băng hỏa ma trù 32-45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
một cách đơn giản và hiệu quả.

Quang mang lóe lên, quyển ma pháp như không có gì thay đổi. Long Trí mở quyển sách ra, trang đầu tiên của quyển sách đã biến mất. Lúc này trên đó hiện ra một lớp chử màu vàng, Long Trí cầm quyền sách đưa đến trước mặt Niệm Băng trầm giọng nói: "Loại chú ngữ tàn độc này, ngàn vạn lần không được niệm nó. Hãy đọc và ghi nhớ lấy từng chữ này."

Chú ngữ thật quá dài, Niệm Băng vẫn chưa chú ý đến nội dung mà theo lời của Long Trí mang nó cất giấu vào một noi thâm sâu trong trí nhớ. Khi Niệm Băng hoàn toàn nhớ rõ mới quay đầu lại hỏi: "Sư phụ, đây là chú ngữ gì vậy?"

Quang mang trong mắt Long Trí lóe lên: "Đây chính là một trớ chú chú ngữ cổ xưa, cũng chính là bí mật lớn nhất của công hội chúng ta."

Niệm Băng toàn thân chấn động: "Trớ chú chú ngữ?Cái này chẳng phải là thuộc về ma pháp hắc ám hệ sao? Theo như tài liệu ghi lại thì hắc ám ma pháp hầu như đã thất truyền rồi mà."

Long Trí lắc đầu nói: "Không, thật ra hắc ám ma pháp vẫn còn tồn tại. Chỉ là hắc ám ma pháp sư lúc nào cũng phải chịu sự truy sát của các giới trên khắp đại lục. Vì vậy bọn họ ẩn mình rất bí mật, đồng thời số lượng cũng rất ít. Thật ra, hắc ám ma pháp là một loại ma pháp rất thần kỳ, có một đặc thù hiệu quả mà bất kỳ hệ ma pháp nào khác cũng không thể có được. Nhưng ta có thể nói với ngươi là trớ chú chú ngữ này không thuộc về phạm vi của hắc ám ma pháp. Nó là một trớ chú ma pháp thời thượng cổ. Sự tồn tại của nó nguyên chỉ có mình ta biết. Hiện tại, ngươi chính là ngươi thứ hai."

Niệm Băng kỳ lạ hỏi: "Nhưng nó rốt cuộc có hiệu quả gì?"

Long Trí nói: "Hiệu quả của nó rất đơn giản. đó chính là nguyền rủa chính mình."

"Nguyền rủa chính mình?" Dù thông mình như Niệm Băng cũng không thể hiểu nổi lời của Long Trí.

"Không sai, chính là trớ chú chính minh. Thông qua việc nguyền rủa sinh mạng bản thân để đạt lấy lực lượng cường đại khiến cho trong nháy mắt có thể vượt qua cực hạn sử dụng ma pháp của bản thân, đó chính là đặc thù của trớ chú ma pháp này. Việc sử dụng trớ chú này cũng có thể khống chế, theo đó nếu khống chế mạnh yêu khác nhau thì sẽ có lực lượng khác nhau. Tên của trớ chú này chính là sinh mạng trớ chú chi ca."

Quang mang trong mắt của niệm Băng chợt sáng rực: "Sư phụ, con thật muốn biết uy lực lớn nhất của ma pháp này sẽ đạt tới trình độ nào."

Long Trí đưa mắt nhìn Niệm Băng nói: "Tới một mức rất đáng sợ. Cấm chú thập nhất giai cùng thần hàng thuật thập nhị giai có uy lực rất khác nhau. Khi xưa, băng tuyết nữ thần tế tự đã từng dùng một thần hàng thuật hủy diệt mười vạn đại quân của Lãng Mộc đế quốc. Cũng nhờ cuộc chiến đó mà bà ta mới có địa vị như ngày hôm nay. Nếu khi xưa ta trớ chú đem toàn bộ sinh mạng phóng ra cấm chú thì mặc dù chưa chắc đạt hiệu quả như vậy nhưng cùng băng tuyết nữ thần tế tự đối kháng một canh giờ thì tuyệt không thành vấn đề. Đó chính là sự cường đại của trớ chú này. Ngươi nên nhớ kỹ, nếu không phải lúc sinh tự thì tuyệt không được dùng trớ chú này. Bởi vì cứ mỗi lần sử dụng thì nó sẽ làm cho ngươi mất đi năm năm sinh mang , ngươi hiểu không?"

