Đệ thập nhị chương: Sư đồ gặp mặt. Giương cung bạt kiếm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn cúi đầu nhìn gương mặt không chút sức sống của Thẩm Thanh Thu, vội vã giải thích: “Sư tôn đừng nghe ả nói xằng bậy, cứ yên tâm ngủ đi. Đệ tử dù có phải bời từng tấc đất khắp thiên hạ, cũng phải tìm ra cách nối lại cơ thể cho sư tôn.”

Nữ tử kia nghe thấy những lời này, tâm chấn động không hề nhẹ. Lạc Băng Hà sợ là cả thế giới cũng chỉ còn lại mình cái xác lạnh cứng của Thẩm Thanh Thu thôi. Nàng ngẩng đầu, nhanh nhảu mà nói: “Lạc ca ca. Ta biết có một cách có thể trả lại thân thể nguyên vẹn cho Thẩm…Thẩm phong chủ.”

Lạc Băng Hà nắm bắt trọng điểm, gằn giọng: “Mau nói.”

Nàng ta thân thể run nhẹ, ngắn gọn nói: “Núi Bạch Lộ có một sơn động, bên trong có loại kì thảo tên Nhật Nguyệt Lộ Hoa Chi, dùng ánh sáng nhật nguyệt mà sinh trưởng. Loại chi này không có tác dụng nào khác, chỉ có một công dụng chính là từ dùng máu thịt của người nặn ra một người khác y hệt, nuôi trồng ở một nơi linh khí dồi dào, sẽ có được một thân thể mới như ý muốn.”

Lạc Băng Hà hai mắt sáng rỡ vui vẻ, vuốt ve giương mặt lạnh lẽo của Thẩm Thanh Thu: “Sư tôn, người nghe thấy chưa? Có cách cứu được người rồi. Chờ ta nặn thành cơ thể mới cho sư tôn rồi, sẽ đưa người tới Thánh Lăng của ma tộc. Tới nơi đó rồi, sư tôn liền có thể sống lại rồi.”

Thẩm Thanh Thu đứng một bên nhìn biểu cảm từ túng quẫn đau đớn tới hung hăng giận dữ rồi rạng rỡ hi vọng của Lạc Băng Hà, không biết nên làm sao mới phải. Được rồi, là y không biết trên đời còn có loại linh chi kì diệu như vậy, hơn nữa cũng không dám ngay lập tức đối mặt với yêu thương của Lạc Băng Hà. Còn có cái hậu cung ba con số của hắn nữa. Y một chút cũng không muốn tham gia vào cái hậu cung tranh sủng của Lạc Băng Hà đâu.

Ngón tay út cảm nhận có động chạm. Thẩm Thanh Thu cúi đầu, nhìn ngón tay út khác móc lấy ngón tay của mình, ngẩng đầu nhìn, gương mặt không có một chút biểu cảm của Lạc Băng Hà đang nhìn về phía trước: “Xem cho hết.”

Giọng của hắn không nghe ra được chút độ ấm nào. Một chút cũng không. Thẩm Thanh Thu nghĩ nghĩ, dù sao cũng sắp bị hủy hoại rồi, xem Lạc Băng Hà đau khổ tuyệt vọng cũng xem như là an ủi đi.

Đương nhiên là đau khổ tuyệt vọng, vì y sau khi chết đã ở dưới âm phủ tìm cách trở về quá khứ rồi mà.

Thẩm Thanh Thu vẫn nhìn Lạc Băng Hà. Năm năm không gặp, hắn đã cao lên nhiều lắm, còn cao hơn cả y. Cho dù vẫn là đại ma đầu tàn độc, nhưng sao y lại chẳng cảm thấy sợ hãi chút nào cả? Nhìn hắn lúc này, so với năm năm trước, trưởng thành hơn nhiều lắm, thành thục hơn nhiều lắm. Cho dù không còn là cái đuôi của y nữa thì Thẩm Thanh Thu vẫn cứ thích ngắm nhìn gương mặt nhìn nghiêng của Lạc Băng Hà. Của y nuôi, y cứ thích nhìn đấy.

Lạc Băng Hà vẫn nhìn về phía trước, lạnh giọng thốt: “Xem cho hết.”

Thẩm Thanh Thu thản nhiên nói: “Đang xem.”

