(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ bí mật, La Nhất Châu được Đơn Vị cho nghỉ phép dài hạn, anh liền trở về nhà thăm người thân.
Là quân nhân, do đặc thù công việc cần phải thường xuyên di chuyển các nơi làm nhiệm vụ, nên anh ít có thời gian ở chung với gia đình. Cũng đã 2 năm anh không về thăm nhà. Lần này có cơ hội, anh thật muốn cùng mọi người bên nhau lâu một chút.

Nhưng sau khi về nhà, La Nhất Châu lại phát hiện ra một vấn đề rắc rối. Em gái anh có bạn trai! Đối với anh, em gái vẫn còn rất nhỏ, con bé chỉ mới học cao trung.
Thời gian trước, La Tiểu Muội vẫn còn bám dính lấy anh, luôn miệng gọi ca ca, gặp chuyện gì cũng trước tiên nói cho anh biết. Người con bé ỷ lại, tin tưởng nhất trước giờ không phải mẹ, mà luôn là anh. Thế nên La Nhất Châu không thể nào tưởng tượng được, sau hai năm không gặp, con bé lại có bạn trai. Quan trọng nhất là chuyện này La Tiểu Muội còn không có ý định nói cho anh biết. Nếu La Nhất Châu không vô tình phát hiện ra, thì chắc đến sau này anh cũng không thể nào biết được.

La Nhất Châu quyết định trong thời gian anh nghỉ phép này, sẽ đem thằng nhóc kia giải quyết rớt. Anh không phản đối việc con bé yêu đương, nhưng yêu sớm là không được!
Giai đoạn cao trung vô cùng quan trọng, sắp tới con bé còn phải thi đại học. Lúc này bất cứ đả kích nào cũng có thể ảnh hưởng tới tương lai sau này của con nhóc, đặc biệt là những cú sốc tới từ tình yêu đầu đời. Nên anh tuyệt đối không cho phép chuyện con bé có bạn trai!

Sau một thời gian quan sát, La Nhất Châu cuối cùng cũng biết được đối tượng yêu đương của La Tiểu Muội là ai. Chính là thằng nhóc nhà hàng xóm, đối diện nhà anh. Cậu ta tên Dư Cảnh Thiên.

La Nhất Châu nhiều lần bắt gặp em gái cùng cậu ta đi về chung. Hai người còn đứng dưới nhà nói chuyện với nhau thật lâu, rồi mới chia tay ai về nhà nấy. La Nhất Châu đứng trên lầu, kéo rèm nhìn xuống, vô cùng tức giận. Muộn như vậy mới trở về, tới nhà còn không mau lên, quyến luyến như vậy?! Hai đứa nhóc này đúng là không biết xã hội ngoài kia nguy hiểm thế nào.

La Nhất Châu còn cố tình hỏi La Tiểu Muội là ai đưa em về, nhưng con bé lại nói dối là một bạn nữ khác. La Nhất Châu thất vọng vô cùng, em gái anh chưa bao giờ nói dối anh điều gì. Nay lại vì sợ anh phát hiện ra sự hiện diện của cậu nhóc đó mà nói dối anh. La Nhất Châu nghĩ anh phải "giải quyết" cậu ta càng sớm càng tốt.

Do thời gian dài sống trong quân đội, La Nhất Châu có thói quen dậy sớm lúc 5h sáng để rèn luyện cơ thể.

La Nhất Châu vừa mở cửa bước ra ngoài thì cùng lúc, cửa nhà đối diện cũng được mở ra. Một chú chó lông đỏ to lớn lao ra ngoài, xem chừng nó rất phấn khích, đã rất muốn được chạy đi chơi. Nhưng do còn bị kiềm chế bởi sợi dây trên người nên nó không thể di chuyển xa được, chỉ có thể háo hức xoay vòng vòng quanh chân cậu chủ.

Là cậu ta!!! "bạn trai nhỏ" của La Tiểu Muội.

Thiếu niên mặc áo hoodie trắng, quần cộc cũng màu trắng, mái tóc đỏ bung xù, một bên bận rộn khóa cửa nhưng vẫn không quên dỗ dành chú chó.

"Ngoan nào, RouRou, đợi chút xíu rồi chúng ta cùng đi chạy bộ nhé!"