Niệm Băng gật đầu nói: "Sư phụ, ta hiểu rồi. Nó chính là sử dụng sinh mạng để đánh đổi"

Long Trí cười nói: "Ngươi hiểu là tốt rồi. Ngoài ra còn một việc có là bây giờ là tháng chín. Vào ngày bảy tháng bảy năm sau. Tại Hoa dung đế quốc cử hành đại hội ma pháp sư mới, ta hy vọng ngươi có thể đại diện công hội tham gia. Tới lúc đó, ngươi chỉ cần đưa lệnh bài là có thể tham gia. Kỳ thi mỗi đế quốc đều cử hai ma pháp sư mới, điều kiện chỉ cần dưới hai mươi năm tuổi là được. Băng Nguyệt đế quốc phái hai người thì một là do Băng Thần tháp tuyển chọn, còn một là do công hội chúng ta tuyển chọn. Mấy lần trước, người do công hội chúng ta phái đi chỉ là làm nên cho người ta. Ta thật hy vọng lần này ngươi có thể giúp sư phụ ta lấy một chút thể diện. Đương nhiên là ngươi có thể không cần đáp ứng vì dù sao nó cũng không nằm trong ước định ban đầu của chúng ta. Lệnh bài này bây giờ ta giao cho ngươi, đi hay không thì do ngươi quyết định." Dứt lời Long Trí lấy trong người ta một lệnh bài màu đen đưa cho Niệm Băng. Trên lệnh bài ẩn hiện khí tức của ma pháp, bề mặt còn khắc họa một ma pháp trận phức tạp đến mức ngay cả Niệm Băng cũng không thể nhìn ra đặc tính của nó. Ngoài ra, lệnh bài còn khắc một chử, là số mười.

"Nhìn thấy gì không? Con số mười đó ý nói lần trước tham gia chúng ta xếp hạng mười đó." Thanh âm của Long Trí như tràn ngập sự bi ai.

Niệm Băng đem lệnh bài thu vào không gian giới chỉ, cười nhẹ nói: "Sư phụ, nếu như thuận tiện ta nhất định sẽ đi."

Long Trí đem một quyển trục đưa cho Niệm Băng: "Tên tiểu tử ngươi, nói vậy mà cũng không cho ta một câu khẳng định nữa. Quyển không gian quyển trục này có thể đưa ngươi từ đây tới con hẻm nhỏ cách cửa sau của Thanh Phong Trai không xa. Ta thật muốn xem Đại Thành Hiên sẽ dựa vào cái gì mà bắt được ngươi. Còn sau này lúc nào đi thì do ngươi quyết định, không cần phải tới từ biệt với ta. Ta không thích loại cảm giác chia ly đó đâu. Phần Linh nhi thì ta sẽ thay ngươi nói với nó. Cuối cùng, ta muốn nhắc nhở ngươi là đừng bao giờ quên việc đã đáp ứng với ta/ Sau này có thành tựu lớn thế nào thì phải dựa vào chính bản thân ngươi thôi."

Long Trí đi rồi, Niệm Băng đem không gian quyển trục thu vào giới chỉ. Cuối cùng phải ly khai rồi sao? Cái này dù sao vẫn luôn là điều mình tâm niệm, nhưng, thật sự là mình không có chút lưu luyến sao?

