[Chương 5] Thà là dục tốc bất đạt, còn hơn để kẻ khác cướp mất người khỏi tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau vụ lần trước, Thẩm Thanh Thu ném ra án phạt xong, liền bắt đầu triệt để lảng tránh Lạc Băng Hà.

Hắn buổi sáng đi xem đệ tử luyện kiếm, sẽ luôn đẩy Ninh Anh Anh ra cho nàng quấn lấy tiểu súc sinh, bản thân chuyên tâm dạy dỗ lũ nhỏ còn lại.

Trưa về trúc xá nghỉ ngơi, chân vừa đặt được vào trong, cửa lập tức khóa chặt, dựng phong ấn, mặc xác Lạc Băng Hà ở bên ngoài í ới.

Mỗi khi buổi chiều có lớp, tiểu súc sinh ngồi chỗ nào, Thẩm Thanh Thu sẽ tự động tránh xa chỗ đó nhất, làm như không thấy cái ánh nhìn chằm chằm đến ngứa ngáy của y.

Tối về trúc xá tiếp tục dựng kết giới, cửa đóng chặt, mặc kệ tiểu súc sinh ăn vạ nằm ngoài cửa.

Quy trình này lặp đi lặp lại gần một tháng trời. Thẩm Thanh Thu trên chống dưới phòng, bất cứ đi nơi nào cũng phải ngự kiếm để tránh bị tập kích: đi từ trúc xá ra sân tập luyện cũng ngự kiếm, từ rừng trúc ra cửa phong cũng ngự kiếm, từ nhà bếp lên trúc xá cũng phải ngự kiếm...

Nhạc Thanh Nguyên tưởng hắn bị đám đệ tử hùa vào chọc quấy, liền đem lũ nhỏ ngơ ngác ra giảng dạy một hồi, sau đó đi hỏi thăm xem có bẫy rập nào thích hợp đặt quanh trúc xá không.

Trúc xá suýt chút nữa bị chưởng môn biến thành pháo đài kiên cố, may mà Thẩm Thanh Thu ngăn cản kịp thời.

Lạc Băng Hà cũng không vừa, đi vào Tàng Thư Các của Thanh Tĩnh Phong chăm chỉ đọc sách, không hổ là học bá, đã tìm ra cách làm suy yếu kết giới của Thẩm Thanh Thu.

Sau đó nửa đêm chui vào.

Qua một đêm Tu Nhã sắp phá sập cả trúc xá, Thẩm Thanh Thu quyết định không thể ở lại, ném cho tiểu súc sinh mấy khổ hình xong liền chạy đi đào bới đủ thứ nhiệm vụ lớn nhỏ chỗ Nhạc Thanh Nguyên để làm, liên tục ra ngoài không trở về phong.

Thi thoảng hắn xách luôn cả Liễu Thanh Ca đi cùng, khiến Liễu đại thần một đầu nghi vấn không hiểu mô tê gì bị cướp đi ngay trước mắt đám đệ tử.

Lạc Băng Hà nghe được tin này, vẫn bình tĩnh mỉm cười.

Sau đó đi qua Thiên Thảo Phong nghiên cứu độc dược.

Hai đám đệ tử Thanh Tĩnh Phong và Bách Chiến Phong đều để ý có bất thường, hẹn nhau hỏi chuyện.

Không biết đã ứng biến thế nào, truyền ra hai phong chủ "không đánh không thành bằng hữu", đã kết thành tình thâm, là chuyện đáng mừng.

Tin này truyền tới tận Thiên Thảo Phong, Lạc Băng Hà đối diện Mộc Thanh Phương, nụ cười như hoa càng bốc đầy ý vị chết chóc.

"Mộc sư thúc, có thứ độc nào mà đặt cách kẻ thù một ngọn núi cũng làm hắn lăn ra chết ngắc không?"

Mộc phong chủ đánh rơi chén trên tay, đáp một câu: "Lạc sư điệt, ngươi đùa à?", sau đó đuổi người về.

Ninh Anh Anh lâu không thấy sư đệ, nghe nói y trở về liền muốn đi đón người, không nghĩ tới vừa tới nơi đã thấy Lạc Băng Hà tỏa ra sát khí ôm một đống pháp thuyết về phòng ngủ.

