Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ài ~~ Sư tôn, đừng nóng giận nữa mà, không bằng vui vẻ với ta trước một phen a?" Lạc Băng Hà đề nghị.

Thẩm Thanh Thu đen mặt, nếu không phải bây giờ không thể lùi lại, y nhất định sẽ tận lực cách xa Lạc Băng Hà một ngàn tám trăm dặm có hơn.

"Ai thèm vui vẻ với ngươi!" Thẩm Thanh Thu nghiến răng nói.

"Sư tôn đúng là sinh ra có một bộ túi da tốt, cho dù cắt tóc, cũng vẫn đẹp như vậy." Lạc Băng Hà nhích lại càng lúc càng gần.

Thẩm Thanh Thu nhìn chằm chằm vào hắn, phảng phất giây tiếp theo y sẽ biến thành quái thú ăn thịt người.

Lạc Băng Hà đột nhiên chế trụ sau đầu Thẩm Thanh Thu, hôn lên môi y.

Hai tay Thẩm Thanh Thu chống đẩy trước ngực  Lạc Băng Hà muốn đẩy hắn ra, nhưng lại đẩy không được.

Lạc Băng Hà bắt lấy bàn tay đang âm thầm dùng sức đẩy hắn ra của y, nhẹ nhàng xoa nắn, thẳng đến khi Thẩm Thanh Thu không thở nổi, Lạc Băng Hà mới buông y ra.

Đôi mắt Thẩm Thanh Thu ướt át, hơi thở hổn hển.

Lạc Băng Hà lại càng cảm thấy thú vị, nửa vừa cười vừa nói: "Ngươi cần gì lấy bộ dạng này nhìn ta như vậy? Làm như sắp khóc không bằng?"

Thẩm Thanh Thu hiện tại hận không thể giết chết hắn, trừng mắt liếc hắn một cái, quay đầu đi chỗ khác.

Lạc Băng Hà nắm lấy cằm y, ép y phải nhìn mình, lời nói lại ngả ngớn: "Nhìn bộ dạng đáng thương này của ngươi, khóc cho ta xem một chút a."

Thẩm Thanh Thu đẩy hắn ra, nhấc chân đá lên người hắn, không nói một lời liền muốn xuống giường.

Lạc Băng Hà sao có thể để y như nguyện, lập tức ôm lấy y từ phía sau.

"Thả ta ra!" Thẩm Thanh Thu giãy dụa.

"Không thả!" Lạc Băng Hà cố ý ghé vào bên tai y thì thầm.

Mặt Thẩm Thanh Thu nháy mắt đỏ bừng, nhưng y không thoát ra được.

Đột nhiên trên cổ truyền đến xúc cảm lạ lẫm, toàn thân Thẩm Thanh Thu run lên giống như bị điện giật.

Lạc Băng Hà hôn lên gáy y.

"Ngươi làm gì! Mau thả ta ra?" Thẩm Thanh Thu vội muốn chết, nhưng đến cả một chút biện pháp cũng không có.

Không biết từ lúc nào, Lạc Băng Hà đã thò tay vào trong quần áo của y.

"Ngươi đang sờ chỗ nào! Buông tay?" Thẩm Thanh Thu kinh hô.

Lạc Băng Hà không nói chuyện, đè y xuống giường, dáng vẻ này của Thẩm Thanh Thu luôn khiến người ta muốn hung hăng chà đạp y một phen.

Kỳ thực không phải Lạc Băng Hà chưa từng thử qua với các phi tử của hắn, chỉ là hắn cảm thấy những lời tâm tình của mấy phi tử kia nói ra, nhưng lại không dễ nghe bằng một câu "Đương nhiên" của Thẩm Thanh Thu.

"Thẩm Thanh Thu, ngươi có biết bây giờ ngươi trông mê người đến cỡ nào không?" Lạc Băng Hà dùng ngón tay mơn trớn môi y.

"Ta thường nghĩ, nếu như ngươi có thể ngoan ngoãn nghe lời như mấy phi tử kia của ta thì tốt biết bao, nhưng ta lại cảm thấy, nếu như ngươi nghe lời ta giống với mấy phi tử đó, thì lại thật không vui."

Lạc Băng Hà vừa hôn y vừa lẩm bẩm.

Thẩm Thanh Thu không muốn nói chuyện với hắn, dứt khoát nhắm mắt lại, vờ như không nghe thấy.

"Ngươi vốn không muốn nói lời nào như vậy a!" Lạc Băng Hà chán ghét cái dáng vẻ này, nhẫn nhịn tức giận, cắn lên hầu kết của y.

Thẩm Thanh Thu lại run lên, giận mắng: "Lạc Băng Hà, ngươi là chó à!"

Bị mắng nhưng tâm tình Lạc Băng Hà ngược lại vui vẻ hơn, đáp: "Đúng! Thẩm Thanh Thu, ta trước kia còn đang nghĩ, 'Lạc Băng Hà' thế giới kia vì sao lại cùng nam nhân làm loại chuyện này, cơ mà hiện tại ta xem như đã hiểu."

Một đêm mây mưa... ...

________'v'________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net