Đang xoay vòng vòng xung quanh cậu chủ, RouRou chợt nhận ra phía trước đứng một người đàn ông. Khướu giác của chó vốn rất nhạy bén, trên cơ thể anh ta lại tỏa ra một mùi hương rất đặc biệt. Nó thích mùi của người đàn ông này, thế nên RouRou không ngừng vẫy đuôi, nhìn người trước mặt lấy lòng.

Sau khi khóa cửa xong, Dư Cảnh Thiên xoay người nhìn lại, cậu cũng nhìn thấy La Nhất Châu. Người đàn ông đứng đối diện thân hình cao ráo, chắc cũng cao cỡ cậu, anh ta mặc nguyên bộ đồ vận động màu đen dài, khuôn mặt góc cạnh, đẹp đẽ. Tuy chỉ mặc đồ vận động bình thường nhưng khí chất trên người anh ta khá đặc biệt.

Dư Cảnh Thiên nhớ tới mấy hôm trước, La Tiểu Muội có nói người anh trai là quân nhân sống xa nhà của cô sắp trở về. Chẳng lẽ chính là người đàn ông trước mặt này.

Xuất phát từ phép lịch sự, Dư Cảnh Thiên cúi đầu chào anh một cái. Trong khi Dư Cảnh Thiên nhìn anh,
La Nhất Châu cũng đang đánh giá cậu. Thiếu niên khuôn mặt thon nhỏ, mắt một mí nhưng lại rất có sức sống, môi mỏng, dáng người thon dài. Nhìn thế nào cũng thấy là mẫu bạn trai lý tưởng của các cô nhóc học sinh tuổi này. Thấy cậu gật đầu chào mình. La Nhất Châu cũng gật đầu lại xem như làm quen.

" Cậu tính ra công viên à, tôi cũng ra công viên chạy bộ. Chúng ta cùng đi đi."

Biết đối phương có lẽ là anh trai của La Tiểu Muội. Dư Cảnh Thiên cũng không tiện từ chối. Hai người vừa đi vừa nói chuyện. Ban đầu, những câu hỏi khách sáo có thể trả lời, Dư Cảnh Thiên đều rất lễ phép trả lời, cho đến khi câu hỏi anh đưa ra càng lúc càng quái dị... cậu mới trực tiếp lờ đi.

"Cậu có sở trường gì không, có đặc biệt yêu thích thứ gì không?"

" Cậu thích mẫu người như thế nào, cao hay thấp, béo hay gầy, ngực to hay mông to?"

" Nếu sau này bạn gái và mẹ phát sinh mâu thuẫn với nhau, cậu sẽ đứng về phía ai?"

Dư Cảnh Thiên có chút vô ngữ, nhìn người đàn ông bên cạnh. Anh trai của La Tiểu Muội quả thực kỳ lạ, mới quen biết ngày đầu tiên, anh ta đã hỏi người khác thích mẫu phụ nữ gì? còn mông to hay ngực to? La Tiểu Muội nói với cậu anh trai của cô rất nghiêm túc, đáng tin cậy, như thế nào cậu lại cảm thấy mấy vấn đề mà anh hỏi chả có vấn đề nào là nghiêm túc cả.

Để không bị người bên cạnh tiếp tục làm phiền bằng những câu hỏi kỳ quái nữa. Dư Cảnh Thiên quyết định tăng tốc chạy nhanh hơn, bỏ xa anh ta. Nhưng cho dù cậu có chạy nhanh cỡ nào thì La Nhất Châu bên cạnh vẫn có thể thong thả bắt kịp.

Dư Cảnh Thiên : ...................
Mẹ nó, cậu quên anh ta xuất thân từ quân đội.

" Cậu còn chưa trả lời tôi, cậu thích mẫu con gái như thế nào?"
La Nhất Châu sống trong quân đội, từ nhỏ đã sống chung với một đám đàn ông. Anh tự nhận mắt nhìn đàn ông của mình không tồi. Có thể từ hình mẫu con gái cậu ta thích để suy đoán ra cậu ta là người như thế nào.

Dư Cảnh Thiên hít sâu một hơi, điều chỉnh cảm xúc, gằn giọng nhả ra từng chữ một " Tôi thích đàn ông." rồi nhanh chóng tăng tốc độ.

La Nhất Châu bị kinh ngạc, anh khựng lại một chút. Cậu nhóc này không lẽ đã phát hiện ra anh cố tình thăm dò, nên mới nói như vậy?