[Làm sao để dàn dựng một vụ tự sát?], [1001 phương pháp khiến kẻ thù của bạn an giấc ngàn thu], [Danh sách các tư thế trừng phạt được tin dùng] ...

Hơn một tuần rồi Ninh Anh Anh không dám đến gần Lạc Băng Hà.

Ngày tháng vẫn yên ả trôi đi...

===

Tư Thuần Nhã không tin vào tai mình, đen mặt: "Ngươi lặp lại lần nữa."

Lạc Băng Hà dõng dạc: "Ta dự tính thu lại hậu cung."

Song phương đồng loạt im lặng.

Tư Thuần Nhã tuốt kiếm, "Thứ ở giữa hai chân ngươi không cần giữ lại nữa. Nằm xuống, ngửa ra." "Khoan, ta đùa..."

Lạc ma tôn hẵng còn nhớ rõ thuộc hạ Tư Thuần Nhã trừ phi là trên chiến trường mới rút kiếm, còn đâu chỉ quen dùng tay bẻ, vặn, xoắn, hoặc giật đứt địch ra mấy mảnh; vậy mà giờ hắn lại đang tuốt kiếm trước mặt y.

Đám đệ tử Bách Chiến Phong ở đằng xa đã chú ý tới bên này. Tư Thuần Nhã ném kiếm trên tay đi, vẫn còn chưa thu lại đe dọa trong mắt, kéo người ra một chỗ khuất vắng bàn chuyện. Tới nơi một cái, Tư Thuần Nhã đã lên tiếng trước:

"Cũng không phải lần đầu ngươi chạy tới đây nói chuyện kì dị. Giải thích mau."

Lạc Băng Hà hơi đảo mắt đi, từ miệng lọt ra một hơi thở thật dài, ghé người ngồi xuống chỗ bàn đá gần đó, "Cách gì cũng dùng rồi. Giờ ta chỉ có thể thử làm cho hắn ghen."

"Bằng cách thu đủ 3000 người?"

"Ý ta không phải vậy. Ngươi coi ta là ngựa đực à?" Nói đến đây lại thấy ví von này có vẻ... đúng. Lạc Băng Hà giải thích, "Ta muốn thử ở trong tầm mắt Thẩm Thanh Thu, yêu chiều thân mật Ninh Anh Anh, xem hắn phản ứng thế nào."

Tư Thuần Nhã liếc y một cái, "Vậy nếu như không có phản ứng?"

Lạc Băng Hà: "..."

"Thẩm tiên sư dạo này cũng ít khi trở về phong."

Lạc ma tôn bảo toàn câm nín.

"Tất cả cũng tại ngươi nửa đêm lén chui vào trúc xá."

Không còn gì để chối cãi.

Lạc Băng Hà đau khổ chống tay lên bàn, bàn tay đỡ lấy trán, một hồi lâu không nói gì. Sau cùng, y ngẩng mặt lên, mệt mỏi mở miệng, "Hắn tránh ta như tránh tà hơn một tháng trời, ngươi nói ta không lén lút đi nhìn thì biết làm thế nào?"

"Ngươi chắc chắn chỉ nhìn?" Tư Thuần Nhã nghi ngờ.

"Còn hôn hắn một cái."

"Có sờ không?"

"..."

"..."

"...có chút chút."

Bây giờ đến lượt Tư Thuần Nhã đỡ trán, "Thẩm tiên sư phải rộng lượng lắm mới chưa đá ngươi xuống vách núi."

Cái cảm giác đang mơ mơ màng màng ngủ thì phát hiện bị cưỡng hôn, đối tượng lại là một thằng nhóc hơn mười tuổi, vừa hôn vừa sờ, nó lại kinh hoàng đến mức độ nào? Có là đại ma tôn nhan sắc thượng thừa cũng thế thôi.

Lạc Băng Hà cười khổ, "Ta không khống chế được."

Nếu như y trọng sinh không có kí ức của kiếp trước thì thôi đi, đằng này cả tim lẫn hồn đều lành lặn không thiếu thứ gì, đứng trước người tâm nghi mặt không đỏ tim không đập cơ thể không phản ứng thì chính là đồ bất lực! Lạc Băng Hà chỉ hận không thể làm thân xác lớn nhanh một chút, bằng không nếu còn tiếp tục bị cấm đoán đủ đường thế này, y có lòng tin mình sẽ tẩu hỏa nhập ma.

