Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau đích thân Cung Thượng Giác dẫn đường cho nàng cùng Cung Viễn Chuỷ đến cửa sau Hậu Sơn.

- Đường này sẽ đến được núi sau Cung môn chỉ là có rất nhiều cạm bẫy! Nhớ chú ý cẩn thận!

- Đa tạ Cung Nhị tiên sinh đã nhắc nhở! Nào đi thôi!

Nàng vẫn cách xa Cung Tam 10 bước chân khiến hắn khó chịu ra mặt nhưng dù có mè nheo thế nào nàng cũng không tiến lại gần hắn nửa bước. Mãi cho đến khi hắn dẫm vào huyệt đạo khiến tên độc bay ra, nàng mới bay lại kéo hắn né tránh tên độc.

- Cuối cùng nàng cũng chịu lại gần ta rồi sao?

- Cẩn thận chút! Chỗ này không đùa được đâu!

Nàng vừa mới dặn hắn cẩn thận giây trước, giây sau hắn đã khiến nàng toát mồ hôi hột vì lại táy máy tay chân làm cung tên bay đến từ tứ phía. Nàng vừa cầm kiếm chắn tên vừa phải giúp hắn né tên mệt muốn đứt hơi. Cũng may là vẫn có thể thuận lợi đến được lối ra.

- Ban nãy nguy hiểm thật đấy!

- Còn không phải do tại ngươi táy máy tay chân!?

Nàng dùng tay định kì đầu hắn một cái nhưng hắn nhanh chân né được. Nàng cũng không hơn thua nên vội đi lên trước bỏ hắn lại phía sau.

Bước ra khỏi hệ thống hang động u tối trước mặt nàng giờ đây là Tuyết Cung lộng lẫy trong màn tuyết trắng xoá. Nàng nhìn thấy một tiểu hài tử đang ngồi khấy cháo liền đi đến hỏi thăm.

- Tiểu hài tử cho ta hỏi nơi đây có phải Hậu Sơn Cung Môn không?

Tiểu tử ấy không trả lời ngay mà đưa mắt lên nhìn nàng cùng Cung Viễn Chuỷ sau đó thở dài một hơi nói:

- Ha...từ lúc nào Hậu Sơn Cung Môn là nơi có thể tuỳ tiện để cho một người chưa đủ nhược quán cùng một người không thuộc Cung môn vào thế chứ? Mấy trưởng lão xem ra lẩm cẩm cả rồi!

Cung Viễn Chuỷ nhìn thấy đối phương chỉ là một đứa trẻ liền tuỳ tiện trêu đùa.

- Vậy Hậu Sơn là nơi có thể để trẻ con chạy long nhong sao?

Tiểu hài tử ấy nghe xong liền tặng cho Cung Viễn Chuỷ một cái lườm đấy thân thương. Cung Tam cũng không vừa gì hắn nhếch mép nở nụ cười khích tướng thương hiệu của hắn càng làm tiểu hài tử ấy tức giận.

- Viễn Chuỷ! Nơi đây là cấm địa Cung môn không thể để một người không có năng lực trông coi được! Cho hỏi vị đây danh xưng thế nào?

- Gọi Tuyết Trùng Tử. Hai người đến là để vượt thử thách Tam Vực đúng không? Theo ta!

- Chỉ có Chuỷ công tử thôi! Ta vốn lên đây chỉ để luyện kiếm pháp thôi.

- Vậy ngươi theo ta!

Tuyết Trùng Tử quay người đi vào Tuyết Cung. Cung Tam chưa đi theo ngay mà còn ở lại mắng vẩn vơ vài câu.

- Chỉ là một tiểu tử mà dám ra lệnh cho ta! Để xem ta trị ngươi thế nào?

- Này! Không được gây họa biết chưa? Cung Thượng Giác đã căn dặn ta rất kĩ tuyệt đối không cho ngươi làm loạn ở đây! Ngươi mà có bề gì ta không biết ăn nói với Cung Nhị sao đâu đấy!

- Nàng yên tâm! Lời nàng nói ta sẽ nghe.

Cung Tam nghe nhưng mà nghe tai này lọt tai kia. Nàng cùng Tuyết Thư Đồng đang ngồi nấu ăn trong bếp. Tuyết Thư Đồng không giống với Tuyết Trùng Tử, cậu ta nhanh mồm nhanh miệng lạnh lợi hơn nhiều.

- Cô nương món này là gì thế?

- Đây là nấm hương xào cùng thịt thỏ!

- Nấm hương , thịt thỏ sao?

- Thế còn đây là gì?

Tuyết Thư Đồng tò mò hỏi nàng từ thứ này đến thứ khác. Chắc có lẽ quanh năm chỉ có thể ở Tuyết Cung tuyệt nhiên không biết đến những món ăn ở dưới thiên hạ ra sao.

- Bánh này ngon thật đấy!

