[Chương 22] Ở bên kia hàng rào, có ma đầu quẩn quanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thời điểm ấn nguyền kích phát không giống nhau, khi chưa hiện ấn chỉ cảm thấy nhói nhói, lần sau đó thì đau hơn một chút, thời điểm ma tộc kéo lên Thương Khung Sơn là lúc ấn nguyền bắt đầu hiện hình, trước đó vài canh giờ chỉ cảm thấy lưng nóng rát, ma lực yếu dần, đôi lúc bị gián đoạn, thành thử... kết giới ở chỗ đại nương cũng..."

"Lạc Băng Hà có biết chuyện này không?"

"Không có. Sau đêm y tỉnh lại trước Mộng Xuân Lầu, ta đã âm thầm đem ấn đi rồi."

"Vậy của ta và Nhạc Thất là từ lúc nào?"

"Nhạc chưởng môn thì là lúc ta hẹn y cá cược, còn của Thẩm tiên sư... là ngay đêm đầu ta được nhận vào Thương Khung Sơn."

Đêm đầu Lạc Băng Hà và Tư Thuần Nhã được nhận, nhớ không nhầm là đêm tiểu súc sinh nằm ăn vạ ngoài trúc xá Thanh Tĩnh Phong. Thì ra hắn không lầm, lúc đó ngoài Lạc Băng Hà, còn có một kẻ khác rình sẵn. Sắc mặt Thẩm Thanh Thu xấu cực điểm.

"Thuần Nhã, ngươi vì sao phải làm việc này?"

"Lí do thì rất nhiều, một lần khó nói hết, sau này sẽ dần dần giải thích cho Thẩm tiên sư. Có điều, trước đó... có thể cho ta lấy bộ y phục mới không?"

Tư Thuần Nhã ngồi trên giường, nửa thân trên trần trụi, đầu cúi thấp, xung quanh đầy mảnh vụn y phục bị xé. Mục Y Na đỉnh đương ngồi uống rượu trong góc, vô cùng bình thản nói: "Rơi vào tình cảnh này là do cậu không tự giác cởi ra."

"Biết rồi. Xin lỗi. Được chưa?"

Hai canh giờ trước, Mộc Linh và Sở Tu Kiệt vội vã đẩy cửa phòng Mục Y Na muốn nói chuyện vực Vô Gian mở, kết quả đập vào mắt là cảnh Thẩm Thanh Thu và Công Nghi Tiêu đè một người xuống giường xé áo, còn bà chủ nào đó vô cùng ung dung sai người chuẩn bị bánh và trà. Não Mộc Linh và Sở Tu Kiệt lập tức ngừng hoạt động.

"Đang có... chuyện gì xảy ra vậy? Chúng ta bỏ lỡ cái gì sao?" Mộc Linh mờ mịt hỏi, cảm giác như thể vừa cắn nửa hạt dưa đã không kịp nhận thức thế giới này.

Đường não Sở Tu Kiệt lại đặc biệt tìm được lối đi riêng, "Thì ra Thẩm lang quân và Công Nghi công tử thích chơi nhiều người. Ta đúng là đã đánh giá thấp hai vị."

Thẩm Thanh Thu: "..."

Nếu không phải Tư Thuần Nhã ngoan ngoãn nằm im để lộ ba ấn nguyền ra, không thể biết được não họ Sở sẽ còn chạy đi đường nào nữa.

Nguyên một mảng lưng trắng bóc của Tư Thuần Nhã bị ấn đen bao phủ, ba tâm ấn trổ lên ở chính giữa, hoa ấn bò loạn, chen chúc phủ lưng, có cái đã bắt đầu lan ra đằng trước, sinh động như vật sống. Sở Tu Kiệt tháo ngoại bào phủ lên đầu Tư Thuần Nhã, còn không quên thở ra một câu ngứa đòn: "Trải qua cú sốc tâm lí đầu đời, cậu có cảm nhận gì?"

Tư Thuần Nhã chôn cả mặt vào hai bàn tay, "Cảm nhận được tư vị của dân nữ gặp cướp."

"Không sao, lần đầu ai cũng sẽ bỡ ngỡ."