Thấy tốc độ của anh chậm đi, dần dần bị tụt lại đằng sau. Dư Cảnh Thiên mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng anh ta cũng tha cho cậu.

Dư Cảnh Thiên cứ tưởng rằng những câu anh hỏi lúc đó anh hỏi cậu ở công viên đã đủ quái gở rồi. Nhưng không ngờ còn có thể có câu khác càng khó đỡ hơn nữa. Dư Cảnh Thiên ghé nhà La Tiểu Muội học nhóm...

Không có bố mẹ ở nhà, La Tiểu Muội dắt bạn trai nhỏ về nhà, không may lại bị anh phát hiện. Con bé còn lấy lý do học nhóm để lấp liếm cho qua. La Nhất Châu hết sức tức giận. Thế nên nhân lúc con bé bận rộn dưới bếp gọt trái cây, La Nhất Châu đã kéo Dư Cảnh Thiên qua một bên nói chuyện.
Nhìn thấy anh đầu Dư Cảnh Thiên có chút đau, cậu có dự cảm người đàn ông này lại sắp nói điều gì đó kỳ lạ. Quả nhiên anh nói:

" Không phải cậu nói thích đàn ông sao? Thế cậu thấy tôi thế nào?"

Dư Cảnh Thiên: ??????????????
La Tiểu Muội, anh trai em có bệnh!!!

La Tiểu Muội vừa từ dưới bếp lên, trên tay còn mang theo đĩa trái cây đã được gọt xong. Cô hoàn toàn không ngờ mình chỉ mới rời đi có một chút. Khi trở lại đã nhìn thấy anh trai nghiêm túc nhà mình đang ép Tony vào tường, một tay còn chống lên tường không cho cậu ấy bỏ trốn. Khuôn mặt cậu đỏ như tôm luộc, thẹn thùng quay mặt đi, nói không nên lời.

La Tiểu Muội vội vàng bưng đĩa trái cây chạy như bay quay lại nhà bếp. Lấy điện thoại ra, gõ lên diễn đàn
"Anh trai của tôi cùng "bạn trai" tôi hình như có một chân, làm sao đây???" Chỉ trong tích tắc, có vô số bình luận trả lời, chia sẻ topic của cô. La Tiểu Muội một bên ăn trái cây, một bên nhàn nhã xem bình luận, vô cùng thích thú. Trong khi lúc này Dư Cảnh Thiên đang bị anh trai cô quấn lấy không buông.

Suốt cả buổi học ngày hôm đó, La Nhất Châu đều ngồi một bên xem xét toàn bộ quá trình. Dư Cảnh Thiên cùng La Tiểu Muội đều cảm giác được ánh mắt như đao từ phía sau lưng bắn đến, ai cũng không thoải mái. Đến liếc mắt nhìn nhau một cái, cả hai cũng không dám. Chỉ im lặng ngồi làm đề, không ai nói với ai lời nào. Sau khi làm xong đề cuối cùng, Dư Cảnh Thiên vội vàng dọn dẹp tập sách, nhanh như tên bắn lao ra khỏi nhà anh. Chỉ sợ người nọ lại đuổi theo hỏi cậu cảm thấy anh thế nào...

La Nhất Châu nhìn bóng dáng của cậu phóng ra khỏi cửa, mỉm cười hài lòng.
Tốt lắm, xem lần sau cậu còn dám qua nhà dụ dỗ em gái anh hay không.
La Tiểu Muội một bên thu dọn đồ đạc, một bên lén lút quan sát biểu tình của anh trai. Phát hiện nụ cười thỏa mãn của La Nhất Châu, La Tiểu Muội cảm thấy thương thay cho Dư Cảnh Thiên.

------------------

Sau khi đã đem "bạn trai nhỏ" của em gái giải quyết, La Nhất Châu tâm tình vui vẻ đi siêu thị mua đồ về nấu ăn cho cả nhà. Đã lâu rồi anh không trổ tài nấu nướng, nên hôm nay anh quyết định cho mọi người một bữa ăn thịnh soạn. La Nhất Châu hay tay xách túi lớn túi bé từ siêu thị đi về nhà.