Sáng sớm, khi tia năng đầu tiên tỏa sáng trên bầu trời Băng Tuyết thành, một thân ảnh áo xảm lặng lẽ xuất hiện tại con hẻm nhỏ cách Thanh Phong trai không xa. Nhìn bốn phía một hồi, niệm Băng lấy cái mũ đội lên đầu, cộng thêm toàn thân y phục bố ý này thì trừ phi là ngươi quen, còn băng không ai vũng sợ không có cách nào nhận ra được.

quan sát một hồi, Niệm Băng vừa muốn rời đi để tim Phượng Nữ thì đột nhiên một thanh âm trong trẻo vang lên, đồng thời tại khúc cua của con hẻm truyền lại thanh âm ba động cường mãnh của ma pháp. Niệm Băng tò mò tiến lại nhìn thì thấy một cảnh kỳ dị.

Đó là một tiểu nữ hài độ khoảng mười bốn mười năm tuổi, người không cao giỏi lắm đứng tới ngực của Niệm Băng, dáng người nhỏ nhắn. Mặc dù y phục trên người tiểu nữ hài bị hư hại khắp nơi nhưng Niệm Băng cũng có thể nhận ra nó được làm từ chất liệu rất tốt. trên đầu tiểu nữ hài bím hai bím tóc. tiểu nữ hài lúc này đang quay lưng về phía Niệm Băng, miệng lẩm bẩm như đang niệm gì đó.

"Ta Hy Vân triệu hoán ngươi, hãy ra đi, sủng vật của ta." Thanh ma pháp trượng nhỏ tinh xảo trong tay tiểu nữ hài chỉ xuống đất. Tức thì một cái hồng sắc lục mang đồ án hiện ra trên mặt đất. Quang mang lục mang ánh lên không rõ ràng, tối quái dị nhất chính là hồng sắc của đồ án nhưng nó lại không mang theo một chút hơi nóng nào. Ma pháp nguyên tồ trong không trung như bị bài xích tỏa hết ra bên ngoài.

Chính lúc niệm Băng không biết tiểu nữ hài đang làm cái gì thì đột nhiên quang mang ám hồng sắc đột nhiên bành trướng làm Niệm Băng giật mình xém chút nữa là kêu lên. Giữa màu ám hồng sắc đó, một thân ảnh to lớn hiện ra

"Ừm" thân ảnh từ từ hiện rõ ra. Bấy giờ Niệm Băng mới thấy rõ trên người con vật này mang hai màu trắng đen. Nhìn kỹ thì ra là một con nãi ngưu(hình như là con bò sữa thì phải).

Ám hồng sắc của lục mang tinh dần tiêu thất. Đầu của con nãi ngưu lúc này cứ dụi vào người tiểu nữ hài như rất thân quen. thân thể con nãi ngưu mặc dù không cao lớn nhưng lại rất mập mạp. Chỉ cần nó cử động nhẹ thì thớ thịt trên người nó không ngừng rung lên.

"Ngưu ngưu ngoan, ta đói bụng lắm rồi, muốn đi cũng không thể đi nổi nữa. Ngươi có thể cho ta chút sữa uống có được không. Ta đói gần chết mất thôi." Thiếu nữ đưa tay vuốt đầu nãi ngưu, cất giọng cầu khẩn.

Nãi ngưu như bất mãn gầm nhẹ một tiếng tựa hồ như không nghĩ là sẽ lấy sữa của mình đem cho thiếu nữ uống vậy.

Niệm Băng lúc này trong lòng thật sự rất khẩn trương. Bản thân đã nhìn thấy cái gì đây? Mặc dù chỉ là một con nãi ngưu nhưng rõ ràng đây chính là một đặc thù ma pháp cùng với băng hỏa đông nguyên được liệt vào trong truyền thuyết - triệu hoán thuật! Không lẽ tiểu nữ hài này là một triệu hoán ma pháp sư sao? Trời a! Triệu hoán ma pháp sư quả thật có tồn tại sao.

