấy Kỷ Bắc.

 Hôm nay anh không mặc cảnh phục mà mặc một cái áo thể dục màu lam nhạt rất soái, lại thêm tuổi trẻ làm anh thu hút được rất nhiều ánh nhìn của những cô gái xung quanh

 Nhưng hình như anh không nhận ra điều đó, hơi cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

 Tôi chạy tới, chụp lên vai anh," Đang nghĩ gì đấy?"

 "Cô." Kỷ Bắc ngẩng đầu, mặt đỏ ửng.

 Tôi sửng sốt, không nghĩ tới anh sẽ chủ động đùa giỡn tôi, việc này vốn không phải toàn là tôi chủ động hay sao?

 Anh như thế nào lại đột nhiên chủ động như vậy?!

 "Nghĩ gì về tôi?" Tôi cố tình không hiểu.

 Mặt Kỷ Bắc càng đỏ hơn, anh chậm rãi rút từ trong túi quần ra tấm vé xem phim điện ảnh đã nhăn dúm.

 "Nghĩ đến việc muốn mời cô đi xem phim."

 Phim chiếu lúc 8 giờ 10 phút, là phim mới ra rạp, danh tiếng phòng bán vé cũng không tồi.

 Lòng tôi ngọt ngào, hiện tại mới 4 giờ, còn có thể cùng nhau ăn cơm chiều.

 Đêm nay nhất định phải nắm anh trong lòng bàn tay mới được!

 Ở trong lòng, tôi tự cho mình một cái thủ thể cố lên.

 Kỷ Bắc đứng ở cửa tìm chìa khóa, tôi hít một hơi thật sâu, đưa tay giữ chặt tay anh.

 Ánh mắt anh lộ vẻ ngạc nhiên nhưng cũng không tránh ra.

 Tim tôi đập thình thịch, loại chuyện thổ lộ như này, tôi vẫn là lần đầu tiên làm.

 "Anh mời tôi xem phim, có phải là muốn theo đuổi tôi hay không? Trời dần về đêm, tôi nhìn anh trưng ra biểu tình cao lãnh hỏi.

 "Ừ."

 Kỷ Bắc chỉ do dự một chút, liền gật gật đầu.

 "Thích tôi?"

 Anh thừa nhận làm dũng khí của tôi càng ngày càng tăng.

 "Ừ."

(Tỏ tình rồi nên tớ đổi xưng hô thành anh- em nghe cho nó kêu nha:'))

 Kỷ Bắc lại lần nữa gật đầu, không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, tôi nghe phảng phất được tiếng tim anh đập, leng keng mà hữu lực.

 Ánh mắt tôi sáng quắc nhìn anh, đè thấp thanh âm hỏi: "Vậy anh có muốn biết suy nghĩ của em về anh không?"

 Kỷ Bắc trầm mặc, ánh mắt dần tối sầm.

 Hồi lâu lúc sau, tôi nghe anh nói hai chữ:

 "Không muốn."

 Tôi ngây dại!

 Anh đây là có ý tứ gì?

 Trêu chọc tôi xong liền chạy, không muốn phụ trách sao?!

 Anh chậm rãi móc ra chìa khóa, chỉ nghe răng rắc một tiếng, cửa bị mở ra.

 Anh mới vừa một chân bước vào đi, tôi liền một tay đem anh ấn ở trên tường, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Không phải anh thích em sao? Suy nghĩ của em về anh đối với anh không quan trọng hay sao?"

 "Em...... trước buông anh ra đã." Anh đè thấp âm thanh, cầu khẩn.

 "Không bỏ." Tôi hung dữ mà trừng anh, do chiều cao chênh lệch tôi chỉ đành ngửa đầu lên nhìn  anh.

 Giữa không gian tối tăm, anh lại trưng ra khuôn mặt không biểu tình, như cũ đáng chết gợi cảm, môi mỏng nhấp chặt thành mội đường thẳng, phảng phất như đang ẩn nhẫn cái gì.

