Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân vật sẽ OOC, nhưng không quá nghiêm trọng, Tiểu Cửu là nhân ngư, Nhạc Thất biết điều đó và luôn giúp y che dấu, hiểu lầm giữa hai người được giải quyết.

       __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __

Thẩm Thanh Thu nhìn người trước mặt không hiểu sao liền tức giận. Nghiêng đầu, nhẹ nhàng nói vài câu: "Ta không có..."

 " Không có ? Là không bị câm ? Hay là không có sở thích xem người khác cởi y phục ?"

 " Không phải, ngươi... quên đi. " Thẩm Thanh Thu vừa nghe lời này vốn định cùng hắn cãi lại,lại đột nhiên nghĩ tới mình còn có thể nói cái gì với hắn. Liền ngậm miệng lại, cụp mắt xuống không thèm nhìn hắn nữa.

" Ngươi ! " Lạc Băng Hà vốn định nghe sư tôn tốt của hắn giảo biện như thế nào. Không nghĩ tới y mới nói mấy câu liền dừng lại, nghiến răng nghiến lợi, cười lạnh một tiếng tiếp tục nói :"Được thôi, nếu như ngươi không muốn nói thì ta cũng không ép. Chẳng qua..."

Lạc Băng Hà híp híp mắt, nhìn y từ trên xuống dưới, ý vị thâm trường nói: " Chẳng qua... Ngươi phải trả giá một chút gì đó đúng không ? Hửm ?"

 " A, trả giá ?"

Thẩm Thanh Thu nghe được lời này không thể tưởng tượng nổi nhướng mày. Khẽ cười thấp vài tiếng, ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy châm chọc nhìn Lạc Băng Hà. Cho dù Thẩm Thanh Thu ngước lên nhìn Lạc Băng Hà nhưng khí chất không hề thua kém, vẫn giữ lấy một khí chất tốt.

Điều đó khiến cho Lạc Băng Hà có cảm giác rằng y đang đe dọa người khác, y là muốn cùng hắn nói điều kiện.

Lạc Băng Hà nghĩ tới đây không khỏi ngẩn người, ta sao lại có kiểu suy nghĩ như vậy chứ. Ta là người đưa ra điều kiện vẫn nên bình tĩnh lại, dùng giọng điệu không thể nghi ngờ nói ra.

 " Sư tôn... Dường như người chưa từng nấu ăn đúng không ? Nếu đã như vậy, đành phải nhờ sư tôn chuẩn bị ba bữa một ngày và mang chúng đến phòng ta đúng giờ. Nhân tiện người giúp ta chuẩn bị tốt y phục, hầu hạ ta mặc quần áo, hiểu không ?"

 " Lạc Băng Hà ! Ngươi tốt nhất đừng đi quá xa ! Ngươi cho rằng mối quan hệ giữa chúng ta là gì ? Ta không muốn tranh luận với ngươi không được sao ? Nếu ngươi thật sự muốn nghe, ta nói cho ngươi biết... "

Thẩm Thanh Thu nghe vậy, y vốn đã kìm nén tính khí của bản thân. Cố gắng trấn tĩnh không để người khác phát hiện ra thân phận của bản thân chỉ vì nhất thời bốc đồng nhưng y vẫn không nhịn được mà bộc phát. Sau đó lại cảm thấy chưa đủ, bắt đầu bình tĩnh lại nói.

Lạc Băng Hà cảm thấy nắm đấm của mình cuối cùng cũng đánh trúng tâm, nhướng nhướng mày, tâm tình tốt nói :" Không sao, ta cảm thấy việc này giao cho ngươi là rất tốt, tuy rằng vừa rồi ta hỏi rất muốn nghe câu trả lời của ngươi. Nhưng bây giờ ta không muốn nghe nữa, ta không muốn biết."

Thẩm Thanh Thu nắm chặt tay, cố nhẫn nhịn nhưng vẫn không chịu được bộ dáng muốn ăn đòn của Lạc Băng Hà. Y đứng dậy đánh Lạc Băng Hà một đấm, nhân lúc Lạc Băng Hà chưa kịp phản ứng đấm hắn thêm mấy cái.

