Chương 03: Ra mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dì Ngao bảo em đến đây, nói rằng anh phân hóa thành Alpha, còn em phân hóa thành Omega, hai nhà cũng xem như môn đăng hộ đối nên có thể đến tìm hiểu."

Mẹ hắn rõ ràng là hỏi ý hắn nhưng như vậy có khác nào không hỏi đâu. Ngao Thụy Bằng thở dài đỡ trán: "Cậu đến tìm tôi chỉ vì tôi phân hóa thành Alpha?"

Omega xua tay, cúi đầu làm ra vẻ đáng thương: "Ý em không phải như vậy, anh đừng hiểu lầm."

"Vậy tôi cũng có điều muốn nói cho cậu nghe, tôi rất tin vào duyên phận và tôi tin định mệnh của tôi chắc chắn không phải cậu."

"Anh đừng nói như vậy mà." Omega tiến thêm một bước, tin tức tố thu lại chưa được năm phút lại bắt đầu tỏa ra trong không khí.

"Ê ê, đứng ở đó được rồi, tôi bị dị ứng với pheromone của Omega." Lý Hoành Nghị giơ tay ra phía trước ngăn cản khi thấy người này càng lúc càng tiến gần đến mục tiêu sau lưng cậu.

"Anh tránh ra đi."

"Đối với Alpha thì dịu dàng, còn đối với tôi sao lại lạnh lùng như thế, hửm?"

Omega này rõ ràng là sói đội lốt cừu, cái gì cũng đều hiểu nhưng lại một mực giữ dáng vẻ ngây thơ.

"Bằng ca, bạn của anh hung dữ quá, em sợ." Omega vốn chưa từng thất bại với những chiêu thức này, hôm nay sao lại hết người này đến người khác không chịu khuất phục.

"Em trai, ngoại trừ pheromone và gia thế còn lại tôi đều có thể cùng em battle." Lý Hoành Nghị nghiêng đầu, nhếch môi cười châm chọc.

"Anh là người ngoài đừng có can thiệp vào."

"Vậy bây giờ tôi trực tiếp mời cậu ra khỏi nhà tôi chắc là được rồi chứ?" Ngao Thụy Bằng nhướng mày, bước lên đứng ngang hàng với Lý Hoành Nghị.

Cậu nhìn hắn, thầm cho hắn thật nhiều cái like trong lòng, hắn có lẽ cũng thật không ưng cái tên mặt dày này.

"Anh." Người kia vẫn nhất mực bám víu lấy.

"Nghe chưa rõ hả, vậy để tôi nhắc lại." Ngao Thụy Bằng lạnh lùng hất cái tay đang ôm lấy tay mình ra, dõng dạc như tuyên bố đại sự.

Dù sao cảnh tượng bây giờ khi người ta nhìn vào cũng chỉ thấy là ỷ mạnh hiếp yếu, một Alpha, một Beta lại đi bắt nạt một Omega.

"Em đi là được rồi, đâu cần buông lời nặng như thế." Omega phụng phịu, bước những bước chân không cam lòng.

Khi Omega kia rời khỏi, hai người cũng như trút được gánh nặng.

"Em thực sự bị dị ứng với pheromone của Omega à?"

"Anh đoán xem."

"Vậy pheromone của Alpha thì sao, em có bị dị ứng không?"

"Không biết."

Bên trong căn nhà được trang trí theo phong cách tối giản tuy nhiên nội thất nhìn qua cũng biết là đồ đắt tiền.

Lý Hoành Nghị đưa ngón tay miết nhẹ thành ghế, kết quả đọng lại cả một lớp bụi dày: "Bao lâu anh không về nhà rồi?"

"Một ngày."

"Với độ dày của lớp bụi này thì tôi không tin mới chỉ một ngày."

Ngao Thụy Bằng thay vì ngồi xuống ghế lại chỉ đứng dựa vào tường: "Bình thường không sử dụng phòng khách."

"Không sử dụng nên cũng không lau dọn? Dựa vào lớp bụi này ít nhất cũng phải một tháng rồi."

"Từa tựa vậy."

"Anh xem, anh còn không dám ngồi kìa."