Tư Thuần Nhã cũng rất đau đầu, "Vậy ngươi trước mắt nghĩ được đối sách gì chưa?"

"Thực ra cũng có."

Lạc Băng Hà đột nhiên nghiêm túc, Tư Thuần Nhã có linh cảm không lành.

Quả nhiên, những lời thốt ra sau đây từ miệng Ma tôn đã chứng thực trực giác của hắn vô cùng chính xác.

"Thuần Nhã, ngươi tìm cách biến ta lớn trở lại, ta trực tiếp đè Thẩm Thanh Thu xuống, chứng minh tấm thân trong sạch này..."

Tư Thuần Nhã tỉnh táo đáp, "Ngươi im miệng."

===

Thẩm Thanh Thu lén lút trở về Thanh Tĩnh Phong.

Mấy nhiệm vụ lớn nhỏ trong ba tháng tới ở chỗ Nhạc Thanh Nguyên đã bị hắn - và Liễu Thanh Ca - xử lí hết. Vốn Thẩm Thanh Thu còn muốn ở lại Khung Đỉnh điện lấy cớ giúp chuyện sổ sách để được về muộn hơn xíu nữa, không ngờ lại bị chưởng môn ngăn cản.

"Mấy chuyện nhỏ này cứ để cho đệ tử làm, đệ mau về phong nghỉ ngơi đi, lũ nhỏ cũng không thể vắng sư phụ mãi."

Một lời trên thốt ra, Nhạc Thanh Nguyên không lưu tình đuổi người về. Thẩm Thanh Thu không có cách nào, đi đường vòng tránh lũ đồ đệ, muốn đi thẳng về trúc xá bày kết giới nội bất xuất ngoại bất nhập rồi trùm chăn ngủ. Hắn hiện tại, vẫn chưa sẵn sàng đụng mặt tiểu súc sinh.

"Này, ngươi nói sư tôn có ý với Liễu sư thúc, có bao nhiêu là thật?"

Vừa tính vòng qua sân tập về trúc xá, Thẩm Thanh Thu đột nhiên nghe thấy lũ đệ tử to nhỏ bàn luận.

Một đệ tử mặt tàn nhang hăng say nói: "Ngươi vậy mà chẳng tinh ý gì cả! Ngươi nghĩ xem, ngày trước sư tôn và sư thúc như nước với lửa, cách nhau ba thước cũng có thể rút kiếm chém loạn. Còn giờ thì sao? Hai người cùng nhau đi làm nhiệm vụ, còn tâm bình khí hòa tiễn nhau một đoạn mới về phong. Cái này, là gác cổng và quét thang nói lại đó!"

Đệ tử kia vẫn đầy vẻ không tin, "Huynh đệ bồi dưỡng tình đồng môn thì có gì không tốt? Ngươi cứ nói vớ vẩn! Mà tại sao lại là sư tôn chúng ta có ý? Sao không phải Liễu sư thúc có ý trước?"

"Ngươi vậy là chưa nghe gì sao? Sư tôn nhà chúng ta mới là người chủ động kéo Liễu sư thúc đi, còn là ngay trước mặt đám người Bách Chiến Phong đó!"

Một nhóm đệ tử vây quanh xôn xao, "Thật có chuyện như vậy? Sư tôn nhà chúng ta cao cao tại thượng, còn ghét Liễu sư thúc vậy mà...!"

"Tất nhiên là thật rồi!" Đệ tử mặt tàn nhang hùng hồn khẳng định, "Thấy không? Từ cực kì căm ghét đột nhiên lại thay đổi, đi ra ngoài cũng phải kéo người theo, trừ phi là bị đoạt xá, bằng không chỉ có thể nói là có ẩn tình sâu xa. Ta nói các ngươi biết chuyện nữa, Liễu sư muội ở Tiên Xu Phong cũng xác nhận, hồi đi Oán Linh Lâm về, sư thúc tự hối lỗi vì làm sư tôn bệnh, mới đi qua Khổ Hành Phong tự ngược đó! Ta nói cái này chính là..."