Lạc Băng Hà quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu: “Ta không nói ngươi nhìn ta.”

Y gật đầu: “Ta vẫn đang xem.”

Để tìm được Nhật Nguyệt Lộ Hoa Chi, Lạc Băng Hà gần như đánh sập cả cái động. Hắn đi tới bên bờ đá, cẩn thận nhẹ nhàng từng chút một nhổ lên cả cây non rễ còn bám đất. Hắn nhổ từng cây từng cây, không để cho bất kỳ ai động vào dù chỉ là một cái lá.

Nuôi trồng nhiều năm, cây rốt cuộc cũng thành hình người, hoàn hảo là một cơ thể nguyên vẹn của Thẩm Thanh Thu. Từ dáng người tới ngũ quan, đều giống y đúc, không lệch một li.

Lạc Băng Hà vui mừng rạng rỡ, tắm rửa sạch sẽ cho cơ thể hoàn chỉnh của Thẩm Thanh Thu xong, mặc lên thanh y của Thanh Tĩnh Phong, chất vải mềm mại như vậy, sư tôn khẳng định sẽ rất thích. Hắn đem cả cơ thể bị cắt cụt của Thẩm Thanh Thu và cả thân thể được nặn ra từ Lộ Hoa Chi tới Thánh Lăng, bày kết giới (?), chờ đợi ngày Thẩm Thanh Thu tỉnh lại. Hắn là ma tộc, tuổi thọ rất dài, có thể chờ đợi dù là bao nhiêu năm đi nữa.

Cứ như vậy kéo dài ngày này qua năm khác, Lạc Băng Hà tâm tâm niệm niệm một lòng ở trong Thánh Lăng chờ đợi Thẩm Thanh Thu một ngày mở mắt ra nhìn hắn, mỉm cười với hắn, gọi hắn một tiếng “Băng Hà”.

Thẩm Thanh Thu đứng một bên xem, chậc lưỡi: “Ngươi chờ làm gì? Chờ cả ngàn năm người cũng không sống lại được đâu.”

Lạc Băng Hà biết là y nói với Lạc Băng Hà trong mộng chứ không phải nói mình, bảo trì im lặng. Thế nhưng người như Thẩm Thah Thu cái gì không giỏi chỉ giỏi dùng miệng chỉnh người. Năm năm không có Lạc Băng Hà bên cạnh y rất ít nói nên hiện tại cực kì muốn nói. Nói càng thâm càng tốt.

Y nói: “Lúc ngươi nhìn thấy cái xác lạnh lẽo bị treo lơ lửng thì hắn đã ở dưới âm ti chờ chuyển thế rồi, làm gì còn hồn phách mà để ngươi qua mấy năm rồi mà vẫn kéo về được?”

Ngón tay đang móc lấy tay Thẩm Thanh Thu của Lạc Băng Hà siết lại, y ái ái kêu lên: “Đau đấy. Ta đang nói sự thật ngươi lên cơn cái gì?”

Lạc Băng Hà gằn giọng: “Câm miệng.”

Thẩm Thanh Thu hất cằm: “Không câm. Có giỏi tới đây mà cắt lưỡi ta.”

Lạc Băng Hà: …

Cái miệng giỏi đi gây thị phi này.

Thẩm Thanh Thu hướng bên cạnh Lạc Băng Hà bước gần thêm một bước, không sợ chết mà nói tiếp: “Lúc ngươi đi tìm cái loại cây gì gì đấy thì người đã đứng ở bờ Vong Xuyên chuẩn bị uống canh Mạnh Bà rồi, sắp quên mất ngươi rồi, ngươi ở đây nặn thành hình người y hệt thì cũng không có tác dụng đâu.”

Lạc Băng Hà: “Ngươi im một lúc sẽ chết à?”

Thẩm Thanh Thu gật đầu chắc nịch: “Sẽ.”

Lạc Băng Hà: …

“Sư tôn. Đệ tử lại tới làm phiền người rồi.”

Thẩm Thanh Thu: “Biết là làm phiền rồi sao còn tới? Mau cút.”

Lạc Băng Hà lựa chọn im lặng.