Mặc định

Chương 33: Triệu hoán pháp sư Miêu Miêu

Dịch: bachthao82

Biên tập: IVIΛsĶ

Nguồn: tangthuvien.com

HoaNguyetTaoDan.net

Niệm Băng từ trong tư liệu của ma pháp sư công hội đã đọc qua. Triệu hoán ma pháp được mệnh danh là ma pháp tối thần bí trên đại lục, sự thần bí của nó so với hắc ám có phần còn lớn hơn. Tu luyện triệu hoán ma pháp yêu cầu cực quái dị, rất ít người có thể đáp ứng được. Yêu cầu cơ bản chính là bản thân phải là một triệu hoàn ma pháp giả, hay nói cách khác là một tiên thiên bạch nhân. Gọi là bạch nhân là bởi vì người đó khi sinh ra bản thân không hề có bất kì thuộc tính ma pháp nào. Người có hai thuộc tính đương nhiên ít gặp, nhưng cứ khoảng ngàn người thì có khoảng một hay hai người. Chứ ngươi mà không có thuộc tính nào thì vạn người chưa chắc đã có một.

Theo như tư liệu ghi chép thì mấy ngàn năm trước, trình độ ma pháp lúc đó phát triển hơn nhiều so với bây giờ, người làm chức nghiệp ma pháp sư chiếm chủ yếu. Nhân loại lúc đó dựa vào thuộc tính bản thân để lựa chọn hệ ma pháp tu luyện. Nếu như người sinh ra là bạch nhân thì sẽ bị gọi là phế vật. Khi đó, trong số rất ít những người bạch nhân trên, có một người không chịu nổi áp lực nên đã tự sát. Nhưng trong quá trình tự sát đã phát sinh ra một hiện tượng kỳ dị. Không một ai biết hiện tượng đó là gì mà chỉ biết mấy năm sau, trên đại lục xuất hiện triệu hoán ma pháp sư đầu tiên.

Bạch nhân mặc dù trong người không có thuộc tính khiến cho họ không thể tu luyện ma pháp nhưng bọn họ trời sinh đã có một tinh thần lực rất mãnh liệt. Triệu hoán ma pháp chính là thông qua tinh thần lực để gọi về các sinh vật đã lập khế ước với mình. Các sinh vật này nhỏ thì có các loại phi, cầm, tẩu thú, lớn thì có thể là cự long. Là triệu hoán ma pháp sư , tinh thần càng cường đại thì càng có thể triệu hoán sinh vật cường đại cùng mình tác chiến. Là một triệu hoán ma pháp sư thì việc nâng cao tinh thần bản thân là không cần bàn cãi, nhưng vận khí cũng rất quan trọng. Bởi vì triệu hoán ma pháp sư bản thân năng lực không có gì hết, do nguyên nhân thiên phú mà bọn họ ngay cả vũ kỹ cũng không thể tu luyện. Thành ra muốn cưỡn ép sinh vật ký khế ước thì sao dễ dàng? Vì vậy, vận khí đối với triệu hoán ma pháp sư mà nói cũng rất quan trọng. Những triệu hoán ma pháp sư sau này đã nghiên cứu tìm ra một đặc thù ma pháp cho riêng mình, dựa vào tinh thần lực cường đại mà luyện thành gọi là tinh thần ma pháp. Đối với người bình thường mà nói thì gần như không thể nhưng với bọn họ thì tuyệt không có gì khó.

Không biết vì sao mà triệu hoán ma pháp sư cuối cùng lại biến mất trên đại lục. Nhưng trong truyền thuyết thì tối cường giả của triệu hoán ma pháp sư chính là long triệu hoán sư. Nhưng dù như vậy thì Niệm Băng cũng không thể ngờ trước khi mình ly khai khỏi Băng Tuyết thành lại gặp một triệu hoán ma pháp sư. Mặc dù thiếu nữ chỉ gọi một con nãi ngưu nhưng việc triệu hoán vẫn còn sờ sờ ngay trước mắt. Nghĩ tới đó, thâm tâm Niệm Băng không khỏi kinh dị, tinh thần lực bất giác nổi lên một trận ba động. "Ừm."

Nãi ngưu cảnh giác ngẩng đầu lên nhìn về phía Niệm Băng. Thiếu nữ theo ánh mắt của nãi ngưu cũng quay đầu lại. Lúc này, Niệm Băng mới nhìn thấy rõ dung mạo của thiếu nữ. Da trắng như bạch ngọc, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú mang theo đôi mắt đen to tròn, từ trong ánh mắt khiến người ta nhìn vào như cảm thấy rất thân thuộc, đôi môi nhỏ nhắn hồng nhuận. Thiếu nữ lúc này đang kinh dị lên tiếng hỏi: "Là ai?"