Đệ tử mặt tàn ngang còn chưa nói xong, giọng đang lên cao trào thì thấy đám người nghe biểu tình không đúng, đều đang cứng đờ nhìn qua vai mình, tự bản thân cũng cảm thấy sợ hãi.

Thẩm Thanh Thu chắp hai tay sau lưng, nghiêm mặt bước đến, "Chính là cái gì, hửm?"

Đệ tử mặt tàn nhang phi thường đổ mồ hôi, "Chính là... Chính là tình huynh đệ...!"

Thẩm Thanh Thu cầm chiết phiến đánh vào đầu đệ tử kia cái "bốp!", tức giận quét mắt một lượt đám người đứng hóng chuyện bát quái. Bọn chúng đều bị dọa sợ, vội kêu hai tiếng "sư tôn!" rồi lộp bộp quỳ xuống, chuẩn bị tinh thần ăn phạt.

Thẩm Thanh Thu thật muốn phun tào. Hắn lơ là có mấy tháng, rốt cuộc trong thời gian này đã nổi lên những lời đồn đại gì rồi? Lũ nhóc này lại còn rất hăng say tham luận phân tích, đến cả lên lớp còn chưa từng thấy sôi nổi như thế.

"Các ngươi nói xem, có phải vi sư quá dễ dãi, chiều chuộng các ngươi quá, nên các ngươi làm càn đúng không?" Thẩm Thanh Thu đen mặt hỏi.

Đám người không ai dám mở miệng, im lặng cúi thấp đầu.

Thẩm Thanh Thu cũng không lưu tình ban phát hình phạt, "Tất cả đi xuống, xách nước chạy quanh Thanh Tĩnh Phong mười vòng, sau đó ra quỳ hai canh giờ. Còn ngươi."

Đệ tử mặt tàn nhang run sợ. Thẩm Thanh Thu nói tiếp, "Riêng ngươi, khi quỳ thì đội xô nước lên cho ta, đổ một giọt ra ngoài thì quỳ lại từ đầu, nghe rõ chưa?"

Phạt đau đớn khổ hạnh thế này, toàn bộ đám người trong lòng đều ai oán, đau khổ nhận phạt, tự nhủ lần sau bàn chuyện phải kiếm chỗ nào kín đáo chút.

...

Cuối cùng cũng về được trúc xá, Thẩm Thanh Thu còn chưa kịp ngả lưng xuống thì bên ngoài có tiếng của Minh Phàm, không tình nguyện ngồi dậy gọi tiểu tử kia vào.

Sớm không đến, muộn không đến, tại sao toàn đến lúc hắn tâm trạng không tốt?

Không ngờ, kẻ đầu tiên xuất hiện càng làm cho Thẩm Thanh Thu hồn vía lên mây.

"Sư tôn, người vừa hồi phong, đệ tử liền không nhịn được lập tức muốn đem món này đến cho người. Mong sư tôn sẽ bỏ qua nóng vội của đệ tử."

Lạc Băng Hà chậm rãi tiến vào, lưu loát xoay người đặt khay đồ lên bàn trà, bình thản tự nhiên nhìn Thẩm Thanh Thu, sau đó tự giác giữ một khoảng cách an toàn.

Không hồ nháo vồn vã, không mờ ám bất kính, càng không có vẻ gì sẽ bất chợt chồm tới.

Đối với bầu không khí bất chợt thay đổi này, Thẩm Thanh Thu có chút không thích ứng kịp.

Mắt hắn dừng lại trên đĩa bánh vừa được mang tới kia, lòng đầy nghi ngờ trong đó có âm mưu. Dù sao cũng đã được thấy bộ dạng lật mặt qua lại của tiểu súc sinh, hắn càng không thể khinh suất.

Còn đang nghĩ tới nghĩ lui, Minh Phàm chậm chạp xuất hiện trong tầm mắt. Tiểu tử hình như còn vội vàng lau miệng, trên mép còn dính ít vụn bánh.

Minh Phàm nhìn thấy biểu cảm khác lạ của sư tôn, liền lên tiếng, "Sư tôn, người an tâm. Tên này dạo gần đây đều chăm làm điểm tâm cho huynh đệ, chỗ bánh này là con giám sát y bưng lên cho người đó! Đảm bảo ăn không bị đau bụng!"

