Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

P.s: Đề nghị comt sau khi đọc và vote nếu thích nhé :*

Cái fic dựa vào cảm hứng khi Au xem Inuyasha đó mà :3

                                                                             Chap 2:

     SungMin tha thẩn giữa hành lang của tòa thành u tối. Thở hắt ra chán nản, cậu ngồi xuống lan can gần đó, nhìn ra khoảng rộng trước mặt. Cả một tòa thành không có lấy một bóng yêu quái, cỏ cây cũng chẳng thể tồn tại nổi, chỉ có một lớp kết giới bằng yêu khí bao bọc quanh thành và rất nhiều yêu ma canh gác bên ngoài. Còn bên trong, chẳng khác nào một tòa thành bỏ hoang. Ngẩng mặt nhìn bầu trời bị lớp kết giới làm đen đục, đã một tháng cậu bị nhốt ở đây rồi. Mỗi ngày, EunHyuk đều mang máu tươi và thịt người đến ép cậu dùng, xong việc lại biến mất. Cố hỏi cũng chỉ biết KyuHyun đang có việc trọng đại. SungMin vẫn luôn thắc mắc, cậu với hắn thù oán lớn tới mức hắn phải giữ lại mạng sống cho cậu để hành hạ sao? Đêm đó, rõ ràng lúc mơ màng, cậu đã thấy hắn ôm mình, dùng cái đuôi với bộ lông xám mượt đó ủ ấm cho cậu. Nhưng sáng dậy đã không thấy đâu, vết thương cũng hoàn toàn lành như ban đầu. SungMin không thể hiểu, Jo KyuHyun muốn gì ở cậu…

-       Đại nhân, xin hãy mau về nghỉ đi, cậu SungMin vẫn khỏe mà.

-       Là giọng của DongHae?

         SungMin tò mò nhìn về hướng phát ra tiếng nói, cậu thoáng ngạc nhiên nhìn KyuHyun đang lồng lên giận dữ, hình như tay hắn bị thương thì phải. Nép mình sau cây cột lớn, cậu thấy DongHae đang cố kéo KyuHyun đi, cuối cùng bị hắn đánh một nhát rõ mạnh.

-       Lén lút là điều không nên- SungMin sợ hãi nhìn KyuHyun đứng trước mặt chỉ trong vài tích tắc.

-       Ta…

-       Mấy ngày qua có ăn thịt người rồi chứ?- Hắn tựa vào tường, nhướn mày hỏi.

-       Ngươi bị thương kìa- Cậu nhìn chằm chằm vào cánh tay hắn, trong tim đột nhiên phảng lên chút lo lắng.

-       Hừm…Lo cho ta?- KyuHyun kéo khóe môi thành một nụ cười, cổ họng bật ra tiếng cười hừ rồi tiến đến ôm lấy cậu vào lòng.

-       Ngươi làm gì vậy? Buông…ưm…- SungMin bất ngờ nhìn KyuHyun đang hôn mình, không mạnh bạo như lần trước, rất nhẹ nhàng. Mùi sói trộn lẫn mùi máu tanh đặc trưng của hắn khiến cậu nhăn mặt.

-       Ăn nhiều thịt người vào…và làm yêu quái giống ta…

-       Ta…ngươi…- SungMin mở lớn mắt ngạc nhiên, hắn đang ôm cậu, rất chặt- Ê…này, đầu sói à…KyuHyun…Này, dậy đi…

SungMin hốt hoảng thấy KyuHyun dựa hẳn vào người cậu rồi bất tỉnh. Hắn nặng hơn cả heo làm sao cậu chịu được.

-       Đại nhân...

          DongHae và EunHyuk chạy lại đỡ lấy KyuHyun, vội vàng đưa hắn vào trong phòng. SungMin chỉ im lặng đứng nhìn hắn được chữa trị từ ngoài cửa, trái tim cậu vẫn đang tiếp nhận những chuyện vừa diễn ra. KyuHyun hắn lại có thể bị thương? Sao hắn lại ôm cậu, lại muốn cậu thành yêu quái giống hắn? Hắn không phải căn ghét bán yêu như cậu sao? Sao lại hôn cậu như vậy? Hắn muốn gì? Hắn định làm gì? Cậu bối rối quay vội đi khi thấy KyuHyun mở mắt, trái tim cậu…hay vì mất đi bội tinh mà trái tim cậu có thể rung động được? SungMin, bán yêu luôn sống trong thù hận vào bạo tàn sao lại yếu đuối thế này?