Lúc đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi. Anh nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, La Nhất Châu dừng lại bước chân. Kia không phải là "Bạn trai nhỏ" mới bị anh dọa bỏ chạy mấy ngày trước sao. Giờ này không phải đang trong giờ học à, La Tiểu Muội đã đến trường từ sớm. Lúc này cậu còn làm gì ở đây? La Nhất Châu chú ý thấy Dư Cảnh Thiên bị thương, trên mặt, bên khóe môi và cả bàn tay đang cầm túi đồ của cậu đều bị thương.

La Nhất Châu âm thầm lắc đầu, trẻ con bây giờ thật là...trốn học lại còn đánh nhau. Thôi, dù gì cũng không liên quan đến anh. La Nhất Châu tiếp tục đi về nhà, xem như không nhìn thấy.

Lúc anh về đến trước cửa nhà, trùng hợp bố Dư cũng mở cửa ra ngoài.
Bố mẹ hai bên gia đình cũng có quen biết nên La Nhất Châu lễ phép chào hỏi. Sau đó vốn tính xoay người vào nhà, nhưng không biết nghĩ đến điều gì, anh lại nói:
" À, Chú Dư, ban nãy......"

Dư Cảnh Thiên vừa về đến nhà thì đã bị bố đánh cho một trận. Hôm nay, Dư Cảnh Thiên cúp học, lại còn đánh nhau với người ta.

Gia đình cậu vốn cũng khá giả, cả Bố Dư và mẹ Dư đều làm kinh doanh. Dư Cảnh Thiên lại là con một nên sống cũng rất thoải mái. Ngoài việc có chút nghịch ngợm ra cậu cũng không có thói hư tật xấu gì. Nhưng hôm nay Dư Cảnh Thiên lại đánh nhau với người ta, còn trốn học bị người khác bắt gặp được, mách với bố cậu. Bố Dư cảm thấy rất mất mặt, vô cùng tức giận.

Nhưng chuyện này cũng không thể trách Dư Cảnh Thiên. Bình thường, Dư Cảnh Thiên rất ít khi đánh nhau, cậu không thích dùng bạo lực giải quyết mọi chuyện. Nhưng hôm nay, cậu bị người ta trấn lột. Điều kiện gia đình không tồi, nên trên người cậu cũng có không ít đồ đắt tiền.
Kết quả là cậu bị bọn côn đồ trường kế bên chú ý. Bọn chúng chặn đường, muốn cướp cặp sách, đồng hồ trên tay cậu. Dư Cảnh Thiên cũng không phải quả hồng mềm dễ bị bắt nạt, nên cậu đã đánh trả. Đồ tuy không bị lấy đi, nhưng Dư Cảnh Thiên lại bị thương, quần áo đều dính bẩn. Dư Cảnh Thiên dứt khoát nghỉ học, không đến lớp, dù gì cũng đã trễ.

Tuy bị bố Dư hiểu lầm là cậu ở bên ngoài kết bạn lung tung, đi lêu lỏng cùng người ta đánh nhau nhưng Dư Cảnh Thiên không muốn giải thích. Thời kỳ thiếu niên, ai lại không có loại tâm lý phản nghịch này, cậu không muốn tranh luận với bố. Chỉ tức giận cái người đã mách bố cậu việc cậu cúp học. Hừ! Nếu để cậu biết được, nhất định...

" Con xem con đã bao nhiêu tuổi rồi, còn khắp nơi lêu lỏng. Nhìn xem Nhất Châu, người ta chỉ hơn con 2 tuổi, nhưng chín chắn thành thục biết bao nhiêu." Bố Dư một bên mắng Dư Cảnh Thiên còn không quên thuận tiện khen La Nhất Châu một câu.

Dư Cảnh Thiên lúc này mới nhớ tới, buổi sáng khi cậu từ cửa hàng tiện lợi bước ra ngoài thì nhìn thấy La Nhất Châu tay xách túi lớn, túi bé đang trên đường về nhà. Không lẽ, anh đã nhìn thấy? Là anh cố tình mách bố cậu?
Dư Cảnh Thiên thật sự rất tức giận. Sao anh lại làm thế, chẳng lẽ lại là vì La Tiểu Muội.
Sau lần trước, Dư Cảnh Thiên đã biết ý đồ của anh là gì. La Nhất Châu không thích cậu thân thiết với La Tiểu Muội nên anh mới cố tình chọc phá cậu. Dư Cảnh Thiên biết anh hiểu lầm mối quan hệ của hai người bọn họ nên sau đó cũng không tới nhà anh học nhóm nữa, cũng hạn chế cùng La Tiểu Muội tiếp xúc qúa thân mật.
Cậu cứ tưởng chỉ cần làm như vậy, anh sẽ không làm phiền cậu nữa, nhưng không ngờ anh vẫn tiếp tục tìm cậu phiền toái.