Mọi người đồng loạt trao cho Sở Tu Kiệt ánh nhìn kì dị: Lần đầu là ý gì? Ngươi cũng từng bị hả?

Thẩm Thanh Thu cầm chén rượu thuốc mới pha ấn cho tên tội đồ ngồi trên giường, giọng nghiêm khắc: "Bà chủ nói mỗi lần kích phát sẽ đau đớn tận xương, chẳng lẽ sau lần Sa Hoa Linh lên núi đến nay, ngươi chưa từng bị thêm lần nào? Hay là không ai phát hiện ra?"

Tư Thuần Nhã ngoan ngoãn uống hết rượu trong chén, thành thật đáp: "Hồ thuốc ở Thiên Thảo Phong có thể làm dịu đau đớn của ấn nguyền, hơn nữa, những lần trước đó không nặng, lần này chẳng qua nghiêm trọng hơn một chút."

"'Một chút' của cậu là cả cái hồ rượu thuốc hoá đỏ ấy hả?" Mục Y Na cười thân thiện.

Tư Thuần Nhã lập tức ngậm chặt họng.

Còn Thẩm Thanh Thu chợt có xúc động muốn lôi tiểu tử này ra đập một trận, kết quả lại là không nỡ, nội tâm tranh đấu làm đầu hắn đau muốn nứt. Hắn kéo ghế ngồi xuống bên giường, tư thế hỏi tội, "Thuần Nhã, ngươi chịu đựng bao nhiêu lâu như vậy, vì sao chưa bao giờ mở miệng nói một câu?"

Hay là nói, kẻ này chưa bao giờ tin tưởng ai cả, cho dù là Thẩm Thanh Thu?

"Ta không phải không tin Thẩm tiên sư, chỉ là ta biết người chắc chắn sẽ không chấp nhận chuyện ta làm." Tư Thuần Nhã đọc được nghi vấn trong mắt người kia, vội vàng giải thích, "Mà ta... cũng không giỏi nói dối."

"Nên là ngươi chọn cách che giấu sự thật?"

Tư Thuần Nhã thoáng qua im lặng, nghiêm túc suy nghĩ.

Sau đó, hắn tỉnh rụi đáp: "Thật ra, nếu phải chọn giữa nói thật và miễn cưỡng nói dối, ta thà chọn kết hợp hài hoà cả hai phương pháp trả treo và lươn lẹo." "Chết đến nơi rồi còn nhây nhớt, tiểu súc sinh lâu không ở là ngươi lại ngứa đòn rồi phải không?"

Ai kia lập tức co vào trong chăn, vẫn không sợ chết, nói: "Thẩm tiên sư không cần lo lắng, tự ta cũng có cách tránh án tử của ấn nguyền. Chính là ngỏm trước thời hạn của nó là được." "Ờ, nghe cũng có lí, có lí như việc Minh Phàm nói bài tập về nhà để quên ở trù phòng bị ai đó đem ra nhóm lửa. Tư Thuần Nhã, ngươi đúng là đang thèm bị đập!"

Như để chứng thực lời nói trên, Thẩm Thanh Thu không ngần ngại cầm chiết phiến gõ cho kẻ kia mấy phát.

Trong khi đó, ba người Mục Y Na, Mộc Linh và Sở Tu Kiệt đồng loạt đứng hình, biểu cảm thập phần kinh sợ.

"Là ta mắt mờ tai điếc rồi sao? Từ khi nào Thuần Nhã nhà chúng ta ngoan ngoãn như vậy?"

"A Nhã khi nào chịu để cho người khác đánh mình? Mặt trời mọc hướng tây rồi à?"

"Ta vẫn là lời nói kia: Đã vô tình đánh giá quá thấp Thẩm lang quân."

Vì thế, cả ba vô cùng trang trọng hướng Thẩm Thanh Thu hành đại lễ.

"Đành vậy, từ giờ trở đi, tiểu Tư Thuần Nhã trăm sự nhờ cả vào Thẩm tiên sư."

"Nhờ cả vào Thẩm tiên sư."

"Nhờ cả vào Thẩm lang quân."