-       Ra ngoài cả đi- KyuHyun ngồi dậy, ra lệnh cho HaeHyuk. Hắn bước xuống, tiến tới chỗ SungMin đang đứng quay mặt lại với hắn.

-       Hah…- SungMin mở mắt lớn giật mình khi KyuHyun ôm lấy cậu từ phía sau.

-       Ta đã giết tất cả các tộc trưởng chó sói đang cai trị trên các vùng lãnh thổ của Jo tộc- Hắn nhẹ nhàng liếm lên cổ SungMin, ấu yếm hít lấy vị thỏ pha hương dâu tây thuần khiết trên người cậu.

-       Nói với ta có lợi ích gì chứ?- Cậu cố đẩy hắn ra dù trong lòng lại đang kêu gào được nhiều hơn nữa. Điên rồi, cơ thể này, trái tim này đều điên rồi.

-       Vì chúng phản đối em…

    Chỉ một lời nói khiến cả hai cùng giật mình. KyuHyun cũng không thể tin, hắn đã tàn sát tất cả những thân cận và cả chú bác chỉ vì một bán yêu- bán yêu mà hắn vẫn luôn coi thường và khinh bỉ. SungMin chưa bao giờ nghĩ, hắn sẽ vì cậu mà làm vậy. Đối với hắn, cậu là cái gì? Không phải cậu là giống loài bán yêu mà hắn chán ghét tận cùng sao? Hai kẻ chìm trong suy nghĩ của riêng mình, miên man bất tận vì một sự thật không được phép tồn tại. Rõ ràng, họ đang dần yêu nhau…

                                                                 ~~~

    DongHae thở dài, đại nhân Jo KyuHyun mà hắn tôn sùng đang làm sao thế này chứ?

-       Chà…Thiếu gia đã trưởng thành rồi- EunHyuk che cây quạt trước tiếng cười trong vút quỷ quyệt.

-       Nhưng đại nhân…không thể bên SungMin được- DongHae thiểu não- Cậu ta bị chém vỡ bội tinh, hoàn toàn trở thành con người, vì thế mà các tộc trưởng mới không đồng ý.

-       Cậu ta vẫn còn nanh vuốt, còn tai thỏ và đuôi, sao gọi là người được?- EunHyuk vẫn giữ điệu cười ma quái trên môi, ngồi vắt vẻo trên cành cây- Thiếu gia đang biến cậu ta thành yêu quái hoàn thiện đấy chứ.

-       Cái này…

-       Ngươi không thấy lạ sao DongHae? Thiếu gia thường giết yêu quái , sau đó lấy bội tinh của chúng để hòa vào sức mạnh của mình. Nhưng với SungMin thì lại không lấy mạng cậu ta, chỉ chém vỡ bội tinh. Thiếu gia từ trận đánh đầu tiên đó đã có chủ ý rõ ràng rồi.

-       Máu…chỉ cần uống máu của thiếu gia và tu luyện…SungMin sẽ thành yêu quái hoàn toàn?- DongHae trợt thốt lên.

-       Thông minh ra rồi đó, thiếu gia đang yêu…hahahaha- EunHyuk cười ma quái rồi nhảy vút lên- Vũ điệu của gió…

    

       DongHae say đắm nhìn EunHyuk nhảy trên từng cơn gió ngang qua, lả lướt tuyệt hảo. Thân người mảnh mai trong tà áo dài như nhung như thủy khiến hắn mê mệt:

-       Đại nhân còn biết yêu…thì sao ta lại không chứ…

-       Đồ cá đần- EunHyuk vừa nhảy vừa cười thầm, cậu biết tên cá đó vẫn luôn si mê mình- Nếu ngươi động não một chút, chúng ta đã có con rồi…

