Chương 6:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng nghĩ đến cảnh phố xá nhộn nhịp kìm lòng không được.

- Thôi thì dù gì cũng đã đến Sơn cốc cựu thần rồi đi dạo phố một chút chắc cũng không sao!

Thế là nàng trèo tường tính trốn ra ngoài chơi thì bị Cung Viễn Chuỷ cầm chân kéo lại.

- Cô tính đi đâu!?

- T-ta đi hái thảo dược!

- Đi hái thảo dược!? Cô biết thảo dược ở đâu để hái sao?

- Ngươi buông chân ta ra đừng có kéo ta ngã đấy!

Nàng hiện tại một chân đang leo tường một chân bị Cũng Viễn Chuỷ nắm. Hắn mà kéo mạnh một cái nàng chắc chắn sẽ ngã.

- Ta không buông đấy thì sao?

Hắn vừa nói vừa kéo nhẹ chân nàng. Nàng phải khó khăn lắm mới không té xuống.

- Bỏ chân ta ra! Ta ngã thật đấy! Cung Viễn Chuỷ mau bỏ chân ta ra!!

Mấy ngày nay hắn bị nàng chọc cho tức đỏ mặt tía tai, hôm nay xem như cơ hội trả thù nàng đã tới. Hắn chỉ định hù nàng thôi nào ngờ sau cú kéo của hắn nàng ngã xuống thật. Hắn cũng theo phản xạ mà đưa tay đỡ lấy nàng. Hai người bốn mắt nhìn nhau. Hắn đang đứng hình chưa kịp phản ứng đã bị nàng vung tay đánh cho một cái.

- Ngươi giỡn kiểu gì thế hả!?

- Ta chỉ đùa thôi đâu nghĩ là cô sẽ ngã thật! Dù gì ta cũng đỡ cô rồi! Cô còn đánh ta!

- Tên ngốc Cung Viễn Chuỷ nhà ngươi chỉ giỏi nghịch dại.

Nàng quay lưng lại đi bỏ lại Cung Tam đứng chết chân ở đó. Hắn quả thật vẫn còn dư âm của đỡ nàng ngã vừa nãy. Hắn chưa bao giờ tiếp xúc với nữ nhân ở khoảng cách gần như thế. Bất giác liền nở một nụ cười thì ra người luôn miệng lưỡi xấu xa chọc ghẹo hắn lại nhẹ nhàng nằm gọn trong vòng tay hắn như thế.

Đến tối hắn mở cửa sảnh bước vào đưa cho nàng một đĩa đồ ngọt. Nàng nhìn thấy đồ ngọt mắt sáng lên như nhìn thấy tiền:

- Cho ta sao!?

- Ừm cho cô! Coi như tạ lỗi chuyện lúc sáng.

- Thế thì ta không khách sáo nữa!

Nàng vội đưa miếng bánh ngọt lên miệng cắn một miếng lớn. Nhìn dáng vẻ hảo ngọt của nàng hắn không khỏi tò mò:

- Cô thích đồ ngọt đến thế sao!?

- Ừm! Mỗi lần buồn đều sẽ ăn dể bình tĩnh lại! À mà Cung Thượng Giác chọn ai làm tân nương thế?

- Nữ nhân hôm qua đến đây đó.

- Thượng Quan cô nương à!? Cô ấy xinh đẹp như thế nếu là ta ta cũng chọn cô ấy! Thế còn Chấp Nhẫn? Ngài ấy chọn ai thế!?

- Ta cũng không để ý đến việc hắn chọn ai lắm chỉ nhớ loáng thoáng hình như là họ Vân

- Họ Vân sao? Khoan họ Vân sao?!

Nàng mở tấm giấy ghi thông tin các tân nương mà hôm trước Cung Tử Vũ sai người đem qua cho nàng.

- Vân Vi Sam ở trấn Lê Khê!?

- Cô quen cô ta?

- Ừm ta và Vân gia có chút quen biết. Năm đó ta bị thương được nhà họ Vân cứu giúp, ta và Vân tiểu thư cũng gọi là có chút thời gian trò chuyện bên nhau.

- Cô bắt đầu du ngoan giang hồ từ lúc nào thế!?

- Từ năm ta tám tuổi.

- Tám tuổi!? Cô đùa ta sao?

- Ngươi tin hay không thì tùy.

- Thế năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?