Thẩm Thanh Thu: "???" hoàn toàn không hiểu mô tê gì ráo.

...

Bởi vì công việc chồng chất, Mộc Linh chỉ ở lại thêm một lúc liền cáo từ ra về. Sở Tu Kiệt, như một lẽ tất nhiên, bám theo nàng không dời nửa bước.

"Tửu lâu tuy không được yên tĩnh như phủ thành chủ, nhưng mấy ngày này, hai vị vẫn nên ở lại chỗ nô gia thì hơn."

Gia nhân đem lên y phục, chỉ nhanh chóng dọn dẹp đống vải vụn trên sàn rồi lui ra, để cho Mục Y Na tự mình giúp người kia mặc quần áo. Thẩm Thanh Thu hiểu ý bà ta muốn nói gì, cũng vui vẻ chấp thuận.

"Phải rồi, có nghe Sở lang quân nói, năm nào cũng đến thành Nguyệt Lộ một lần lại không có lần nào gặp được phu nhân. Phu nhân không thích người Tử La thành đến vậy sao?"

Mục Y Na bật cười, "Thẩm tiên sư có điều không biết, Tử La thành chỉ có nam không có nữ, yêu thích đánh đánh chém chém, có mấy ai trên đời ưng cho nổi."

"Nhưng ta thấy hai người kia không đến nỗi nào mà?"

"Phu thê thương nhớ là một chuyện, dăm bữa lại đánh nhau như trẻ mới lớn thôi."

Không hiểu sao khi nghe xong lời này, Thẩm Thanh Thu lại có cảm giác của bậc trưởng bối đang bàn chuyện lớp trẻ yêu đương.

Công Nghi Tiêu đột nhiên nói: "Vãn bối vẫn không hiểu gì cả."

Cả phòng im lặng.

Hình như nãy giờ bọn họ đã quên béng mất ở đây có một con cừu non thì phải.

Thẩm Thanh Thu lên tiếng giải thích: "Công Nghi công tử không cần quá để ý chuyện này, hiểu đơn giản là tiểu tử kia chơi ngu có thưởng là được."

Tư Thuần Nhã không còn gì để nói.

Công Nghi Tiêu mờ mịt suy tư nhìn Tư Thuần Nhã, cẩn thận sắp xếp câu chữ, "Ý là... Tư sư huynh... thật sự không thể cứu vãn được nữa?"

Tư Thuần Nhã: "...Ừ?"

"Vậy sao huynh còn không chịu thu ta?"

Ba người còn lại đồng loạt nghệt mặt.

Tư Thuần Nhã mất mấy giây tiêu hoá mới hiểu được Công Nghi Tiêu muốn nói cái gì, vô cùng chân thành đi qua vỗ vai y, sau đó thở ra một câu cực tỉnh:

"Ông đây thà để võ công thất truyền cũng sẽ không bao giờ dạy cho ngươi."

"Quá đáng."

Mục Y Na bỗng có tâm thế xem chuyện vui, cũng muốn góp lời: "Thuần Nhã, ta thấy vị công tử này thiên tư rất cao mà, vì cớ gì lại không chịu nhận y?"

"Vậy bà đi mà nhận."

"..."

Thái độ đối với Thẩm Thanh Thu và đối với những người khác quả là có một chênh lệch cao không lường được. Mục Y Na cười khổ, "Được, ta cãi không lại cậu, vậy nêu lí do vì sao cậu không chịu nhận Công Nghi công tử trước đi."

Tư Thuần Nhã nghiêm túc đưa ra ba ngón tay.

"Thứ nhất, tiểu tử này lật tẩy ta."

"Thứ hai, vì người muốn học là y."

"Thứ ba, giống hệt như cái thứ hai."

Tóm lại, chính là một khi đã ghét ai thì dù cho kẻ đó chỉ đứng im quang hợp thôi cũng vẫn cảm thấy cáu.

Công Nghi Tiêu lập tức phản bác: "Rõ ràng là huynh bắt nhầm ta. Không lẽ trách ta trí nhớ tốt?"

"Ta cũng chưa có lấy cái gì quá giá trị, vờ như không thấy thì chết à? Trẻ nhỏ học hành không lo học, lo điều tra ta làm cái gì?"