                                                                      ~~~    

           SungMin đang hút máu từ vết thương của KyuHyun, tâm trí hoàn toàn không còn ý thức. Cậu chỉ là bán yêu, lại còn bán yêu thỏ, dù tâm hồn vẩn đục oán hận cũng vẫn có sự thuần khiết riêng. SungMin không bao giờ ăn thịt hay uống máu. Nhưng suốt cả tháng qua,mội ngày ba bữa đều bị ép uống máu và ăn thịt người đã thôi thúc bản năng dã thú trong người SungMin, cậu đang biến chất. Cậu không thể biết rằng, máu trẻ sơ sinh là thứ thuốc gây nghiện với mọi yêu ma, kể cả bán yêu. KyuHyun muốn làm trỗi dậy thú tính trong người SungMIn, để máu yêu quái của hắn kết hợp với thú tính đó biến cậu trở thành yêu quái hoàn toàn. Hắn không phải vì khinh bỉ SungMin tới mức không chấp nhận bán yêu, sự khinh rẻ đó đã chấm dứt kể từ đêm đầu tiên hắn cùng cậu ân ái. Chỉ là bán yêu thì vẫn còn một chút là con người, tuổi thọ cũng không quá 300 năm mà cơ thể lại mềm yếu. Bán yêu có sức mạnh của yêu quái nhưng cơ thể lại là của con người, cũng sẽ bị ốm, bị thương thì phải chữa trị, thương nặng thì cũng sẽ mất mạng. Đặc biệt, cứ vào đêm đầu tháng, khi mặt trăng không xuất hiện, SungMin sẽ mất toàn bộ sức mạnh, trở thành một con người đúng nghĩa. KyuHyun không muốn thấy điều đó. Hắn muốn cậu phải trở thành một yêu quái mạnh như hắn, trường sinh bất lão cùng hắn. Hắn không chấp nhận chuyện SungMin có thể già rồi chết đi. Không thể…

         Thú tính trong người khiến đầu óc SungMin mụ mị, cậu chỉ biết trên người KyuHyun toát ra mùi máu ngon lành và cậu nhất định phải uống để giải tỏa ham muốn khát máu đang ngự trị.

-       Ư…hư…hah…

-       Aaaaaaaaaaaa…

              KyuHyun nhe răng gạt SungMin ra, cậu thật thú tính, thiếu chút nữa hút hết máu trong cánh tay hắn rồi. Hắn nhếch môi nhìn SungMin bắt đầu lăn lộn trên nền đất, mồ hôi ứa ra khắp cơ thể. Máu của hắn đang đi sâu vào cơ thể cậu, bắt đầu chuyển hóa. Đuôi thỏ của SungMin vung cao, quật liên tục trên nền đất. Nanh thỏ và móng vuốt mọc dài ra, sắc nhọn. Toàn thân SungMin co lại rồi phồng lớn ra, dần biến thành hình dạng một con thỏ khổng lồ. Cậu bò trên sàn, nhìn KyuHyun bằng đôi mắt đỏ rực như máu, gầm gừ trong họng như một con dã thú. Có thể hiện nguyên hình thành thú vật, SungMin đã thật sự biến thành yêu quái hoàn hảo.

-       Vậy mới xứng với ta chứ.

