Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, tự hỏi cho từ khi nào bản thân đã có thể tâm trí bình tĩnh mà đối mặt với xác chết bị cắt xẻ một cách kinh tởm như vậy. Cuối cùng lại vì bản thân nghĩ tới những thứ đấy mà âm thầm cười nhạo, việc làm gần giống như giết người cũng đã trải qua , hơn thế, còn là người thầy mà tôi hết mực tôn kính nữa. Nhưng giờ nhớ lại ngày đó, cũng không đến mức thấy quá đau buồn như trước nữa, có lẽ .... Nagisa của lúc ấy, đứa nhỏ với ánh mắt ngây thơ cùng nụ cười hồn nhiên đã biến mất hoàn toàn. Tôi lấy một điếu thuốc ra, bật lửa lên , đặt lên môi và khẽ rít , hai năm trước, tôi vẫn còn là một thầy giáo hiền lành, không phải tôi tự kiêu đâu, đấy hoàn toàn là sự thật, sau đó ... tôi hoàn toàn sa đọa. Tất cả là do tên đó, tin nhắn của hắn khiến tinh thần tôi hỗn loạn, đã nhiều lần tôi sử dụng thuốc để trấn an, sau này thì chuyển sang thuốc lá và rượu. Lúc đầu có chút mệt mỏi nhưng giờ quen rồi. Nói thật, tôi có hơi ngưỡng mộ tên cảnh sát vừa chết kia, tuy giám định đã chỉ ra là từng thớ thịt của cậu ta bị cắt ra khi cơ thể còn sống và có vẻ hắn không tiêm hay cho cậu ta uống thuốc mê. Tôi ngẫm một lúc, như vậy hơi giống việc xẻ thịt sống của động vật để nấu cho còn tươi ấy nhỉ . Một lần nữa, tôi lại vì suy nghĩ của chính mình làm cho bật cười. Càng lúc càng thấy bản thân giống một tên sát nhân bệnh hoạn như hắn rồi. Cùng lúc đó, chuông điện thoại của tôi vang lên . Có chút giật mình nhưng rồi cũng cầm máy lên, mở mục tin nhắn ra theo thói quen, luôn luôn làm việc này mỗi khi mở máy, " Anh nhớ em lắm, mà em biết không, lúc em hút thuốc ấy , trong cực kỳ hấp dẫn, nó khiến anh muốn mạnh mẽ âu yếm em, muốn cùng với thân thể em dây dưa không ngừng . Mà này, tuy rất đẹp nhưng hút thuốc không có lợi gì đâu, em nhớ hút ít thôi nhé .
P/s: Em thích món quà của anh không, làm nó khiến anh mệt lắm đấy " .
Tôi phải nói thật, nếu mình không phải nhìn thấy cái sự kinh tởm của xác chết có vài phần chưa được gỡ ra trên tường kia, và hắn cũng không phải là tên bám đuôi đáng sợ khiến tôi phải đến gặp bác sĩ tâm lý, cũng như báo cảnh sát thì tôi sẽ rất vui vẻ và hạnh phúc mà chấp nhận hắn là người yêu mình . Nhưng cả hai đều là sự thật thế nên lần này ... , tốt nhất là lại đổi sim thôi, vừa nghĩ, tôi vừa tháo sim ra rồi vứt đi, có lẽ trong một thời gian, tôi sẽ không dùng điện thoại nữa , cũng sẽ ngắt điện thoại bàn ... và có lẽ ... tạm thời tránh xa cảnh sát cùng tất cả mọi người ra, bởi vì hành động lần trước của hắn giống như nói với tôi rằng, em mà dám thân thiết với bất cứ ai, anh liền đem hắn sẻ thịt nấu canh cho em xem.
- Anh Shiota, xin anh hãy hợp tác, chúng tôi muốn phỏng vấn anh một chút.
Một cậu cảnh sát trẻ bước vào, đằng sau cậu ta là một chú trung niên nhưng nhìn thân hình cân đối cùng có chút vạm vỡ thì liền biết đấy chắc chắn là một ông chú có thể tin tưởng, tôi cười trừ rồi mời họ vào nhà. Có chút lo lắng khi tôi phải ngồi đối diện hai cảnh sát như vậy..... đùa thôi, đối với hắn tôi còn có thể đối phó được thì thế này có nói là gì, hoàn toàn không một chút áp lực.
- Vậy hai anh muốn hỏi gì ?

- Trước khi Akira bị sát hại, cậu có ở trong phòng không ?
Đúng là thể loại cảnh sát tinh anh, trực tiếp vào thẳng vấn đề.
- Có, tôi lúc đấy đang ngủ trên giường ngủ.
Gương mặt vị thanh tra trung niên kia có chút biến đổi nhỏ, nhỏ nhưng lọt được vào mắt tên vốn không thích soi mói như tôi thì có vẻ hơi lớn rồi .
- Vậy. ... cậu có nghe thấy tiếng động gì khi ngủ không?
- Rất tiếc là không, tôi ngủ có hơi say, không để ý được xung quanh cho lắm
Tôi nhàm chán cùng bọn họ đối đáp vài ba câu linh tinh nữa rồi tiễn khách và lại leo lên giường ngủ, cảm giác có chút mệt mỏi, ngày hôm nay và hôm qua, mới trong hai mà xảy ra một chuyện khiến cả nhận thức về tính cách của bản thân cũng nghi ngờ rồi .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net