Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chớp mắt đã mấy ngày liền trôi qua...

Thẩm Thanh Thu xem như cũng chịu đủ cùng Lạc Băng Hà mập mờ, quá nhiều đi, một ngày tám lần vẫn còn chê ít, nhưng không thể tuyệt tình làm quá rõ ràng, đành phải nghĩ biện pháp khác.

Lạc Băng Hà hiện tại đã không còn đề phòng y, đồng thời tính chiếm hữu của Lạc Băng Hà cũng càng ngày càng nặng.

Liễu Minh Yên cũng bởi vì muốn biết được chân tướng cái chết của Liễu Thanh Ca năm đó, thỉnh thoảng sẽ tìm đến Thẩm Thanh Thu nói chuyện, nếu không phải Liễu Minh Yên còn đang mang thai, Thẩm Thanh Thu thậm chí cảm giác rằng Lạc Băng Hà có khả năng sẽ giết nàng.

Có lẽ đây cũng là một dấu hiệu tốt, Thẩm Thanh Thu cần môt quân cờ, mà quân cờ này tốt nhất nên là một người xa lạ chưa từng gặp mặt.

Vào lúc buổi chiều luyện kiếm, liền hướng Lạc Băng Hà đề qua đầy miệng, ám chỉ mình rất nhàm chán, hi vọng hắn có thể tìm cho mình một chút thú vui.

Lạc Băng Hà tất nhiên là nghe ra, nhưng muốn tốn thời gian công sức tìm thú vui cho y mà không đòi hỏi bất kì điều gì đáp lại là tuyệt không có khả năng.

Hắn ôm lấy Thẩm Thanh Thu, thổi khí bên tai y, nhẹ giọng nói: "Ta tìm thú vui cho ngươi, vậy ngươi làm sao báo đáp ta đây?"

Thẩm Thanh Thu nhẹ huých khuỷu tay vào người hắn, sau đó liếc mắt nói: "Nào có chuyện chưa làm việc còn đòi người muốn thù lao?"

Lạc Băng Hà không để tâm, tiếp lấy y lại nói: "Cái này không giống a, nếu cho nhiều thù lao việc tất nhiên sẽ được xử lý tốt, nếu là không cho tốt tự nhiên việc sẽ xử lý không xong."

"Ngươi muốn cái gì?" Thẩm Thanh Thu biết rõ còn cố hỏi.

"Mấy ngày trước, bổn tọa có được một thứ đồ tốt mà, không bằng?" Lạc Băng Hà còn chưa dứt lời, cố ý để lại một chút nghi vấn.

Nhưng sắc mặt Thẩm Thanh Thu đã tối sầm, vội vàng nói: "Vậy quên đi, ta không cần."

Lạc Băng Hà làm sao có thể dễ dàng bỏ qua y như vậy, ôm người càng chặt hơn, nói: "Sao có thể chứ? Bổn tọa đều đã đáp ứng rồi, sao có thể đổi ý đâu?"

Thẩm Thanh Thu vùng vẫy, hừ nhẹ một tiếng: "Hừ! Ép mua ép bán đúng không!"

"Chính là ép mua ép bán đấy thì làm sao?" Lạc Băng Hà cũng không chút xấu hổ, trực tiếp thừa nhận.

Ban đêm, Thẩm Thanh Thu cực kỳ không tình nguyện mang lên 'thứ đồ tốt' kia, thanh toán xong thù lao Lạc Băng Hà muốn.

Ngày hôm sau, Lạc Băng Hà cực kỳ hiệu suất tìm một gánh hát đưa tới ma giới, còn đang bắt đầu dựng lên sân khấu kịch trong ma cung.

Có rất nhiều người hát hí khúc, nhưng người nghe hí cũng chỉ có một mình Thẩm Thanh Thu.

Cũng vì thế rất nhiều phi tần đều vô cùng ghen ghét, vốn dĩ Liễu Minh Yên cũng không thèm để ý đến việc này, nhưng Thẩm Thanh Thu lại mời nàng cùng xem hí. Nàng cũng không nghĩ bỏ qua cơ hội có thể gặp Thẩm Thanh Thu, vậy nên cũng đi đến.

Lúc đến chỗ đó, hí khúc cũng vừa vặn mở màn, Thẩm Thanh Thu đang ngồi phía dưới cắn hạt dưa.

"Ngươi đang mang thai, còn để ngươi đi đường xa như vậy, ngược lại làm ngươi mệt nhọc rồi." Thẩm Thanh Thu không mặn không nhạt nói.

Cũng không biết vì sao, Liễu Minh Yên vậy mà nghe ra được có vài phần ý quan tâm trong đó, ngồi xuống ghế cách Thẩm Thanh Thu một cái bàn, nói:

"Vẫn nên đi lại nhiều một chút mới tốt, nếu cứ lại một mực lười nhác đi xuống, đến lúc đó liền không có khí lực sinh con."

Thẩm Thanh Thu không đáp, ngược lại hỏi: "Ngươi biết hí khúc này đang nói về gì sao?"

"Nghe nói, là câu chuyện xưa kể về nhân vật chính muốn đi tiên sơn cầu sư học đạo, lại bị hãm hại, thanh danh bại hoại, cuối cùng chết thảm." Liễu Minh Yên nói xong, có chút hiểu ra, nàng nhìn về phía Thẩm Thanh Thu, nhưng Thẩm Thanh Thu cũng không nói lời nào.

_______________

Mới chương trước còn khen ổng nay không xưng 'bổn toạ' nữa mà giờ ổng vả tui một cái bép ┐⁠(⁠´⁠д⁠'⁠)⁠┌


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net