Niệm Băng từ trong bóng tối bướcra, xấu hổ nói: "Xin chào, tiểu muội muội."

Thiếu nữ le lưỡi ra nói: "Đáng ghét, không được kêu ta là tiểu muội muội. Qua mười một tháng nữa là ta đã mười sáu rồi. Ngươi ở đây làm gì? Không lẽ ngươi cố tình theo dấu của ta? Chẳng trách ba ba nói người bên ngoài không có một ai tốt cả? Ngươi theo ta làm cái gì?"

Niệm Băng vội lắc đầu nói: "Không có, ngươi đừng có hiểu lầm, ta không có theo dõi ngươi. Chỉ lả xảo hợp đi qua đây, cảm nhận thấy ba động ma pháp nên cố tình qua coi thử. Tiểu muội...., nga, không, cô nương, ngươi là một triệu hoán ma pháp sư sao?"

Thiếu nữ ngẩn ngời một chút nói: "Ngươi nhìn ra sao? Ba ba nói, ai nhìn ra được thân phận của bọn ta, người đó phải chết."

Niệm Băng giật mình kêu lên: "Cái gì? Tại sao lại như vậy?"

Thiếu nữ lắc lắc đầu cười hi hi nói: "Nhưng mà, ngươi đừng có sợ. Dù ta có muốn ngươi chết cũng không có dễ dàng đầu. Bởi vì ta không có một con sủng vật công kích nào cả. Ca ca, huynh có gì ăn không. Ta đói bụng lắm rồi."

Niệm Băng bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Ta bỏ đi vội nên trên người không mang theo cái gì ăn được cả. Bất quá ta có thể đưa cho ngươi chút tiền. Ở ngoài đường chẳng phải có bán rất nhiều đồ ăn sao? Ngươi sao lại không ra đó mua chứ?"

Thiếu nữ bĩu môi nói: "Ta , ta lén ra bên ngoài nên trên người không có mang tiền. Mấy ngày nay chỉ toàn là uống sữa của nãi ngưu nên mới không đói chết thôi. ca ca, huynh có thể mua cho ta chút gì ăn được không? Ta có thể dùng sữa Đạm Đạm để đổi với huynh."

Niệm Băng nhìn con nãi ngưu mập mạp hỏi: "Nó tên là Đạm Đạm a?"

Ánh mắt của thiếu nữ chợt lóe lên tia dị quang: "Đạm Đạm, sao không hành lễ với ca ca chứ?"

Đạm Đạm kêu lên một tiếng, hai chân trước gõ nhẹ, cả người mập mạp của nó từ từ bay lên không trung. Niệm Băng lúc này nhìn thấy rõ dưới bùng nó là tám đầu vú hồng hồng. đúng lúc này, dị biến chợt xảy ra. Tám đầu vú của đạm Đạm chợt phun ra tám đạo nhũ sắc quang mang như thiểm điện đánh tới Niệm Băng.

Niệm Băng không phải là võ sĩ, hơn nữa dù cho hắn phản ứng nhanh thì trong con hẻm nhỏ này muốn tránh cũng tránh không được. Lúc này ma pháp quyển trục mới phát huy tầm quan trọng của nó. Lam sắc quang mang chợt bùng lên dựng lên một bức tường băng trước mặt Niệm Băng đỡ lấy đón công kích. Tám đạo bạch sắc quang mang sau khi đánh vào tường băng thì tạo thành tám cái lỗ to đùng. Niệm Băng không nghi ngờ gì nữa, tám đạo nhũ sắc này chính là phát ra từ tám núm vú của nãi ngưu, dưới tình huống không phòng bị thì tám đạo nhũ sắc này hoàn toán dễ dàng có thể xuyên qua cơ thể cưa mình.

Hữu thủ khẽ phất lên, hỏa diễm thần chi thạch từ trong không gian giới chỉ xuất hiện. Niệm Băng cẩn thận niệm một câu ma pháp, cảnh giác nhìn thiếu nữ.