 "Một câu, rốt cuộc anh với em có nghiêm túc không?" Tôi hung tợn hỏi.

 Kỷ Bắc hốc mắt hồng hồng, thanh âm Microsoft: "Đừng chơi đùa anh, được không?"

(Đừng ai hỏi em thanh âm Microsoft là gì nhe hic, tác giả ghi dậy chớ em là em hong hiểu nhe)

 "Ai chơi đùa anh?" Tôi thật là tức chết rồi, cuộc đời lần đầu tiên thổ lộ với người ta, lại bị người ta cho rằng đang chơi đùa với họ.

 "Em căn bản là chán ghét anh." Kỷ Bắc tiếp tục lên án nói.

 Tôi sửng sốt.

 Đầu óc anh bị kẹp cửa à? Tôi đã làm rõ ràng như vậy, anh lại cư nhiên cho rằng tôi chán ghét anh.

 Tôi tức giận đến nỗi cầm cằm của anh, nhón mũi chân hôn lên.

 Bờ môi của anh lạnh lạnh, không có vị gì, tôi lúng túng lấy tay áo xoa môi mình , làm bộ không thèm để ý hỏi,

 "Anh cảm thấy em sẽ hôn người mà em ghét sao?"

 Hỏi xong, ta lẳng lặng chờ đáp án của Kỷ Bắc.

 Kỷ Bắc vuốt môi, không dám tin tưởng mà nhìn tôi, hỏi: "Em có thể lại hôn một lần được không?"

 "......" Lần này đến phiên tôi không dám tin tưởng.

 Anh đây là được một tấc lại muốn tiến một thước sao?

 "Vừa rồi anh quá khẩn trương, không phát huy tốt."

 "......"

 "Anh muốn lưu lại ký ức đẹp của nụ hôn đầu."

 "Đi tìm chết đi!"

 Tôi cùng Kỷ Bắc cứ như vậy mà ở bên nhau!

 Ở bên nhau xong tôi mới phát hiện, anh chỉ đơn thuần là không biết biểu lộ cảm xúc, lại thêm đơn thuần kinh khủng.

 Cao lãnh gì đó, hoàn toàn là tôi hiểu lầm.

 Anh chân thật lại ngây ngô, chỉ cần chọc một cái mặt liền đỏ.

 Tên biến thái cũng tuân thủ hứa hẹn, rốt cuộc cũng không liên hệ với tôi nữa.

 Kỷ Bắc cũng trả phép đi làm, mà tôi cũng bắt đầu tiếp tục sự nghiệp đi làm.

 Hôm nay công ty giành được đơn hàng lớn, Hứa Hàng muốn mời mọi người cùng ăn cơm liên hoan.

 Tôi không quá muốn tham gia.

 Buổi tối muốn cùng Kỷ Bắc đi coi phim cơ!

 Tiểu Lâm lôi kéo tôi nài nỉ : "Tống Nam, nếu chị không tham gia, bọn em cũng không được ăn  ngon nha."

 "Nam tỷ, coi như chị tích đức làm việc thiện, em chúc chị cùng cảnh sát Kỷ sớm sinh quý tử." Tiểu Vương cũng gia nhập hàng ngũ bắt cóc tôi.

 Nhìn bọn họ tỏ ra đáng thương, tôi thật sự không đành lòng cự tuyệt.

 Rốt cuộc, Hứa Hàng gia hỏa này, xác thật rất làm hại đến việc thưởng thức đồ ăn ngon.

 Tôi đành nhắn WeChat cho Kỷ Bắc, nói công ty muốn liên hoan.

 Anh hỏi địa chỉ để đến đón.

 Tôi đem địa chỉ nhắn cho anh, sau đó liền cùng các đồng nghiệp cùng nhau liên hoan.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngontinh
Ẩn QC