Lạc Băng Hà đột nhiên ăn một đấm hung hãn của Thẩm Thanh Thu không khỏi sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng đã bị đấm mấy cái. Sau khi phản ứng lại vốn định đánh trả nhưng đã bị Thẩm Thanh Thu khiến hai người bổ nhào về phía trước.

Chỉ nghe một tiếng vang, là tiếng đầu đập xuống đất, Lạc Băng Hà bị đập đến mức đầu ong ong. Hắn tức giận liền đẩy Thẩm Thanh Thu đang nằm  trên người mình sang một bên, đứng dâyh nói :" Thẩm Thanh Thu ! Ngươi, con mẹ nó có tật xấu sao ?"

Lạc Băng Hà thấy Thẩm Thanh Thu không có cái gì phản ứng, ngược lại không nói lời nào. Trong lòng thập phần hoảng sợ, lẽ nào lại xảy ra chuyện gì sao ? Hắn vội vàng ngồi xổm xuống, lật người Thẩm Thanh Thu lại. Chỉ thấy Thẩm Thanh Thu sắc mặt tái nhợt tới đáng sợ, đôi môi trở nên trắng bệch vì bị cắn. Đôi mắt y nhắm chặt, lông mày hơi nhíu lại dường như đang trải qua gì đó rất đau đớn.

Lạc Băng Hà không quan tâm đến vừa rồi hắn định làm gì, nhanh chóng bế y lên giường, đắp chăn cho y. Vội vàng chạy ra ngoài tìm đại phu.

" Lạc công tử, bệnh nhân cơ thể vốn đã suy nhược lại còn lăn lộn lâu như vậy. Hiện giờ đã nhiễm phong hàn, lâu như vậy không phát hiện có gì dị thường sao ?"

Mộc Thanh Phương thấy Lạc Băng Hà trầm mặc, nhìn Thẩm Thanh Thu thở dài.

Thẩm sư huynh, ngươi hà tất phải làm như vậy ? Thân thể vốn đã không tốt nếu để Nhạc sư huynh  phát hiện, nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn. Ngươi hồi phục lâu như vậy, thân thể cũng không tốt là bao lại bị Lạc Băng Hà lăn lộn trở về, thật là...

" Lạc công tử, đây là đơn thuốc đợi lát nữa dựa theo ta phương thuốc đi bốc, đun sôi cho y uống. Đúng rồi, vị thiếu niên này cơ thể không tốt cho nên đối với đồ vật trên tay tốt hơn là nên tháo chúng ra. Sau một thời gian, ngươi có thể dùng linh lực của mình độ qua thân thể y, sẽ tốt hơn nhiều. "

Lạc Băng Hà đột nhiên ngẩng đầu :
" Ngươi làm sao biết chi tiết như vậy ?"

Mộc Thanh Phương nhất thời nghẹn lời :" Ai da, ta cái đó...Cái đó y thuật tương đối tốt cho nên dựa vào nó có thể phán đoán. "

Lạc Băng Hà nhìn chằm chằm Mộc Thanh Phương hồi lâu mới quay đầu :" Được, ta biết rồi, ngươi đi đi. "

Mộc Thanh Phương không tự nhiên cười cười, cầm hộp thuốc liền rời đi. Vừa đi vừa khó chịu,  bản thân sao có thể ngu ngốc như vậy ? Suýt chút nữa đã bị phát hiện ra.

Lạc Băng Hà đi tới bên giường, duỗi tay mấy lần nhưng tựa hồ sợ hãi điều gì đó liền thu tay lại.

Lạc Băng Hà, sao ngươi nhát gan như vậy ? Không phải chỉ cởi y phục của y, không phải chỉ là đưa y đi suối nước nóng trị thương thôi sao, có gì phải sợ chứ ? Hơn nữa cũng không mất miếng thịt nào, làm gì phải hoảng sợ ?