"Cho nên ngươi mới vừa lén ăn vụng ở ngoài, thử độc giúp vi sư?" Thẩm Thanh Thu ít nhiều thả lỏng, lại liếc cho tiểu tử kia một cái.

Minh Phàm bị bắt trúng tim đen, lúng ta lúng túng, "Ơ, con..."

"Đi lau miệng."

Thẩm Thanh Thu nhìn đại đồ đệ vụng về bỏ chạy, lại nhìn qua Lạc Băng Hà hẵng còn trong phòng, tính mở miệng đuổi người. Không ngờ, tiểu súc sinh lại nhanh hơn hắn một bước.

"Sư tôn, đệ tử không làm phiền người nghỉ ngơi thêm nữa. Đệ tử cáo lui." Y nghiêm chỉnh hành lễ, nhanh nhẹn lui ra.

Chỉ còn lại Thẩm Thanh Thu trơ trọi ngồi trên giường.

Không nghi ngờ gì nữa, hắn thực sự không hiểu nổi đang có chuyện gì xảy ra.

Tiểu súc sinh từ khi nào hòa hợp với huynh đệ đồng môn, còn có vẻ rất được lòng mọi người? Hơn nữa, lần này gặp lại, y nhìn thấy Thẩm Thanh Thu, thần sắc không đổi, còn có hơi lãnh đạm...

Cơ hồ cảm thấy không đúng. Hay có lẽ nào hắn đi nhầm cửa rồi?

Buổi chiều hôm đó có tiết dạy. Sau khi hết giờ, Thẩm Thanh Thu đi ngang qua Lạc Băng Hà, muốn xác thực suy nghĩ của mình, liền nho nhỏ nói một câu: "Đồ ngươi mang đến, rất vừa miệng."

Sau đó thật cẩn thận quan sát nét mặt y, muốn từ đó tìm ra chút dấu vết.

Ai ngờ Lạc Băng Hà chỉ rạng rỡ cười một cái:  "Đa tạ sư tôn khen ngợi. Khi nào đệ tử làm nữa, sẽ nhờ Minh Phàm huynh đưa tới cho sư tôn", rồi nhanh chóng chạy theo Ninh Anh Anh ra ngoài.

Làm cho Thẩm Thanh Thu trên đường trở về vẫn còn thất thần.

Tiểu súc sinh trước đây không phải bị đạp đuổi mắng chửi thế nào cũng sẽ luôn tìm được cơ hội quấy rầy hắn sao? Làm hắn đến cả tắm rửa cũng phải dựng kết giới. Làm thế nào mới qua vài tháng không thấy mặt, y đã nghĩ thông suốt rồi?

Hay là hắn lại xuyên tới chỗ nào khác rồi? Phải chăng trong lúc ngủ đã vô tình xuyên?

Thẩm Thanh Thu không tin tưởng suy nghĩ này, gia tăng quan sát thêm một chút. Những ngày tháng tiếp theo, hoàn cảnh có chút đảo ngược, lần này là Lạc Băng Hà bị nhìn chằm chằm.

Không tìm ra được khác lạ trong sinh hoạt thường ngày, Thẩm Thanh Thu bắt đầu gỡ xuống kết giới quanh trúc xá, buổi đêm ngồi trên giường chờ, chắc mẩm sẽ tập kích được tiểu tạp chủng nào đó rình mò.

Kết quả, hắn thức xuyên đêm tới sáng.

Không bỏ cuộc, tiếp tục chong đèn chờ đợi, thuận tiện mang tâm pháp ra đọc.

Nhưng cho đến khi Thẩm Thanh Thu nghiên cứu ra được chiêu thức mới, mắt thâm quầng ngã bệnh, cũng không bắt được một lần tiểu súc sinh tới làm phiền.

...

Thanh Tĩnh Phong những ngày gần đây vô cùng yên bình tĩnh lặng.

Thẩm Thanh Thu dần có lòng tin với chuyện Lạc Băng Hà thay đổi, tin rằng y đã buông xuống ý niệm đối với mình.