"Ta chính là vì muốn học hỏi võ nghệ của huynh mới khắc cốt ghi tâm gần mười năm. Huynh còn muốn ta gặp cao thủ không được ngưỡng mộ bám theo xin chỉ giáo?"

"Ông đây từ chối nhận đồ đệ."

"Vậy không nhận đồ đệ nữa, huynh đệ chỉ bảo nhau thì thế nào?"

"Ai làm huynh đệ với ngươi?"

Rồi, thế là tự dưng biến thành cãi nhau luôn. Hai vị trưởng bối nào đó rất tốt bụng không xen vào cuộc cãi vã, thong thả mang trà bánh rượu hoa ra một góc ngồi tám chuyện.

"Sau Nguyệt Lộ thành, Thẩm tiên sư đã có dự định đi những đâu chưa?" Mục Y Na giúp Thẩm Thanh Thu rót một chén trà, thuận miệng hỏi, "Vừa vặn sau ba tháng, Vạn Hoa thành có tiệc lớn chúc thọ thành chủ, hay là tới đó du ngoạn một phen?"

Biểu cảm của Thẩm Thanh Thu không có chút nào thay đổi, chỉ cười nhẹ, "Thật ngại quá, lộ trình của chúng ta đều để cho Tư Thuần Nhã sắp xếp, cũng nghe nói thời điểm mở cổng của mỗi thành không giống nhau."

"Cái này thì có gì khó? Giữa các thành có thông thương qua lại, xin một cái giấy phép là được."

"Như vậy liệu có ổn không? Ta sợ làm phiền Mộc Linh phu nhân, còn chưa bao giờ hỏi qua vấn đề này."

Nói trắng ra chính là Thẩm Thanh Thu hắn lười giao tiếp nhờ vả người ngoài, lại sợ người kia nhiều chuyện, chỉ có thể thoái thác lí do.

Mục Y Na đương nhiên nhìn ra đề phòng của hắn, vẫn kiên trì nói: "Không sao cả, ta có thể phê chuẩn cho Thẩm tiên sư tùy ý vào thành, không ai dám có ý kiến."

Trà trong miệng Thẩm Thanh Thu phụt hết ra ngoài.

"Ph-Phu nhân...?"

Hắn vừa nghe nhầm đúng không? Cái gì mà phê chuẩn vào thành cơ?

Nữ nhân này rốt cuộc có quyền hạn lớn đến mức nào??

Mục Y Na như cũ bình thản, vui vẻ khua khua tay, "Ầy, giấy tờ công vụ nhiều quá, ta đành để lại cho mấy người kia lo hết. Ở tửu lâu vẫn là thư thái thoải mái hơn."

Thẩm Thanh Thu: "..." tự dưng cảm thấy trà trong miệng đắng ngắt.

Trong vòng có mấy ngày đã được diện kiến ba thành chủ, hắn đây là "may mắn" cỡ nào?

"Thẩm tiên sư?"

"À à... Chỉ là không nghĩ tới có thể ngẫu nhiên trùng hợp gặp được mọi người, trong lòng có hơi..."

"Ngẫu nhiên? Không có đâu." Mục Y Na bật cười, quả quyết phủ nhận, "Ta và Mộc Linh đều muốn biết người được thi pháp trọng sinh là người như thế nào mới có thể khiến cho Tư Thuần Nhã liều mạng như thế. Còn Sở Tu Kiệt, gã bám theo tiên sư đơn giản chỉ vì trên người ngài có mùi của Mộc Linh thôi."

Cái gì mà "có mùi"? Tên Sở Tu Kiệt đó là chó hả? Thẩm Thanh Thu hoang mang tự hỏi.

Hắn cố gắng trấn an bản thân, đặt vội chén trà trong tay xuống, "Khụ, phu nhân đồng ý cho chúng ta vào thành dễ như vậy, chẳng lẽ lại không có yêu cầu gì sao?"

"Đương nhiên là có một điều kiện."

Ánh mắt Mục Y Na chậm rãi quét một dọc Thẩm Thanh Thu, nụ cười mang thêm một tầng hàm ý, "Thẩm tiên sư... có từng học qua vũ đạo chưa?"

