Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau...

"Tôn thượng, Thẩm tiên sư phân phó nô tỳ chuyển lời đến ngài, nếu như ngài xử lý xong chính vụ, có thể đến ngự hoa viên tìm ngài ấy." Tiểu Thúy tận chức tận trách làm công cụ người của nàng.

"Thẩm Thanh Thu? Hắn tìm ta làm gì?" Lạc Băng Hà khó hiểu.

"Cái này, Thẩm tiên sư không nói ạ." Tiểu Thúy đáp.

"Lui xuống đi." Lạc Băng Hà phất tay.

Vốn dĩ Lạc Băng Hà còn có thể chuyên tâm một chút, nhưng vừa nhắc đến y như thế liền lại nghĩ tới y.

Đầy đầu đều là bộ dạng Thẩm Thanh Thu bị hắn đặt dưới thân khi dễ.

Lạc Băng Hà day huyệt thái dương, ép buộc bản thân không được nghĩ đến những chuyện này đó, ngược lại thay vào là đầy sự tò mò.

Thẩm Thanh Thu đến cùng muốn hắn đến làm gì? Y rốt cuộc lại muốn nghịch hoa chiêu gì? Ta nên đi hay không đi đây?

Nghĩ đến đây, Lạc Băng Hà lại bắt đầu phiền não, đặt bút xuống đi tìm Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu mặc một thân thanh y, đứng chắp tay sau lưng, tóc ngắn theo gió bay lên....

"Thẩm Thanh Thu, ngươi tìm bổn toạ tới làm gì?" Lạc Băng Hà nhìn bóng lưng của y, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Quả nhiên là tính tình trẻ con, chính vụ còn chưa làm xong liền đã đến đây." Hơn phân nửa thanh âm của y đều bị gió cuốn đi.

"Ngươi đến cùng là có chuyện gì, lại muốn bổn toạ đích thân tới đây?" Lạc Băng Hà có chút không kiên nhẫn.

"Ngươi không phải trước kia oán ta, không chịu dạy tốt cho ngươi sao?" Thẩm Thanh Thu xoay người nhìn về phía Lạc Băng Hà.

Bị ánh mắt của Thẩm Thanh Thu làm cho kinh ngạc, hắn sững sờ tại chỗ, sau đó trong lòng lại càng dâng trào vui sướng.

Giờ khắc này, hắn nghĩ cho dù Thẩm Thanh Thu có thiết hạ cạm bẫy, hắn cũng cam tâm tình nguyện bước vào.

Lúc trước không có được, bây giờ đã có.

"Có nhiều thứ ta đều đã quên, dạy ngươi chút căn bản trước đi." Thẩm Thanh Thu cầm lên nhánh cây kia, bắt đầu múa lên.

Lạc Băng Hà nhìn xem y múa nhánh cây, cảm thấy rất thú vị, lấy ra một thanh kiếm phổ thông, hô lên: "Thẩm Thanh Thu, tiếp lấy!"

Sau đó, liền ném kiếm cho Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu tiếp kiếm, nhẹ cong khoé miệng, lên tiếng nói: "Nhìn kỹ, ta chỉ biểu diễn một lần!"

Lạc Băng Hà cũng cùng luyện một chỗ với y.

Rất nhanh mấy canh giờ trôi qua, Thẩm Thanh Thu cảm thấy hơi mệt, liền không dạy nữa.

Lạc Băng Hà một bên ngồi trên ghế đá, một bên uống trà, hỏi: "Thẩm Thanh Thu, ngươi bị nhốt lâu như vậy, làm sao còn nhớ rõ những kiếm pháp này?"

"Không nhớ rõ, là ta tự biện." Thẩm Thanh Thu thu kiếm, cũng đi uống trà.

Lạc Băng Hà bật cười, ngửa tới ngửa lui, nước mắt cũng tuôn ra, cười đủ rồi, mới đột nhiên cảm thấy thoả mãn cùng hạnh phúc không gì khác hơn.

"Vậy ngươi cần phải biện nhiều hơn một chút, bổn toạ đi xử lý chính vụ."

Nói xong, Lạc Băng Hà rời đi.

Thẩm Thanh Thu không nói gì, cười nhạt.

________'v'________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net