Lạc Băng Hà không ngừng tự an ủi mình, sau đó vươn đôi tay run rẩy ôm lấy Thẩm Thanh Thu đi tới suối nước nóng. Chậm rãi cởi y phục cho y, đặt y vào trong suối nước nóng chuẩn bị trị thương. Nhưng hắn hoàn toàn không thể bình tĩnh lại, tâm trí hắn chỉ toàn cảnh vừa rồi.

Làn da trắng nõn như ngọc, nhưng bởi vì sốt cao thân thể có chút hồng nhuận. Cảm giác mịn màng mềm mại, còn có mảnh khảnh tinh tế vòng eo...

Lạc Băng Hà vừa nghĩ tới, một cổ luồng nhiệt chảy ra từ dưới mũi. Sờ vào mới phát hiện là máu mũi, sợ tới mức vội vàng chạy ra ngoài.

Làm sao có thể như vậy ? Chỉ là nhìn thân thể, không phải có chút trắng hơn thôi sao ?

Lạc Băng Hà vốn nghĩ như vậy an ủi chính mình, nhưng máu mũi dù thế nào cũng không ngừng chảy ra. Cùng lúc đó, hắn cũng cảm nhận được đâu đó trong thân thể có phản ứng.

  " Hừ..." Thẩm Thanh Thu hướng phía dưới chìm xuống, cái đuôi nhẹ nhàng trượt ở trong nước.

Thật thoải mái, đã lâu rồi mới có cảm giác vô tư bơi lội trong biển sâu, nhiệt độ nước cũng rất thoải mái. Giá như không có tiểu súc sinh Lạc Băng Hà thì thật tốt... Chờ đã !Tiểu súc sinh !

Thẩm Thanh Thu giật mình, vội mở mắt nhìn xung quanh may mắn là không có ai. Nhìn lại thân thể mình, quả nhiên là bộ dáng nhân ngư.

Ánh trăng yếu ớt xuyên qua vô số làn khói nhẹ, cuối cùng chiếu xuống lớp vảy màu lam sáng rực trong nước. Được bao quanh bởi làn khói nhẹ, khiến y trở nên vô cùng linh thiêng, bất khả xâm phạm.

Vẫy đuôi một cái, chiếc đuôi cá xinh đẹp lập tức biến thành đôi chân thon dài trắng trẻo.

Thẩm Thanh Thu phát hiện vòng sắt khóa cổ tay đã biến mất, nhưng vòng sắt đã lưu lại vài vết bầm tím. So với da thịt trắng nõn mà nói vết tích nơi này càng nổi bật.

Không có người sao ? Tiểu súc sinh không có ở đây... Hẳn là hắn không nhìn thấy đuôi, càng không biết thân phận của y. Nếu hắn thật sự biết đã không dễ dàng buông tha cho ta như vậy. Không phải lúc đó ngoài ý muốn, ta sao có thể yếu đuối như vậy ?

Chìm sâu trong suy nghĩ , cuối cùng y vẫn quyết định trở lại hình dạng nhân ngư, ngâm mình thật tốt. Dù sao cũng không có ai.

Lạc Băng Hà ở ngoài gió lạnh hồi lâu mới đè nén được dục vọng, xoay người muốn trở lại suối nước nóng. Nhưng lại chạm phải đơn thuốc trong áo, do dự một hồi vẫn quyết định đi sắc thuốc sau đó mới đến suối nước nóng, tùy ý đem y uống thuốc.

  " Kẽo kẹt..." Lạc Băng Hà cầm thuốc trong tay mở cửa, hướng về phía suối nước nóng.

Ta có nên đánh thức người dậy không ? Suối nước nóng là một nơi tốt để chữa lành vết thương cho y. Ta thật sự rất muốn biết sư tôn sẽ có biểu cảm tuyệt vời nào khi nhìn thấy ta ? Là ngạc nhiên sao ? Hay xấu hổ ? Hay là sợ hãi ?

Lạc Băng Hà nghĩ tới đây, không khỏi bật cười, trong mắt tràn đầy ý cười.

  " Bang..."

Lạc Băng Hà nhìn một màn trước mắt, chén thuốc trong tay lập tức rơi xuống, phát ra một tiếng chói tai.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net