-       Gừ…gừ…

             Hắn cười hài lòng, tự cởi bỏ áo ráp trên người. Vết thương trên cánh tay nhanh chóng lành lại, hoàn toàn không để lại dấu vết. KyuHyun tiến tới trước SungMin, tự hắn cũng biến về nguyên hình chó sói. Căn phòng rộng lớn bị đảo lộn vì sự đôi co của hai con dã thú. SungMin gầm gừ cố tránh né KyuHyun, cậu biết hắn lại định làm trò đồi bại nữa. Lần trước bị hắn làm đau tới rách đôi cơ thể, lần này SungMin nhất định không chịu thua nữa. Vật qua vật lại, bộ lông trắng hồng của SungMin đều ướt nước giãi từ cái miệng đỏ lòm của KyuHyun. Hắn liếm mép, gừ lớn rồi vờn quanh SungMin. Đè ngửa cậu ra, KyuHyun nhanh chóng lao vào giữa hai chân SungMin, liếm lên thành viên lông lá của cậu. SungMin cố đẩy hắn ra nhưng khó khăn vì cậu bị đè ngửa, rơi vào thế bị động hoàn toàn. Rên lên nhút nhát, SungMin cào móng vuốt trên không khi KyuHyun ngậm lấy thành viên của cậu vào miệng, dùng lưỡi quấn quanh rồi mút liên tục. Bắn dịch lên không trung sau một cơn khoái cảm, SungMin yếu ớt rên rỉ từng tiếng khi bị KyuHyun gặm cổ kéo úp người lại. Hắn liếm lên bộ lông trên lưng SungMin, bắt đầu cạ thân dưới vào hậu huyệt của cậu một cách chậm chạp. Hắn gầm gừ thỏa mãn khi đẩy toàn bộ thành viên của mình vào trong người SungMin, đưa đẩy từng nhịp thật mạnh với tốc độ tăng dần. Khung cảnh với một sói một thỏ dính lấy nhau là một điều chưa từng xảy ra. SungMin trụ bốn chân xuống mặt đất làm điểm tựa cho KyuHyun. Hắn đặt hai chân lên bám lấy phần gáy SungMin, kéo đầu cậu ngẩng lên trong khi thân dưới không ngừng thúc vào một cách vũ bão. Bằng một nhịp thúc thật mạnh vào sâu bên trong, KyuHyun trút tất cả sự thỏa mãn vào người SungMin, hắn cúi xuống, liếm hết tất cả những gì chảy ra từ nơi hậu huyệt thít chặt đó.

       Hất cậu ngã xuống giường rồi nhanh chóng nằm đè lên, KyuHyun hôn mạnh bạo đôi môi chúm chím ấy ngay khi cả hai biến về hình dáng con người. Đôi bàn tay hắn không ngừng vuốt ve toàn bộ cơ thể cậu, nắn bóp hai đầu ngực khiến chúng săn cứng lên. SungMin ôm lấy tấm lưng vững chãi của hắn, tự động vòng hai chân quanh eo KyuHyun, cọ nhẹ miệng tiểu cúc quanh thành viên to lớn của KyuHyun.

-       Lần đầu tiên có kẻ dám uống máu ta- KyuHyun nói trong lúc cắn mút hai đầu ngực của SungMin- Lần đầu tiên có kẻ được ta tha chết sau khi lên giường…

-       Ư…a…

-       Lần đầu tiên có kẻ được ân ái với ta…trong hình dáng con người…

-       A……..

       SungMin thở hắt ra, rên lớn khi KyuHyun đâm thành viên của hắn vào trong người cậu ngay sau câu nói đó. Hắn đâm mạnh vào trong với tốc độ điên người, dùng lưỡi quấn quanh thành viên của SungMin mà mút mát. Cậu ôm chặt lấy hắn, há miệng để bật ra những tiếng rên lớn. Ngay khi trở thành yêu quái hoàn toàn, cậu đã biết, mình yêu hắn, cậu biết trái tim cậu cần có hắn…và hắn cũng vậy. Cả hai cứ thế quấn lấy nhau trong từng nhịp thúc. Làn khói khoái cảm dục vọng mờ ảo bao quanh tâm trí cho tới khi KyuHyun ra lần nữa trong cậu. Hắn đổ ập xuống giường, vòng tay ôm lấy SungMin, lần nữa dùng đuôi mình làm chăn đắp cho cậu.

-       Lần đầu tiên…ngươi…cũng ôm ta ngủ phải không?

-       Không cho phép em xưng hô như vậy- KyuHyun cắn lấy tai SungMin như một sự trừng phạt- Phải ngoan ngoãn một chút.

-       Hah…ư…em…a…KyuHyun- SungMin rên lên khi KyuHyun luồn lưỡi vào trong lỗ tai cậu.

-       Em chỉ là một bán yêu…sao lại có thể khiến ta say mê thế này chứ?

-       KyuHyun cũng chỉ là một yêu quái…sao có thể nắm giữ trái tim em?

-       ….

-       VÌ hai con yêu quái các ngươi sinh ra là để tụi tôi đau mắt.

-       Hả?

   KyuHyun gầm gừ trong khi SungMin đỏ mặt rúc sâu vào người hắn. Ngoài kia, DongHae và EunHyuk hiện nguyên hình là Cá và Khỉ đang diễn lại màn ân ái vừa rồi của hắn và cậu. Khốn kiếp!

-       CÚT RA CHO TAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net