Chương 40 - Hoàn phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thất ca của ta đâu? Ta muốn Thất ca!" Thẩm Thanh Thu mơ mơ màng màng bắt đầu làm loạn.

Lạc Băng Hà nghĩ muốn hống y đi ngủ, vỗ nhè nhẹ vào ngực y.

Thẩm Thanh Thu ôm lấy cánh tay của hắn, khẽ mở mắt, sau đó lại vung tay hắn ra, gào khóc nói: "Ngươi mới không phải Thất ca của ta, ngươi là Lạc Băng Hà, ta muốn Thất ca, ta muốn Nhạc Thanh Nguyên."

Lạc Băng Hà thở dài, quay người đi ra ngoài cửa, lại biến thành dáng vẻ của Nhạc Thanh Nguyên, sau đó trở về bên giường.

"Thất ca?" Thẩm Thanh Thu có chút kinh hỉ, từ trên giường bò dậy, ôm lấy Lạc Băng Hà, oán giận nói: "Thất ca, sao ngươi bây giời mới đến a, ta chờ ngươi thật khổ, Thất ca, ta rất nhớ ngươi, ngươi sao giờ mới tới đón ta vậy, ta nhớ ngươi muốn chết đi được a."

Lạc Băng Hà cũng không tức giận, kéo ra một chút khoảng cách với y, khó được ôn nhu thế y lau nước mắt, nhẹ giọng nói: "Ngươi sao lại khóc rồi? Như đứa trẻ vậy."

"Ta chỉ là . . . Ta chỉ là nhớ ngươi . . ." Nói, Thẩm Thanh Thu lại bắt đầu rơi nước mắt, sau đó ôm chặt lấy hắn.

Lạc Băng Hà vỗ nhẹ vào lưng y, trấn an nói: "Ngoan, không khóc, Thất ca tới rồi đây."

Dần dần, hô hấp của Thẩm Thanh Thu đều đều, giống như đã ngủ thiếp đi, nhưng Lạc Băng Hà vẫn vỗ nhẹ vào tấm lưng của y, trấn an y.

Nhưng là tại nơi hắn không nhìn tới, Thẩm Thanh Thu lại giương lên khóe miệng.

Ngày hôm sau. . .

Thẩm Thanh Thu lại bị một trận đau bụng quằn quại đánh thức, y ghé vào bên giường, nôn ra rất nhiều máu, rốt cuộc, nôn xong rồi, Thẩm Thanh Thu nhìn xem lòng bàn tay đầy máu của mình, nói khẽ: "Nên thu dây."

Y lại đi đến chỗ thường cùng Lạc Băng Hà luyện kiếm, gọi Lạc Băng Hà lại đây.

"Thẩm Thanh Thu, thân thể ngươi tốt chưa? Lại chạy loạn rồi." Lạc Băng Hà bất mãn nói.

Thẩm Thanh Thu cũng không có trả lời y, chỉ nói: "Ta nhớ là, ngươi hình như còn chưa có lần dâng trà bái sư chính thức nào."

"Ừm." Lạc Băng Hà gật đầu.

"Vậy bây giờ bái đi, cũng xem như làm tròn giấc mộng của ngươi." Thẩm Thanh Thu rót một chén trà, đưa qua cho Lạc Băng Hà.

Lạc Băng Hà trầm mặc một hồi, sau đó vui vẻ tiếp nhận trà, nửa quỳ xuống, mở miệng nói: "Sư tôn tại thượng, thỉnh nhận đồ nhi nhất bái."

Thẩm Thanh Thu cầm lấy chén trà, đem trà đều trút lên mặt Lạc Băng Hà.

Lạc Băng Hà mở to hai mắt nhìn, có chút không thể tin được.

"Lạc Băng Hà, ngay cả loại súc sinh như ngươi cũng xứng bái ta làm thầy?" Thẩm Thanh Thu giễu cợt nói.

Hô hấp của Lạc Băng Hà có chút hỗn loạn, thiên ma ấn trên trán cũng ẩn ẩn phát ra hồng quang, hắn nói: "Thẩm Thanh Thu, ngươi nói cái gì?"

"Ta nói, ngươi không xứng làm đồ đệ của ta! Ta lúc đầu nên giết ngươi, sớm diệt ngươi cái tai họa này đi, nếu như ngươi chết, Thương Khung Sơn phái cũng không bởi vậy mà diệt môn." Thẩm Thanh Thu nhấn mạnh giọng điệu của mình, nói xong y lại lẳng lặng quan sát phản ứng của hắn.

Lạc Băng Hà không giống Thẩm Thanh Thu, hắn không nghe được những lời nhục nhã này, túm lấy cổ Thẩm Thanh Thu, hung ác nói: "Thẩm Thanh Thu, ngươi lặp lại lần nữa?"

"Lạc Băng Hà, tên tạp chủng như ngươi, ta nên giết ngươi ngay từ đầu." Thẩm Thanh Thu bắt lấy cánh tay Lạc Băng Hà, hô hấp có chút khó khăn, nhưng vẫn cắn răng nói ra.