Sau khi tính toán, Dư Cảnh Thiên quyết định "ăn miếng trả miếng". Cậu cũng phải khiến anh khó chịu. Kế hoạch của cậu chính là tiếp tục thân thiết với La Tiểu Muội. Hừ, tức chết anh.

-------------

Hôm nay, Dư Cảnh Thiên lại sang nhà La Tiểu Muội học nhóm. La Nhất Châu nhìn thiếu niên cười tươi như hoa, còn đang cùng em gái nắm tay nắm chân trước mặt, trong lòng băng giá. Đôi mắt nguy hiểm nheo nheo lại, sao cậu ta lại tới nữa rồi!

Dư Cảnh Thiên nhìn thấy gương mặt không vui của anh, cười lại càng tươi hơn. Ai bảo anh khiến cậu bị đánh, cậu phải khiến anh khó chịu!

La Tiểu Muội thì âm thầm kêu khổ trong lòng. Không xong, nhìn xem Tony chỉ nắm tay cô có một cái, mà nhiệt độ trong phòng đã âm xuống mấy độ. Từ lúc nào anh trai lại đáng sợ như vậy chứ, không lẽ hai người cãi nhau? Nhìn ánh mắt anh trai nhìn hai người bọn họ lúc Dư Cảnh Thiên nắm tay cô, La Tiểu Muội chỉ biết lau mồ hôi lạnh, cầu nguyện hai người đó sớm ngày làm lành.

Nhưng có lẽ lời cầu nguyện của La Tiểu Muội không mấy linh nghiệm. Tony cả ngày hôm nay như bị trúng tà, dính lấy cô không rời, lại còn dựa vào cô vô cùng thân mật. Sắc mặt của anh trai sắp đen như đáy nồi.
La Tiểu Muội cảm nhận được anh trai cô sắp không kiềm chế được nữa, sắp giết người tới nơi rồi. La Tiểu Muội đành lấy lý do bạn thân có việc gấp tìm cô, nhanh chóng chạy trốn ra khỏi nhà. Để lại hai người đàn ông mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau.

Dư Cảnh Thiên thấy La Tiểu Muội đã rời đi. Cậu cũng đã thành công khiến anh tức giận rồi, không muốn tiếp tục ở lại diễn trò nữa nên cũng tính xoay người rời đi luôn. Nhưng kết quả, cậu chỉ mới bước được một bước, đã bị người phía sau kéo lại.
La Nhất Châu giữ chặt cổ tay Dư Cảnh Thiên, không cho cậu đi. Anh tính trò cũ lặp lại, dọa cho cậu sợ từ nay không dám qua nhà anh nữa. Nhưng Dư Cảnh Thiên đã sớm biết kế hoạch của anh, cậu mới không sợ. Để xem ai lùi lại trước.
La Nhất Châu một tay ôm lấy cậu kéo vào lòng, khuôn mặt từ từ tiến lại gần... Khi chóp mũi của hai người sắp chạm vào nhau. La Nhất Châu mới thở dài một hơi, dừng lại. Xem ra không thể dọa được cậu...

Thật ra, Dư Cảnh Thiên quả thật có bị dọa đến. Khuôn mặt anh tiến lại càng gần, nhịp tim cậu đập lại càng nhanh. Dư Cảnh Thiên hoàn toàn không dám thở mạnh, cậu sợ anh biết cậu đang khẩn trương, khuôn mặt cậu đỏ bừng, nóng hổi. Nhưng suốt cả quá trình, Dư Cảnh Thiên đều kiên cường không nhắm mắt lại.

Cho đến khi La Nhất Châu dùng ngón trỏ búng lên trán cậu nói "Nhóc, không được lại gần em gái tôi."
Dư Cảnh Thiên mới tỉnh táo lại, cuống quýt đẩy anh ra xa, lại tông cửa xông ra ngoài lần nữa.

Bà nó chứ, quá mất mặt! Dù biết là anh cố ý, nhưng cậu vẫn bị anh dọa bỏ chạy lần nữa.

La Nhất Châu nhìn nhìn ngón tay của chính mình, hình như ban nãy anh có hơi dùng sức...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net