- Còn phải nói! Tay nghề của ta không phải dạng xoàng đâu đó!

*Đùng*

- Tiếng gì vậy!?

- Tiếng này là...ở trong hồ Hàn Băng!

Nàng cùng Tuyết Thư Đồng liền chạy vào hồ Hàn Băng xem. Kết quả nhìn thấy Cung Viễn Chuỷ cùng Tuyết Trùng Tử đang đánh nhau kịch liệt trong đó. Nàng và Tuyết Thư Đồng mỗi người can một bên mới có thể cản hai người này lại.

- Để ta đánh cho hắn một trận cái tội dám đạp ta xuống hồ Hàn Băng!

Tuyết Trùng Tử vùng vằng muốn thoát khỏi vòng tay của Tuyết Thư Đồng để tiếp tục cuộc chiến. Cung Viễn Chuỷ cũng thế hắn cũng đang vùng vằng muốn nàng bỏ hắn ra.

- Tiểu tử nhà ngươi là cái thứ gì mà dám ra lệnh cho bổn thiếu gia chứ!? Nàng thả ta ra!

Nàng cùng Tuyết Thư Đồng nhìn nhau sau đó gật đầu ra ám hiệu cho đối phương. Nàng đánh ngất Cung Tam, Tuyết Thư Đồng đánh ngất Tuyết Trùng Tử.

Tối đến khi hai người ấy tỉnh dậy đã nhìn thấy nàng đang lửa giận hừng hực đứng trước mặt họ. Cung Viễn Chuỷ cùng Tuyết Trùng Tử vô thức quỳ gối như những đứa trẻ bị người lớn trách phạt. Tuyết Thư Đồng đứng bên cười khoái chí khi lần đầu thấy Tuyết Trùng Tử quỳ gối bị nàng liếc một cái cũng im bặt không dám ho he gì.

- Hai người các ngươi giỏi lắm! Hai người các ngươi cũng đâu có còn nhỏ gì nữa mà hành động như thế!

- Ta còn nhỏ! Trách thì trách hắn đá ta xuống hồ Hàn Băng ấy!

- Tuyết Thư Đồng kể ta nghe việc ngươi luyện Cải Lão Hoàn Đồng rồi! Có khi ngươi còn lớn tuổi nhất trong đây! Còn ngươi cười gì mà cười!?

Nàng quay qua Cung Tam, hắn cũng lập tức im bặt.

- Cung Thượng Giác mà biết ngươi lên đây chỉ để gây chuyện đánh nhau thì sẽ ra sao ngươi biết không?

- Đâu phải tại ta! Tại tên nhóc...không phải Tuyết Trùng Tử ấy cứ dám ra lệnh cho ta nên...Tóm lại là tại hắn gây sự trước!

- Tại ngươi chứ không phải tại ta!

- Tại ngươi chứ!

Hai bên cựa cãi nhau hệt như mấy đứa trẻ con. Nàng cũng bất lực lấy hai ngón tay day day trán. Cho đến khi nàng đập thanh gươm lên bàn dáng vẻ đáng sợ bọn họ mới hết cựa cãi vội cúi mặt xuống đồng thanh.

- Ta sai rồi!

Tuyết Thư Đồng đang uống trà thấy cảnh này liền buồn cười phun hết trà ra ngoài. Cả ba ánh mắt đổ dồn về hướng Tuyết Thư Đồng. Cậu ta xua tay

- Đừng chú ý đến ta! Gió thoảng mây bay thôi!

Nàng lại quay lại với công cuộc trị tôi hai tên nhóc lớn đầu này.

- Thế đã biết sai chưa?

Hai người gật đầu lia lịa.

- Thế thì đứng lên bắt tay nhau làm hoà.

- Bắt tay á!?

- Không muốn!!??

Nàng cầm kiếm lên. Họ thấy vậy miễn cưỡng cười bắt tay nhau.

- Ôm nhau một cái nữa!

- Có chết cũng không làm!

Thấy nàng rút kiếm ra khỏi bao, bọn họ liền ôm nhau một cái rồi bỏ ra.

- Được rồi chứ!?

- Ừm được rồi! Ăn cơm thôi!

Tuyết Thư Đồng mong chờ câu nói này từ nãy đến giờ, cậu ta nhanh nhảu dọn đồ ăn lên. Tuyết Trùng Tử cũng như Tuyết Thư Đồng lần đầu thấy nhiều đồ ăn lạ mắt như vậy tò mò gắp lấy gắp để.

- Ở Tuyết Cung ăn cháo trắng sớm đã ngán lắm rồi!

- Nếu không phiền thì ta có thể nhận công việc nấu nướng ở đây! Đổi lại hai người phải cho ta một chỗ luyện tập tốt đấy!

- Tất nhiên rồi! Tuyết Cung có thể thiếu rất nhiều thứ tuy nhiên chỗ luyện tập thì không thể thiếu được!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net