Trong bụng Thẩm Thanh Thu dội lên linh cảm xấu, "Ý phu nhân là...?"

"Chính là trong lễ mừng thọ, nô gia sẽ hiến một điệu múa, cần người hợp tác."

Nam nhân bước chân lên đài múa, nghe thế nào cũng cảm thấy không ổn, chưa nói đến Thẩm Thanh Thu còn đặc biệt kị việc bị vô số ánh nhìn nhòm ngó. Không ngờ hắn vừa mở miệng định từ chối, lại nghe thấy kẻ nào đó phá bĩnh: "Thẩm tiên sư, người đồng ý đi."

Tư Thuần Nhã và Công Nghi Tiêu đã dừng cãi vã được một lúc, không tiếng động rình ở bên cạnh xem hai người đối thoại. Tư Thuần Nhã tiếp tục: "Khiêu vũ với thành chủ Vạn Hoa tương đương với được bà ta chúc phúc, may mắn vô kể. Người từ chối là vận xui kéo đến đếm không hết đâu."

"...Sao ngươi có vẻ hiểu biết chuyện này vậy? Từng trải qua rồi hay gì?"

"Đúng vậy. Ngoài ta ra hẵng còn một hàng dài những kẻ xấu số khác, ta có thể cho Thẩm tiên sư một danh sách nếu muốn."

"Khỏi đi."

Thẩm Thanh Thu chợt nghĩ tới một chuyện, "Thuần Nhã, ngươi nhận súc sinh làm chủ, không lẽ cũng là vì..."

"Không có. Tên kia là xui xẻo tám kiếp của ta, so với xui xẻo từ bà già này cao hơn hẳn một bậc." Mỗi lần nhắc tới vị ma tôn nào kia, trên mặt Tư Thuần Nhã lại toàn là biểu tình ghét bỏ, "Nếu không phải giữa đường xuất hiện Thẩm tiên sư, ta đã bỏ y đi biệt xứ lâu rồi."

"Tư sư huynh, có phải ta bỏ lỡ cái gì không? Vì lí do gì huynh nhất nhất muốn bán Thẩm tiền bối cho Lạc sư huynh vậy?"

"Mặc kệ người khác nói gì, ông đây vẫn sẽ ngồi vững trên con thuyền này đến ngày trái đất diệt vong."

"Thuần Nhã, ngươi lại bắt đầu nói thứ ngôn ngữ không phải người gì nữa đấy?"

"Ta là quỷ mà."

"..."

Thẩm Thanh Thu bất đắc dĩ quay đầu nhìn Mục Y Na, "Phu nhân, cảm phiền cho ta hỏi, vũ đạo có khó lắm không? Ta thực sự chưa từng nhảy múa bao giờ." Hắn đầy mặt ái ngại, không để ý Công Nghi Tiêu đang rút trong ngực áo ra một lá bùa, dán lên người Tư Thuần Nhã.

Tư Thuần Nhã: "Ngươi làm gì?"

Công Nghi Tiêu: "Kiểm chứng xem huynh có phải ma tộc thật không."

Mục Y Na mỉm cười trấn an: "Thẩm tiên sư không cần lo lắng. Vũ đạo đôi, phần của nam không quá phức tạp, phản ứng tốt là được. Thẩm tiên sư có tập võ, hẳn là cơ thể đủ dẻo dai rồi đi."

"Cái này... ta cũng không chắc lắm."

"Không sao, cứ giao cho nô gia là được."

Bên kia, Công Nghi Tiêu đã kịp dán lên người đối phương hơn chục lá bùa to nhỏ. Tư Thuần Nhã không mẻ lấy một miếng.

"Dán đủ chưa?"

"Bùa không có phản ứng, huynh rõ ràng nói bừa."

"Ngươi thực sự nghĩ ba lá bùa dởm này có tác dụng với ma tộc cấp cao?"

Mục Y Na có lòng tốt nhắc nhở: "Công Nghi công tử, bùa diệt yêu ở thành ẩn là vật cấm, đừng lấy ra tùy tiện thì hơn."

