Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Thanh Thu đang ngâm mình trong nước đột nhiên có chút buồn ngủ, y cũng phát hiện trong phòng này đốt rất nhiều hương an thần, nhưng hiện tại mí mắt y nặng trĩu, không an tâm mà ngủ thiếp đi.

Lạc Băng Hà nhìn xem y, ánh mắt có chút ảm đạm.

Dáng người của Thẩm Thanh Thu cũng không tệ, tuy gầy nhưng không hề lộ vẻ yếu ớt, eo nhỏ chân dài, ngoại hình trông rất ưa nhìn, nếu đặt ở bên ngoài, khẳng định đều có một đống lớn nhỏ cô nương yêu thích.

Nhưng mà ...

__

Thẩm Thanh Thu làm một giấc mộng, mơ thấy mình về lại Thanh Tĩnh Phong.

Nơi này vẫn bài trí như cũ, cái gì cũng đều không thay đổi, nhưng người ở đây thì lại khác.

'Thẩm Thanh Thu' nằm trên ghế gỗ thư giãn, nhìn xem quyển sách trên tay, một cái tay khác thì lúc được lúc không mà vuốt ve xoa đầu 'Lạc Băng Hà' đang ngồi bên cạnh đút trái cây cho hắn.

Cảnh đẹp cực kỳ.

Thẩm Thanh Thu mặt không đổi sắc mà nhìn xem hết thảy, nói y không ghen tị thì là giả.

"Thế nào, Thẩm Thanh Thu, người sư tôn kia có phải hay không so với ngươi ôn nhu hơn nhiều?" Lạc Băng Hà đi tới.

"Hừ!" Thẩm Thanh Thu liếc hắn một chút, giễu cợt nói: "Cũng vậy a, Lạc Băng Hà!"

"Ta vẫn luôn tự hỏi, nếu như cho ngươi một cơ hội làm lại, ngươi có phải hay không cũng sẽ giống như hắn đối với 'Lạc Băng Hà' kia đối xử với ta như vậy." Lạc Băng Hà rất chăm chú nhìn Thẩm Thanh Thu.

"Sẽ không, nếu như lại tới một lần, ta vẫn sẽ đối xử với ngươi giống như trước đó." Thẩm Thanh Thu cực kỳ quả quyết mà đưa ra câu trả lời chắc chắn.

"Vậy ngươi cũng sẽ giết hắn sao?" Lạc Băng Hà lại hỏi.

Nghe vậy, Thẩm Thanh Thu sửng sốt một chút, sau đó khẳng định nói: "Đương nhiên."

Lạc Băng Hà cũng không nghĩ nhiều, cho là y chỉ đang suy nghĩ 'hắn' trong lời nói của mình là ai, liền không hỏi nhiều nữa.

Hai người ai cũng không nói thêm gì, chỉ nhìn một lúc lâu.

Lạc Băng Hà lúc này mới nói: "Sư tôn, ta đúng thật là ghen tị với hắn nha, hắn có 'Thẩm Thanh Thu' đối tốt với hắn như vậy, mà ta lại gặp ngươi, thật đáng buồn a!"

"Vậy thì cướp về! Với tính tình súc sinh như Lạc Băng Hà ngươi, thích cái gì, đương nhiên muốn cướp về cho bằng được!" Thẩm Thanh Thu từ đầu đến cuối không hề nhìn thẳng vào hắn, mà giờ khắc này cũng tràn đầy vẻ châm chọc.

Lạc Băng Hà không nói gì, giống như là bị người chọc thủng tâm tư.

Thẩm Thanh Thu lại nói: "Để ta đoán xem, ngươi đánh không lại hắn, hoặc là 'Thẩm Thanh Thu' kia không nguyện ý đi theo ngươi a?"

Bất quá chỉ trong chốc lác, câu trả lười được đưa ra: "Hẳn là khả năng thứ hai đúng đi!"

Lạc Băng Hà vỗ tay hai cái, trêu chọc nói: "Không sai, không sai, sư tôn hiểu ta, ngươi cùng hắn khuôn mặt giống nhau, nếm thử hẳn là không sai biệt lắm, nói không chừng ngươi so với hắn càng có tư vị hơn một chút."

"Vậy cũng chớ ở chỗ này buồn nôn ta, đi thôi!" ngữ khí Thẩm Thanh thu lập tức lạnh xuống. 

Lạc Băng Hà không trả lời, búng tay một cái, Thẩm Thanh Thu tỉnh lại trên giường. 

Y  chưa từng biểu lộ cảm xúc của mình ra ngoài, giờ phút này mặt cũng không đổi mà nhìn màn che.

"Thẩm Thanh Thu, ngươi vẫn luôn là cái dạng này a, chưa bao giờ để ý đến cảm nhận của người khác, ta đúng là cho đến tận bây giờ mới minh bạch đạo lý này." Lạc Băng Hà hơi chút tự giễu cười cười.

"Cái ngươi không hiểu còn rất nhiều." Thẩm Thanh Thu gối lên cánh tay mình, làm ra một bộ không mấy quan tâm, nhưng chỉ bản thân y mới biết bản thân mình khẩn trương đến mức nào.

Lạc Băng Hà nhẹ nhàng vuốt má y, muốn chạm vào môi y, nhưng lại sợ y cắn không buông, nên đột ngột dừng lại.

Hơi thở của Thẩm Thanh Thu trở nên đồn dập, y biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cũng không dám nhìn, nhắm lại hai mắt.

Lạc Băng Hà bắt đầu vuốt ve da thịt trước ngực y, giải khai thắt lưng.

Thân thể Thẩm Thanh Thu run rẩy, chịu đựng... ...

Bên ngoài màn che, ánh nến chập chờn, nhưng bên trong màn che lại là một mảnh sắc xuân tươi đẹp... ...

______'v'______

Vote ủng hộ mình hen (⁠ʃ⁠ƪ⁠^⁠3⁠^⁠)~♡


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net