Lạc Băng Hà đứng dậy, đồng thời cũng đem Thẩm Thanh Thu nhấc bổng lên.

Sắc mặt y trắng bệch, hai chân điên cuồng vùng vẫy, không tìm được điểm dùng lực, vẫn còn trào phúng nói: "Lạc Băng Hà, ngươi cái tên . . . tạp chủng! Ngươi sao không đi chết đi! Tiểu cô nương Thương Khung Sơn phái theo ngươi, các nàng đúng là mắt mù, ngươi cái tên . . ."

Y còn chưa dứt lời, liền bị quăng tới thân cây ở một bên, Thẩm Thanh Thu bị trọng thương nặng liền phun ra một ngụm máu.

Y liếc nhìn Lạc Băng Hà, sau đó nhìn thanh kiếm trên mặt đất, cười nói: "Lạc Băng Hà, ngươi hẳn là không dám giết ta đi, nhiều năm như vậy, có phải ngay cả kiếm cũng không biết dùng không? Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"

Lời vừa ra, một đạo ma khí đánh tới, lần nữa siết chặt lấy cổ Thẩm Thanh Thu, y giãy dụa, nhưng cái gì cũng không làm được, chỉ có thể lẳng lặng chờ chết.

Mắt thấy Lạc Băng Hà nhặt lên kiếm trên mặt đất, hướng mình đi đến, Thẩm Thanh Thu lại cười: "Ha ha ha ha ha ha ha, Lạc Băng Hà, bọn hắn nói không sai, mẹ ngươi đưa ngọc Quan Âm kia cho ngươi chính là hàng tây bối, cũng chỉ có ngươi ngu dốt mới coi nó như bảo bối."

"Ha ha ha ha ha ha ha, Lạc Băng Hà, ngươi đến cả kiếm. . . cũng không biết dùng đi, cũng đúng, ngươi sao có thể . . . biết dùng kiếm chứ? Ngươi cái . . . tiểu súc sinh này . . . học nhiều như vậy . . . cũng là uổng công . . ."

Đang nói, Lạc Băng Hà liền đâm kiếm vào thân thể Thẩm Thanh Thu, kỳ thật Thẩm Thanh Thu cũng cảm giác được sinh mệnh của bản thân đang dần trôi đi, nhưng y vẫn chống đỡ cho đến khi Lạc Băng Hà dần tỉnh táo lại.

Y nói:

"Lạc Băng Hà, ta mới là người thắng . . ."

Sau đó, liền tắt thở. . .

Lạc Băng Hà nhìn thi thể trước mắt, cảm xúc khó hiểu lên đến đỉnh điểm, hắn lớn tiếng hô gào:

"Vì cái gì?! Thẩm Thanh Thu! Vì cái gì?!"

Lạc Băng Hà đột nhiên bừng tỉnh, phát hiện mình trong lúc xử lý chính vụ mà ngủ thiếp đi, liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó đi vào ngục tối, nhưng trong đại lao cái gì cũng không có.

"Thẩm Thanh Thu ở đâu?" Lạc Băng Hà hỏi.

"Hắn . . . hắn mười năm trước, chính là bị ngài tự tay dùng kiếm đâm chết. . ." Ma tu ở một bên nơm nớp lo sợ trả lời.

"Chết? Chết hay lắm!" Lạc Băng Hà mặc dù nói như vậy, nhưng tựa hồ cũng không có chút buông xuống, đành phải quay lại đường cũ.

Hắn đi tìm Liễu Minh Yên, hắn hỏi: "Minh Yên, Thẩm Thanh Thu chết rồi, bổn tọa có phải hẳn nên vì hắn thương tâm không?"

Liễu Minh Yên đáp: "Thẩm sư thúc a, là người thông minh . . ."

________Hoàn phần 1_________

Tác giả có lời muốn nói:

Ha ha ha ha, cuối cùng cũng viết xong, trước đó đã đồng ý là sẽ vạch trần một sự thật [🐶], chính là ai mà có thể nghĩ tới, một người viết đồng nhân văn lại chưa từng đọc nguyên tác [🐶]. Ah! mặc dù ta chưa có đọc, nhưng những gì ta viết đều là sự hiểu biết của ta về hai nhân vật này, lúc trước viết cũng là bởi vì có một linh cảm, đột nhiên cảm thấy rất thích hợp với bọn hắn thôi, hắc hắc. Vốn dĩ muốn viết thêm một cái song trọng sinh điên phê, nhưng mà bởi vì ta còn chưa có xem nguyên tác, cho nên liền không viết [🐶], sau này có thể sẽ không viết đồng nhân văn nữa, bởi vì ta còn có một bản tiểu thuyết gốc muốn viết và còn đang đi học nên có thể không đủ thời gian a, cho nên cứ như vậy đi, viết xong chạy trốn, hắc hắc.

Ad: . . .

Ad: Tác giả chạy trốn rồi! Tác giả! Cô thật vô lương tâm. 。⁠:゚⁠(⁠;⁠'⁠∩⁠'⁠;⁠)゚⁠:⁠。

___________

Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện và ủng hộ mình trong thời gian qua nhé. Tạm biệt và hẹn gặp lại........!!!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net