"Nghe rõ chưa? Còn dán nữa là ngươi chán cơm thèm nhang rồi đấy."

"Huynh có khó chịu đúng không? Thật là có khó chịu đúng không? Đây là bùa của cung chủ đấy."

"Công Nghi Tiêu, ngươi tìm chết?"

===

"Chưởng môn sư huynh, nghe nói Thẩm sư huynh có gửi thư về?"

Trong một góc phòng làm việc của Nhạc Thanh Nguyên, ngự một con chim lớn ngay giữa một pháp trận, xung quanh đầy đồ đạc. Nhạc Thanh Nguyên vẫy tay gọi hai người bên ngoài vào cửa.

"Vừa mới đến không lâu, sao cả hai lại biết mà tới?"

"Vì nghe nói Bách Chiến Phong đang yên đang lành bỗng dưng bị thả xuống một tấn hành tây."

"..." Nhạc Thanh Nguyên nhanh chóng giấu bức thư ghi vỏn vẹn mấy chữ "Tặng Liễu sư đệ" còn đầy mùi hành vào trong góc, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, "Phần lớn là thư gửi cho tụi nhỏ Thanh Tĩnh Phong, còn lại là quà từ các thành chủ."

Trong đống đồ chất đầy một góc, đặt cạnh một xấp thư từ là mười hai vò rượu của Mục Y Na, hơn chục bộ y phục quý giá của thành Nguyệt Lộ, ngoài ra còn có cả một bó lông vũ đen từ một người tên Sở Tu Kiệt. Tề Thanh Thê trước hết ôm lên đống lông vũ, hoang mang đầy mặt.

"Cái thứ này có tác dụng gì? Mà khoan, sao nó lại lớn như vậy?"

"Trong thư kèm theo nói, có thể dùng như phi tiêu để giải trí."

Mộc Thanh Phương tò mò cầm lên một cọng lông vũ xem thử, phát hiện phần chân cực nhọn, thuận tay ném một cái. Một bức tường phòng lập tức đổ sập.

Cả ba đồng loạt chết lặng.

Nhạc Thanh Nguyên sáng suốt: "Nhớ cất nó xa khỏi đám người Bách Chiến Phong."

Y phục may ở Nguyệt Lộ thành, sờ qua liền biết đồ quý, đường thêu đều là tơ vàng, ngọc quý điểm xuyết. Tề Thanh Thê nhấc lên bộ đồ trên cùng, thấy ở đó gài một phong thư.

Bên trong thư còn có một đồ gài tóc chạm khắc tinh xảo.

<<Ta không có đi mất hút. Bộ đồ này và đồ gài tóc tặng cho muội, một bộ màu hoa đào để cho Liễu Minh Yên, số nữ phục còn lại đều để muội tùy ý.>>

"Uầy, Thẩm sư huynh tính khí ngày càng tốt nha. Hồi trước làm gì được thế này."

Mộc Thanh Phương từ phía sau đi tới, thuận tiện nhìn được nội dung thư, không khỏi cảm thán một ít. Tề Thanh Thê đột nhiên cáu gắt vò thư lại.

"Cái tên chết tiệt này! Đồ nhìn qua cũng biết toàn là quý giá đắt đỏ, có còn nhớ ngân lượng linh thạch tiền tài hắn dùng là từ đâu mà ra không?" Vừa nói, tay vừa cẩn thận cài quà của mình lên tóc.

Nhạc chưởng môn và Mộc phong chủ không hẹn cùng trưng ra một bản mặt hết sức vi diệu.

"...Ơ kìa?"

"Này là ta nể mặt Minh Yên tha cho tên đó! Không có lần sau đâu!"

À thế à?

Tề Thanh Thê không thèm nhìn hai nam nhân trong phòng, nhanh chóng ôm y phục về Tiên Xu Phong, đi như bỏ chạy.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Nhạc Thanh Nguyên và Mộc Thanh Phương.

Và một bức tường đã đổ.

"Thế," Mộc Thanh Phương liếc mắt nhìn chưởng môn, "sao huynh còn chưa chịu lấy cái kia ra?"