Thiếu nữ thấy Niệm Băng đỡ được công kích của nãi ngưu, không kìm được kinh hãi nhìn: "Ngươi cũng là ma pháp sư?"

Niệm Băng gật đầu nói: "Đương nhiên, bằng không thì trước đó sao ta có thể cảm giác được ma lực ba động của ngươi chứ?"

Thiếu nữ bĩu môi nói: "Cũng không còn cách nào khác, ta nhất định phải giết ngươi mới được. Bằng không, để ba ba biết ta tiết lộ bí mật ma pháp bản thân thì sau này sẽ không cho ta ra ngoài đâu. Xin lỗi ngươi, ca ca."

Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt thiếu nữ làm cho Niệm Băng khó mà tìm ra mối liên hệ giữa thiếu nữ và sát nhân ở chỗ nào. Nhưng hắn không dám khinh thường chút nào. Nữ hài tử có thể sử dụng triệu hoán thuật trước mặt tuyệt không hề đơn giản.

Niệm Băng ý thức lui lại về sau một bước. Nãi ngưu tên Đạm Đạm từ từ bước lại trước thiếu nữ, hai mắt nhìn chằm chằm Niệm Băng tựa hồ như có chút gì đó khinh thường. "Ừm."

Gầm lên một tiếng, hai chân trước giơ lên, lại tám đạo sữa bắn thẳng về Niệm Băng, chỉ là tốc độ thì nhanh hơn trước nhiều.

Hữu thủ của Niệm Băng nắm chặt hỏa diễm thần chi thạch đưa ra phía trước. Một đạo tử sắc hỏa diễm phát ra ngưng tụ thành một tấm hỏa thuẫn chắn trước mặt. Đây chính là một tứ giai ma pháp gọi là tử viêm thuẫn, là ma pháp mà Niệm Băng đã chuẩn bị trước đó, có tác dụng sinh ra nhiệt độ, chuyên dùng để phòng như băng hệ ma pháp. Lúc này dùng tử viêm thuẫn để đối phó ngưu nãi ( sữa trâu hay sữa bò...ko rõ lắm) thì không thỏa đáng lắm . Tuy nhiên, mặc dù lực công kích của ngưu nãi cũng khá mạnh nhưng khi tiếp xúc với tử viêm tức thì bị bốc hơi. Chỉ trong nháy mắt khắp không gian tràn ngập mùi sữa, tử viêm thuẫn chỉ tản ra hơi nóng chứ không hề bị hư hao gì.

Bằng vào ma khống lực vượt xa với ma pháp sư đồng cấp, hửu thủ của Niệm Băng khống chế tử viêm thuẫn tiến lên trước một bước rồi nhìn con nãi ngưu mập ù nói: "Ngươi ngoại trừ nãi ngưu này ra không còn kỹ năng nào khác nữa sao? Dạng ma thú như thế này ta không hiểu sao ngươi lại có thể sinh tồn được. Nếu như con nãi ngưu hết cách thì ngươi sẽ làm gì?"

Mặc dù con nãi ngưu trước mặt so với nãi ngưu phổ thông không có gì khác biệt nhưng từ công kích của nó cho thấy nó là một ma thú. Chỉ là năng lực quá yếu, tựa hồ như chỉ có thể dùng sữa để công kích thôi.

Nãi ngưu nhìn tử viêm thuẫn trước mặt Niệm Băng dường như có vẻ e ngại, nó quay đầu nhìn chủ nhân, kêu lên mấy tiếng.

Thiếu nữ từ sau nãi ngưu ló đầu ra kinh dị nhìn Niệm Băng nói: "Ca ca, ngươi vẫn còn chưa chết sao! Vừa rồi là băng, bây giờ lại là hỏa. Sao ta chưa từng nghe nói có loại ma pháp sư như vậy nhỉ?"

Thâm tâm Niệm Băng thoáng kinh hãi, ý thức được mình vô ý đã để lộ bí mật ra nhưng Niệm Băng vẫn bình tĩnh nói: "Vừa rồi là ma pháp quyển trục, còn bây giờ chính là ma pháp của ta. Cô nương, nếu như ngươi không muốn con nãi ngưu của ngươi thành nãi ngưu quay thì mau tránh ra đi."