Tu Nhã kiếm được đặt lại vào trong vỏ, Thẩm Thanh Thu bắt đầu đi lại bình thường ở phong, cũng không có kẻ nào thình lình nhảy ra chồm lấy hắn.

Hắn bây giờ đến sân tập luyện, mỗi lần bước qua đám đệ tử, sẽ thấy được cảnh Lạc Băng Hà và Ninh Anh Anh hi hi ha ha cười đùa, không hề nhìn về bên này.

Một cái nhìn lén cũng không có.

Khi Thẩm Thanh Thu hào phóng vỗ vỗ đầu đám đồ đệ, thi thoảng kéo má chúng nó, Lạc Băng Hà cũng không còn như lần trước chạy đến động chân động tay làm càn; ngược lại chỉ bình thản nhìn qua một cái, nếu có lỡ chạm mắt Thẩm Thanh Thu liền cười nhẹ, sau đó tiếp tục bồi Ninh Anh Anh.

Đã đến như vậy rồi, Thẩm Thanh Thu hoàn toàn tin tưởng bản thân không còn bị quấn chân, có điều, trong lòng lại không vui mừng như tưởng tượng.

Vốn đã quen cả ngày phòng trên phòng dưới, bốn phía treo cảnh giác, bất thình lình mối lo ngại biến mất không dấu tích, hắn không tránh được một cơn lạ lẫm.

Hơn nữa, còn có chút... hụt hẫng.

Thẩm Thanh Thu trốn tránh cảm giác này, phất tay áo rộng nhanh chóng rời đi.

Ở trong góc sân tập, Ninh Anh Anh đang cuống quýt cạy tay Lạc Băng Hà, thấy trong lòng bàn tay y toàn là máu đỏ, nàng lại càng gấp hơn.

"A Lạc, lại nữa! Đã nói đệ đừng có siết tay chặt như vậy! Lại chảy máu rồi!"

Lạc Băng Hà nhìn tay mình in năm dấu vết bị móng tay đâm vào đến rách, vẫn bình thản cười, không nhìn được trong mắt là cảm xúc gì.

===

"Ngươi không phải là nhung nhớ đệ tử đó rồi đi?"

Tay Thẩm Thanh Thu không đề phòng nghiêng một cái, trà đổ hết ra bàn. Liễu Thanh Ca không để ý tới hắn, bình thản nói tiếp, "Bằng không vì sao phải để tâm nhiều vậy?"

Thẩm Thanh Thu mất một lúc để lấy lại bình tĩnh, trừng mắt nhìn người kia, "Ngươi từ khi nào am hiểu mấy chuyện này như vậy?"

"Nghe nói." Liễu Thanh Ca bình tĩnh đáp, "Ta chỉ đoán bừa. Không phải trúng tim đen ngươi rồi chứ?"

Nghe đồn ngay cả người trong môn cũng rất ít khi được thấy Liễu phong chủ cười, Thẩm Thanh Thu đã là lần thứ hai nhận được kinh hỉ này, chỉ muốn rút Tu Nhã kiếm nói chuyện tiếp.

Liễu Thanh Ca lại nói, "Nếu như tiểu tử đó bất kính với ngươi như lời kể, trực tiếp phạt là được. Bằng không cứ đi cáo trạng lên chỗ chưởng môn đi."

"Cáo trạng không có tác dụng." Thẩm Thanh Thu thở dài, tự rót cho mình một tách trà khác, "Ta không có bằng chứng. Hơn nữa, nhìn cái bản mặt ấy thì không ai tin ta cả."

Về chuyện này, Thẩm Thanh Thu không nói dối. Tiểu súc sinh ngay từ ngày đầu đã được lòng Nhạc Thanh Nguyên, lúc hắn đem y đi cáo trạng, y liền trưng cái bộ mặt cừu non nhỏ bé ra, làm lời của Thẩm Thanh Thu bớt đáng tin đi mấy phần.

Liễu Thanh Ca nghi hoặc: "Vậy còn phạt nặng thì sao?"

"Đã làm rồi."

"Cụ thể?"

"Treo lên đánh hai canh giờ, sau đó xát muối vào vết thương, cho ra quỳ dưới nắng thêm hai canh giờ."

"..." Nghe thôi cũng thấy hơi đau rồi, "Còn gì nữa không?"