Cổ tay Nhạc Thanh Nguyên bị đánh mạnh, rơi ra một lá thư gấp rối, bên trên đánh dấu đỏ, rõ ràng là do ban nãy giấu vội vào trong tay áo. Nhạc Thanh Nguyên cười khổ xoa xoa cổ tay, "Đệ đâu cần đánh mạnh vậy, nói một câu là được mà."

"Vì có người toàn ngấm ngầm tự làm theo ý mình nên ta không an tâm. Chuyện cấm đoán Thẩm sư huynh cũng thế, chuyện của tiểu tử họ Tư cũng thế."

"Đệ biết à?"

"Biết tiểu tử ấy có dấu lạ trên lưng? Biết." Mộc Thanh Phương cúi người nhặt lá thư kia lên, còn chưa ngưng lườm nguýt cái người đối diện, "Ta còn biết huynh và Thẩm sư huynh có hơi bị nhiều bí mật. Chẳng qua có cảm giác, ta tọc mạch vào cũng không có ích gì."

"Ừm, đệ hiểu chuyện là được."

Tóm lại vẫn là không nguyện ý giải thích. Mộc Thanh Phương rốt cuộc đầu hàng, không để ý y nữa.

Bên trong lá thư kia chỉ ghi vỏn vẹn vài chữ:

<<Vực Vô Gian. Đã mở. Để mắt tới Bắc Cương.>>

...

"Đại sư huynh! Có thư của sư tôn gửi về rồi!!"

"Hả? Thật không?"

Minh Phàm đỡ được cả bao thư nặng trịch, gọi toàn bộ huynh đệ trên dưới ra mở thư, tâm trạng hào hứng. Không ngờ, cả trăm lá thư đều có nội dung giống nhau y như đúc:

<<Trừ bỏ Ninh Anh Anh, tất cả các ngươi, chép sách một ngàn lần cho vi sư!>>

Toàn bộ đệ tử Thanh Tĩnh Phong cùng hít một ngụm khí lạnh.

Phen này bọn chúng tiêu chắc rồi!

"Mọi người, sư tôn còn gửi cho muội một bộ y phục rất đẹp! Mọi người thấy sao?"

"Ừ, đẹp lắm... đẹp..."

"Sư muội mặc gì cũng đẹp hết..."

===

Thẩm Thanh Thu biết rõ, vũ đạo không dễ học.

Dù chỉ là tập theo sơ sài, cũng không thể đùa giỡn, thiếu nghiêm túc.

Nhưng hắn ngàn vạn lần không nghĩ tới, chỉ bằng nửa điệu múa, cũng làm hắn nhấc không nổi cánh tay!

"Hôm nay như vậy là đủ rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi nào."

Mục Y Na ôm ngang Thẩm Thanh Thu - đã mệt đến không thể động đậy - ra khỏi phòng tập vũ đạo. Thẩm Thanh Thu thật muốn ngất xỉu.

Hồi trước trông thấy Tư Thuần Nhã nhảy múa nhẹ nhàng, không ngờ tới phiên hắn tập lại như bị hành xác.

Chưa hết, phía sau vẫn còn một "xác chết" nữa.

"Tư... Tư sư huynh, sao huynh không nói trước cách di chuyển của huynh là do... do tập vũ đạo nhiều năm chứ?"

Tư Thuần Nhã lôi cổ áo Công Nghi Tiêu kéo lê trên sàn gỗ, không một lần ngoái đầu lại nhìn y, "Không phải ngươi nói muốn học à? Chỉ cho ngươi phương pháp rồi đấy thôi?"

"Thuần Nhã, thể lực của chúng ta gấp nhiều lần bọn họ, nhẹ nhàng một chút đi."

"Được."

Lập tức bế thốc Công Nghi Tiêu lên, lon ton chạy theo sau Mục Y Na vào phòng nghỉ. Cả Thẩm Thanh Thu và Công Nghi Tiêu đều không dám ngẩng mặt lên nhìn gia nhân hai bên đường đi.

Bọn họ đến thành cổ Vạn Hoa đã được khoảng một tháng, cảm nhận phồn hoa hơn hẳn một bậc so với Nguyệt Lộ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net