Thiếu nữ tựa hồ như khó khăn: "Nhưng, ngưu ngưu của ta có thể giết người mà! Ta nếu đem nó trở về không gian của ta thì làm sao mà giết ngươi đây?"

Bộ dạng của thiếu nữ rất khả ái khiến cho Niệm Băng nhìn hoài cũng không tìm ra chút dấu vết gì.

Niệm Băng buồn cười nói: "Trước giờ ngươi chưa từng giết người sao?"

Thiếu nữ lắc đầu: "Không có. Bất quá khi ba ba giết người xong thì mụ mụ ở bên cạnh cứ cùng ba ba cãi nhau loạn cả lên, chán chết đi được. Vì vậy ta mới bỏ trốn ra ngoài đây."

Niệm Băng nhìn thiếu nữ chưa hiểu chuyện đời trước mặt, trong lòng chợt nảy sinh một tình cảm khó tả. Đây không phải là tình cảm nam nữ mà chỉ là tình cảm quan tâm của huynh muội.

"Thế này đi, ngươi đem con nãi ngưu này trở về không gian của ngươi, ta mời ngươi đi ăn, có được không?"

Thiếu nữ ngoảnh đầu suy nghĩ rồi nói: "Đúng a! Ăn xong rồi giết ngươi cũng không muộn, Ba ba dữ lắm, ta cũng không còn cách nào khác. Ca ca, ngươi đừng trách ta nha!"

Niệm Băng vung tay hóa giải tử viêm thuẫn nói: "Đi theo ta."

Dứt lời, lấy tay kéo cái mũ xuống đi ra khỏi con hẻm. Trên người Niệm Băng lúc này có rất nhiều ma pháp quyển trục, không sợ bị thiếu nữ đánh lén.

Thiếu nữ cao hứng hô lên một tiếng, hai tay chập lại trước ngực, lẩm nhẩm niệm câu gì đó: "Đạm Đạm, thu."

Hồng quang lóe lên, con nãi ngưu mập ù tức thì biến mất. Trước khi đi nó còn khẽ gầm lên mấy tiếng.

Thiếu nữ đi đằng sau Niệm Băng, hai người một trước một sau cùng tiến ra ngoài đường lớn. Niệm Băng khẽ cúi đầu, lắng nghe tiếng bước chân của thiếu nữ và từ từ tiến ra hướng thành bắc. Nếu không ly khai khỏi Băng tuyết thành thì chắc Niệm Băng đã dẫn thiếu nữ đến Thanh Phong trai ăn uống một bữa. Chỉ là bây giờ thì không được. Hiện tại, Niệm Băng còn đang muốn trồn sợ còn không kịp.

Đi khoảng nửa canh giờ, thiếu nữ cuối cùng cũng không chịu nổi cảnh im lặng, tăng tốc đi bên cạnh Niệm Băng: "Ca ca, bụng ta bây giờ đói lắm, chân muốn nhuyễn ra rồi, đi không nổi nữa. Bao giờ thì mới có thể ăn được vậy ca ca?"

Niệm Băng quay nhìn thiếu nữ đang thấp hơn mình cả cái đầu nói: "Đừng nóng, chúng ta đi tới một nơi này. Lúc đó ca ca sẽ tự thân làm đồ ăn cho ngươi ăn."

Không hiểu vì sao khi nhìn thấy ánh mắt đen láy của thiếu nữ, trong lòng Niệm Băng bỗng nảy sinh cảm giác đáng thương.

Thiếu nữ tròng mắt xoay tròn nói: "Ca ca, ngươi cõng ta có được không? Chân ta thật đi hết nổi rồi."

Niệm Băng ngẩn người sửng sốt. Hắn cao lắm cũng chỉ hơn thiếu nữ ba tuổi, nay lại nghe thiếu nữ chủ động nói mình cõng bất giác mặt ửng đỏ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bằng #hoa