Lạc Băng Hà lấy từ trong người ra cây quạt năm xưa Thẩm Thanh Thu vẫn luôn mang ở trên người, đặt vào trong lòng bàn tay của y: “Đệ tử về Thanh Tĩnh Phong tìm được nó. Nhưng kiếm của sư tôn vẫn chưa tìm được. Sư tôn tạm giữ cây quạt này trước vậy.”

Thẩm Thanh Thu giậm chân: “Đã nói người không tỉnh nữa rồi, ngươi bày ra bộ mặt thâm tình như vậy cho ai coi?”

Lạc Băng Hà kéo mạnh Thẩm Thanh Thu một cái, y nghiêng ngả, trán động phải vai của hắn, xoa xoa trán bất mãn kêu: “Ngươi không biết đau nên muốn hành hạ người khác đúng không? Ta đã nói ngươi muốn ta câm thì cắt lưỡi ta đi cơ mà.”

Lạc Băng hà cúi đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, còn muốn mở miệng nói y đã bĩu môi quay mặt đi. Cái kiểu giận dỗi này là học của ai vậy?

Sa Hoa Linh tiến vào trong, nhìn thấy Lạc Băng Hà dựa ở bên quan tài khẽ ngâm nga, trong lòng như bị khoét một lỗ thật lớn. Hắn chẳng bao giờ hát cho ai nghe cả, vậy mà hiện tại lại hát cho cái xác lạnh lẽo này nghe. Ả hung hăng cắn môi, bỏ đi.

Lạc Băng Hà hát hết khúc này tới khúc khác, hát xong lại một mình nói chuyện với Thẩm Thanh Thu ở trong huyền quan.

“Sư tôn, đệ tử hát tệ lắm có phải không? Năm xưa nếu ta chịu nghe sư tôn học hành đến nơi đến chốn, vậy thì đã có thể thổi sáo gảy đàn cho người nghe rồi, người sẽ chẳng phải nghe những lời khó nghe này nữa.”

“Sư tôn. Đệ tử thỉnh thoảng vẫn chạy tới bên kia nhìn xem Thẩm Thanh Thu và Lạc Băng Hà kia, hai người họ cư nhiên càng ngày càng không để người khác vào mắt. Mỗi lần các môn phái họp mặt, Lạc Băng Hà còn ngang nhiên đứng ở phía sau Thẩm Thanh Thu. Đệ tử cũng muốn đứng ở phía sau người như vậy một lần.”

“Sư tôn. Mặc dù là đệ tử nói, ma tộc tuổi thọ rất dài, có thể chờ người bao lâu cũng được. Nhưng mà sư tôn vẫn cứ không chịu mở mắt, đệ tử sợ đệ tử sẽ không chờ được nữa mất.”

Thẩm Thanh Thu chậc lưỡi lắc đầu: “Không chờ được thì đừng chờ. Hắn sợ là đã tình thương mến thương với người khác rồi ấy chứ, không quay lại với ngươi đâu. Không đúng. Là hắn đang bận yêu thương chiều chuộng Lạc Băng Hà khác rồi, không rảnh nhớ tới ngươi đâu. Mau mau chết tâm đi.”

Lạc Băng Hà cúi đầu nhìn y: “Thực sự là không nhớ tới?”

Thẩm Thanh Thu mở to hai mắt nhìn hắn: “Ngươi hỏi ta làm gì? Ta cũng đâu có nói ta chính là hắn.”

Lạc Băng Hà kiên trì nói: “Ngươi rõ ràng từ lúc đó đã nhớ ra. Ngươi có được kí ức này từ khi nào?”

Thẩm Thanh Thu quay mặt đi, hừ hừ: “Ngươi hỏi thì ta sẽ nói cho ngươi biết sao? Mơ đẹp quá.”

Lạc Băng Hà: “Ngươi đang ở trong mộng của ta.”

Thẩm Thanh Thu bĩu môi, từ chối cho ý kiến. Lạc Băng Hà nắm cằm y qua, nhìn thẳng vào hai mắt y: “Nhìn ta.”

Thẩm Thanh Thu giương hai mắt nhìn hắn. Hắn nói: “Ngươi biết những chuyện này từ lúc nào?”

Đáp lại Lạc Băng Hà là cái quay đầu của y: “Không nói cho ngươi.”

Bên này Lạc Băng Hà và Thẩm Thanh Thu đang đôi co, bên kia mộng cảnh đã đổi sang đoạn khác.

………………………………………………………

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net