"Cho lên Khổ Hành Phong bảy ngày, sau đó phạt một tháng chỉ được ngủ trong kho củi."

Trong phòng im lặng hồi lâu.

Liễu Thanh Ca dùng ánh mắt khác lạ nhìn Thẩm Thanh Thu, "Trẻ nhỏ không khống chế được hành vi, ngươi đâu cần nặng tay như vậy?"

"Bây giờ cả ngươi cũng không chịu tin ta?"

Tất nhiên không. Bản thân Liễu Thanh Ca là phong chủ, leo lên Khổ Hành Phong có vài ngày đã trầy da tróc thịt rồi, đừng nói là thằng nhóc kia mới hơn mười tuổi.

"Ta tin tiểu tử chắc chắn là bị ngươi dọa cho chạy rồi."

"Nếu thật sự tiểu súc sinh bị dọa ta mới cảm thấy không đúng! Ngươi phải hiểu là..."

"..." Không. Liễu Thanh Ca không hiểu.

Cảm thấy còn tiếp tục chủ đề này nữa sẽ phát sinh vài chuyện không hay, Liễu phong chủ liền hỏi sang vấn đề khác, "Chuyện đại hội thí kiếm, ngươi chuẩn bị đến đâu rồi?"

Bị hỏi đột ngột vậy làm Thẩm Thanh Thu có chút không phản ứng kịp. Hắn sắp xếp lại câu chữ trong đầu, quyết định tạm gạt tiểu súc sinh sang một bên, "Đã chuẩn bị danh sách xong rồi, hi vọng hôm đó Bách Chiến Phong các ngươi lưu tình với chúng nó."

Đại hội thí kiếm tổ chức trong nội bộ mười hai đỉnh, bấy lâu nay vẫn là phần tử bạo lực nhất trong môn đứng đầu, vốn không còn ai bất ngờ nữa. Thẩm Thanh Thu sớm đã không còn để tâm đệ tử Thanh Tĩnh Phong có đứng được trong bảng vàng hay không, để cho lũ nhỏ thoải mái, bớt được chút áp lực.

Hai người còn ngồi uống trà nói thêm dăm ba câu, chỗ cửa sổ bất chợt có động tĩnh, sau đó có hai cục lông trắng rụt rè thò đầu vào nhìn. Liễu Thanh Ca nghiêng người qua, dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Thẩm Thanh Thu.

"Này là ngươi nuôi?" Y đầy vẻ không tin, hỏi.

Hai cục lông trắng kia là đôi chim lần trước ngủ quên trên cửa sổ trúc xá, sau đó bị dọa bay đi. Vốn Thẩm Thanh Thu không lưu tâm, lại không ngờ mỗi lần làm nhiệm vụ xong, lúc trở về sẽ gặp lại hai nhóc này ngủ ngon lành trên bậu cửa sổ, dám chừng muốn xem chỗ này là địa điểm nghỉ ngơi yêu thích rồi. Thẩm Thanh Thu không nỡ đuổi, còn thỉnh thoảng kiếm ít hạt kê chờ tụi nó.

"Coi là ta nuôi cũng được."

"Tụi nó không sợ người lạ à?"

Liễu Thanh Ca như được thấy kì vật, cúi sát đầu nhìn hai cục lông trắng đang vui vẻ mổ hạt trong lòng bàn tay người kia, thử dùng ánh mắt hăm dọa mấy lần đều không có tác dụng. Y cũng bốc một ít hạt kê bỏ vào tay, "Nếu không phải chúng nó không có quỷ khí, ta sẽ nghi đây là tiểu yêu vật ma giới mò đến."

Thẩm Thanh Thu nhướn mày, "Tiểu yêu vật?"

"Ừ, giống như quái lông ngắn, ăn rất ngon."

Cục lông nhỏ hung hăng mổ một phát vào tay Liễu Thanh Ca.

...

Lạc Băng Hà bỏ ra một khoảng thời gian dài vất vả nhẫn nhịn, cuối cùng cũng có thể khiến Thẩm Thanh Thu gỡ bỏ phòng bị, để cho y tới gần.

Thành quả đạt được là Lạc Băng Hà đã có thể đường hoàng đi vào trúc xá mà không cần mang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net