- Hỏi tuổi nữ nhân là bất lịch sự lắm đó ngươi biết không?

Nàng đưa chén trà lên miệng khẽ uống 1 hơi

- Chẳng lẽ cô đã là bà thím ba mấy tuổi rồi sao?

Câu hỏi của Cung Viễn Chủy làm nàng sặc mà phun hết trà đang uống dở ra ngoài

- Khụ khụ! Ngươi nói cái gì thế hả? Ta đây mới chỉ 19 tuổi thôi!

- Cô chỉ hơn ta có một tuổi mà suốt ngày ra vẻ cứ như bà thím 30 tuổi!

- Tên nhóc nhà ngươi nên được dạy dỗ lại lễ nghĩa rồi!

Nàng đứng dậy khỏi ghế định ra tay dạy dỗ tên tiểu tử trước mặt thì hắn liền nhanh chân chuồn mất.

- Quân tử trả thù 10 năm chưa muộn, ngươi cứ đợi đấy!

_____________________________

Sáng hôm sau nàng đến sảnh y quán thì bắt gặp thi vệ lần trước đi cùng với Cung Tử Vũ và một cô nương đang lấm la lấm lét làm gì đó. Họ có vẻ đang rình xem giả quản sự đang đốt thứ thuốc gì ngoài sân

- Hai người đang làm gì thế!?

- Chúng ta đang rình xem giả quản sự làm gì đừng làm phiền!

- Cớ gì phải rình rập như thế!?

- Cô chẳng hiểu gì cả làm chỉ khi làm chuyện không chính đáng mới phải rình mò thô..!

Cung Tử thương nhận thấy có gì đó sai sai quay lại thì thấy nàng đang đứng sau lưng họ. Họ nhìn thấy nàng như nhìn thấy ma, may Kim Phồn kịp thời bịt lại miệng của Cung Tử Thương nên mới không bị phát hiện

- Suỵt! Cô nương chúng tôi đến là để xem thử bách thảo tụy có bị giở trò gì không thì tình cờ nhìn thấy giả quản sự đang đốt thứ gì đó nên rình xem thử thôi!

- Ồ vậy không làm phiền hai người nữa! Ta đi đây!

Nàng rời khỏi đó, nhìn dáng vẻ hấp tấp của Giả Quản Sự nàng biết rằng ông ta đã dở trò gì đó liền điều tra. Nhưng điều tra nửa ngày cũng không ra gì. nàng úp sách lên mặt ngồi thở dài. Cung Viễn Chủy thấy nàng cả ngày nay cứ thần thần bí bí liền đi đến hỏi

- Cô đang làm gì thế!?

- Điều tra về giả quản sự. Ta có linh cảm ông ta đang âm mưu thứ gì đó nên điều tra thử nhưng điều tra nửa ngày trời chẳng thu được manh mối gì!

- Giả Quản Sự làm việc cho ta bao nhiêu năm nay, ông ấy chắc chắn sẽ không làm gì ảnh hưởng đến Chủy Cung đâu!

- Nếu ngươi đã nói thế thì thôi vậy!

Hắn đâu ngờ cái người mà hắn đảm bảo rằng sẽ không phản bội hắn sau vài ngày lại quay ra cắn cho hắn một cú đau điếng.

- Ngươi sủa cái gì vậy hả!?

Cung Viễn Chủy không kiềm chế được cơn giận dữ liền túm lấy y phục Giả Quản Sự, nhưng Cung Thượng Giác đã ngăn hắn lại. hắn uất ức chỉ có thể gọi ca ca mong được giải oan nào ngờ Cung Thượng Giác mặt lạnh nói với Cung Tử Vũ:

- Ta đem Giả Quản Sự đi thẩm vấn, dùng loại hình thức tra tấn nào thì ngươi cũng có thể làm tương tự với Viễn Chủy đệ đệ!

Cung Tam như không tin rằng ca ca hắn lại nhẫn tâm đưa hắn tống vào nhà giam mặc cho Cung Tử Vũ hành hạ mà nước mắt rơi lả chả. Nàng đứng bên nhìn một màn trên liền cau mày. Chẳng phải như thế quá bất công với Cung Viễn Chủy rồi sao?

- Cung Thượng Giác! Lời đã nói sẽ không rút lại được! Ngươi chắc với quyết định của mình chứ!?

- Ta chắc! Viễn Chủy đệ đệ giao cho các ngươi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net