Chap 4 : Itona ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơn buồn ngủ phủ lên tất cả các giác quan, dần dần, tôi rơi hẳn vào trong cơn mê. Không gian chợt trở nên xám xịt, cảm giác ấm áp lan toả trong không khí, hoà cùng cái mùi hương ngọt ngào và khúc nhạc dương cầm thân quen ngày nào . Giống như chúng đưa tôi trở lại mười năm trước, khi bản thân tôi vẫn còn là một cậu nhóc cao trung chưa biết về cuộc sống này, khi mà tâm trí tôi vẫn chưa bị ăn mòn với từng tin nhắn kia. Nhìn vào đứa trẻ trước mắt, tôi có cảm giác như đang nhìn một người khác chứ không phải mình. Cậu ta là Nagisa Shiota, tôi cũng là Nagisa Shiota, tôi và cậu ta là một nhưng lại hoàn toàn khác nhau,  tôi của mười năm trước là một con cừu con còn tôi, lại chính là một con sói đội lốt cừu. Một kẻ sau khi vượt qua nỗi đau,  nó sẽ đánh mất sự ngây thơ của mình .Tôi cũng vậy.
Tỉnh lại sau giấc mơ kì quặc ấy, tôi lập tức vớ lấy cái điện thoại - thứ đánh thức tôi. Trong đầu tự nhủ dù tin nhắn lần này có ghê tởm tới mức như nào cũng phải bình tĩnh . Tuy vậy,  tôi đã khá ngạc nhiên khi trong hàng loạt tin nhắn hắn gửi chọn tôi, có một dòng của Karma. " Ngủ ngon chứ ? Tớ có cảm giác cậu gặp phải ác mộng". Tôi cười thầm, tinh thần đột nhiên phấn chấn hẳn lên .
" Cảm ơn cậu, tớ ngủ ngon lắm, cậu thì sao ? "
" Khá thoải mái, cậu ăn sáng chưa ? "
Một vài giây sau, cậu ấy đã trả lời tin nhắn của tôi khiến tôi hơi giật mình, nhưng chắc cậu ta on bằng máy tính.
" Tớ chưa ăn, mới ngủ dậy thôi mà,  cậu thì sao?"
Một vài phút sau vẫn chưa thấy cậu ấy trả lời, chắc cậu ấy bận chăng ? Tranh thủ đánh răng rửa mặt, đang định đi xuống phố thì đột nhiên cửa mở ra.
- Yo, Nagisa-kun
Dáng người dong dỏng cao cùng mái tóc đỏ thẫm khiến tôi bật cười.  Cậu ta chạy đi mua đồ ăn cho tôi thật đấy à ?
- Ừm, chào cậu Karma.
Sau đó chúng tôi cùng nhau dùng bữa sáng. Nhưng chợt nhớ ra một chuyện, tôi kéo tay cậu ấy
- Cậu không phải đi làm à ?

Karma cười nhẹ rồi xoa đầu tôi
- Mới sáu giờ sáng thôi mà . Mà cậu không định đi làm nữa à ?
Nhớ lại những chuyện này làm tôi hơi khó chịu, nhất là điều khiến tôi không được tự do ra ngoài .
- Ừm, ba mẹ khuyên tớ chưa nên đi làm vội, hơn nữa, cảnh sát cũng không cho tớ đi,  gần đây phải dùng tiền của gia đình làm tớ cảm thấy mình như thằng ăn bám ấy.
Tôi không hiểu lý do gì khiến cậu ta đột nhiên mỉm cười như vậy nhưng rồi Karma lại xoa đầu tôi  và nói
- Đừng lo, có gì sau này tớ nuôi cậu.
Tuy hơi giật mình nhưng cuối cùng tôi cũng cười. Ở bên cậu ta thật ấm áp.
Dùng bữa xong, Karma nhận được một cuộc điện thoại rồi nhanh chóng rời khỏi.
Sau khi dọn dẹp xong, tôi quyết định đi tắm trước khi tiếp tục cắm đầu vào máy tính như mọi khi.
Có nhiều khi tôi cũng phải tự chửi bản thân mình vì quá giống nữ. Mái tóc tuy đã cắt ngắn nhưng vẫn mang lại vẻ nữ tính, cả đôi môi vì lý do nào đó mà mang màu hồng nhạt. Thật khó chịu mà.
Thay một bộ đồ thoải mái, tôi mở máy tính ra và vào một trang Web trò chuyện. Nó khá thú vị, tôi đã được cảnh sát chấp nhận cho sử dụng phần mềm này rồi .
Khung chat cuối cùng cũng mở ra, tôi bắt đầu trước
" Xin chào "
Tuy vậy, sau một hồi lâu, người kia vẫn chưa trả lời. Cho đến hơn mười phút sau, khi tôi định tắt khung chat thì người kia nhắn lại
" Xin lỗi đằng ấy nhé, vừa nãy tôi phải sửa lại máy tính "
Sửa máy tính ? Cậu ta có vẻ giỏi công nghệ, giống Itona nhỉ ?
" Cậu có vẻ khá giỏi những gì liên quan tới công nghệ như này. Nó làm tôi nhớ tới người yêu cũ của mình "
Lần này cậu ta trả lời khá nhanh, có vẻ chiếc máy đó có thể sử dụng bình thường rồi nhỉ ?
"Vậy à, chắc người yêu cậu cũng thích việc chế tạo như tôi. Mà hai người quen nhau như nào vậy? "
Càng nhắc đến, tôi lại càng nhớ Horibe, thật sự thì ở bên anh ấy rất vui, nếu không phải do hắn, hẳn là chúng tôi sẽ không chia tay.
" Chúng tôi học với nhau một thời gian, sau đó anh ấy chuyển tới gần chỗ tôi ở. Sau một thời gian bọn tôi nhận ra chúng tôi yêu nhau và có thể đến với nhau "
" Thật à ? Nó thật giống lúc tôi và người yêu mình bắt đầu đến với nhau "
Từ từ, thế có nghĩa là. ....
" Có phải tên anh là Horibe ?"
Một lúc sau, người kia cũng nhắn lại và tin nhắn của cậu ta làm tôi suýt nữa phụt đống nước đang uống vào máy
" Ừm, sao cậu biết ?"
Không phải chứ, sao trùng hợp thế chứ ???


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net