Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Thanh Thu được Tiểu Thúy hầu hạ tắm rửa, y giờ phút này đã rất mệt mỏi, nhưng lại không đi nghỉ ngơi, xoay người ngồi xuống trước gương trang điểm, hỏi: 

"Tiểu Thúy, ngươi có kéo không?"

"Thẩm tiên sư, tôn thượng đã hạ lệnh ..." Tiểu Thúy quỳ trên mặt đất.

"Yên tâm, ta sẽ không tự sát." Thẩm Thanh Thu cắt ngang lời nàng.

"Vâng." Tiểu Thúy đáp ứng xong liền đi ra ngoài. 

Trong khi chờ đợi Tiểu Thúy trở lại, Thẩm Thanh Thu đã suy nghĩ rất nhiều điều.

Y kỳ thật một chút cũng không muốn sống nữa, nhưng y cũng biết trong ma cung to lớn này, y căn bản không có cách nào tự kết liễu sinh mạng của mình, cho nên  mới tìm đủ mọi cách chọc giận Lạc Băng Hà.

Nhưng lại không giống như y mong muốn, Lạc Băng Hà không chỉ không giết y mà còn càng ngày càng để ý y hơn.

Cho nên hiện tại y không muốn chết, y phải sống, y không chỉ phải sống , y còn muốn trả thù Lạc Băng Hà.

Ngay lúc này đây, Tiểu Thúy đã trở lại.

"Thẩm tiên sư, kéo đây ạ." Tiểu Thúy đặt cây kéo lên bàn trang điểm.

"Ừm, lui ra đi." Thẩm Thanh Thu nói.

"Vâng" Tiểu Thúy trả lời xong đi ra ngoài.

Thẩm Thanh Thu nhìn cây kéo trên bàn, suy tư một lúc, sau đó y nâng lên tóc dài trên lưng, một tay khác thì cầm lấy cây kéo, đem tóc dài của mình cắt bỏ.

Nhìn mái tóc ngắn ngang tai, Thẩm Thanh Thu cảm thấy có chút không vừa mắt, thế là nắm lên nơi vướng víu đó cắt đi.

Rất nhanh sau đó, tóc của Thẩm Thanh Thu vừa hỏng bét vừa hỗn độn, y dùng tay vò nhẹ vài lần, cảm thấy hài lòng mới dừng tay lại.

Thẩm Thanh Thu nhìn bản thân xa lạ trong gương, có chút xúc động.

Trên đời không có gì vô thường hơn thế này, cũng chỉ có mình đã gặp một trận tại họa, rồi lại sống sót sau trận tai họa đó.

Làm xong tất cả những điều này, Thẩm Thanh Thu mới trở lại giường, nằm xuống, dự định nghỉ ngơi một chút.

Có lẽ là thật sự quá mệt mỏi, Thẩm Thanh Thu rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.

Lạc Băng Hà bên này cũng không có khá hơn được bao nhiêu, mặc dù được như nguyện thượng Thẩm Thanh Thu, nhưng hắn vẫn cảm thấy không thoải mái, cũng không biết vì sao.

"Tôn thượng, chàng đang suy nghĩ gì đấy?" Liễu Minh Yên hỏi.

"Bên Bắc Cương xảy ra một ít vấn đề, bất quá ta đã sai Mạc Bắc Quân đi, đoán chừng sau hai ngày hẳn là có thể xử lý xong." Lạc Băng Hà tiếp nhận trà Liễu Minh Yên đưa tới, nhấp một miếng.

"Minh Yên, bổn tọa hỏi nàng một vấn đề." Lạc Băng Hà kéo LIễu Minh Yên qua, để nàng ngồi lên đùi mình.

"Tôn thượng hỏi a." Liễu Minh Yên cụp mắt xuống, nhẹ giọng đáp.

"Nàng nói, Thẩm Thanh Thu hắn đến cùng là thông minh vẫn là ngu ngốc?" Lạc Băng Hà ôm sát Liễu Minh Yên, đem đầu tựa lên vai nàng.

"Tôn thượng vì sao lại hỏi như vậy?" Liễu Minh Yên không hiểu lời này là có ý gì.

Lạc Băng Hà suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Bổn tọa có nói với hắn, chỉ cần hắn lấy lòng bổn tọa, bổn tọa liền lưu hắn một cái mạng, còn có thể đối tốt với hắn hơn một chút, nhưng hắn nhất định phải chọc giận bổn tọa, khiến bổn tọa sinh khí, nàng nói xem đây là vì cái gì?"

Liễu Minh Yên nhẹ nhàng cười nói: "Thẩm sư thúc là người thông minh."

"Minh Yên, nàng làm sao cũng thích nói lời không thật lòng." Lạc Băng Hà ngẩng đầu nhìn nàng.

Liễu Minh Yên cũng không nói lời nào, chỉ cười.

"Minh Yên, nàng đang mang thai con của bổn tọa, hiện tại tu dưỡng cho tốt, chờ hài tử sinh ra, bổn tọa nhất định sẽ ban thưởng cho nàng." Rất nhanh, Lạc Băng Hà liền đem phiền não vừa rồi quên sạch sành sanh.

"Bệ hạ, ngài cảm thấy hài tử tương lai của chúng ta nên lấy tên gì?" Liễu Minh Yên hỏi.

"Tên?" Lạc Băng Hà suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Gọi là Lạc Minh đi."

______'^'______


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net