Lý Hoành Nghị đi một vòng quanh tầng một, ngoại trừ vài dấu chân còn mới kéo đến cầu thang thì còn lại chỗ nào cũng bám đầy bụi, mua đồ sang trọng về thì cũng chỉ để cho nhện giăng tơ. Cũng không phải nhà cậu mà càng nhìn cậu càng phiền lòng, thương xót thay cho ngôi nhà: "Này họ Ngao."

Ngao Thụy Bằng nghe cậu gọi mình như vậy thì không hài lòng, nhướng mày bày tỏ sự bất mãn.
Lý Hoành Nghị không kém, cũng làm y chang hắn bày tỏ sự bất lực với gia chủ: "Anh không tính gọi người về dọn dẹp à? Định tiếp khách như vậy?"

"Sắp không phải khách nữa rồi." Hắn nhìn sự cau có của bé mèo nhỏ thì cười thầm, nói đáng yêu lại còn không tin.

"Anh không gọi thì để tôi gọi." căn nhà thiếu chút thành nhà hoang này thật khiến con người thiếu dưỡng khí, cậu không biết nên khâm phục Ngao Thụy Bằng vì đã ở đây trong thời gian dài hay nên quở trách vì tội không quan tâm đến ngôi nhà nữa: "Nhà này anh mua bao nhiêu vậy?"

Thấy Lý Hoành Nghị di chuyển ra ngoài, hắn cũng tự động nhấc chân bước theo: "Tôi không nhớ rõ, từ ba năm trước rồi, khoảng 50 triệu nhân dân tệ."

Cậu shock đến không ngậm được mồm, trố mắt nhìn về phía hắn, thực sự là sướng mà không biết hưởng, hành nó thành dạng này cũng không có ý đoái hoài, nếu chỉ cần chỗ trú mưa, trú nắng thì mua nhà đắt tiền như vậy làm gì. Là hắn sinh ra ở vùng Bắc Cực nên không chịu được hơi ấm à? Suy nghĩ của người giàu cậu thực sự không hiểu: "50 triệu, vậy mà tiền lương trả tôi một tháng cũng chỉ có một vạn, anh không thấy khập khiễng à?"

"Tôi trả em hai vạn hoặc hơn." Cái quan trọng với hắn không phải tiền bạc mà là cậu. Nếu như có thể dùng tiền để đổi lấy sự hiện diện của cậu thì bao nhiêu cũng đáng.

Thấy hắn nghiêm túc nên cậu cũng không đùa nữa: "Một vạn là đủ rồi."

"Được."

"Tôi gọi cho dịch vụ dọn nhà rồi, 15 phút nữa sẽ có người tới, còn thư kí của anh, bao giờ tới?"

Hắn trầm ngâm nhìn đồng hồ: "Chắc phải hai tiếng nữa, ở công ty hơi nhiều việc."

Ngao Thụy Bằng giờ mới nhớ ra chuyện hồi nãy, nhấc máy gọi cho mẹ để hỏi cho rõ ràng: "Mẹ, chuyện Omega ở nhà con là sao vậy?"

Hắn thấy cậu có vẻ quan tâm nên mở loa ngoài để cả hai cùng nghe.

"Omega?" Mẹ hắn có vẻ cũng chưa kịp định thần trước tình hình này.

"Không phải là mẹ sắp xếp à? Việc cậu hai tập đoàn Z ấy."

"À, mấy hôm trước cậu ấy có đến tìm mẹ, nhưng mẹ nhìn bộ mặt giả tạo của cậu ấy thì từ chối rồi, vẫn đến tìm con à?"

"Vâng, nhưng con đuổi rồi."

"Sao?" Bây giờ trong màu giọng của bà lại có chút tức giận "Quý tử của tôi ơi, con không thích người ta thì cũng phải tiếp khách chứ, làm gì có chuyện nói đuổi là đuổi, ân tình nhà ta với tập đoàn Z chưa cạn đâu."

"Không phải anh ấy đuổi là chúng con cùng đuổi." Lý Hoành Nghị không muốn việc mình làm lại để cho một mình hắn gánh nên cùng lên tiếng nhận tội.

"Ai thế?" Mẹ Ngao tò mò hỏi.

Cậu chuẩn bị nói ra mấy chữ là bạn thì lại bị hắn cướp lời trước: "Người yêu con nói với mẹ."

Cậu giơ chân đá cho hắn một cái, hắn khẽ nhăn mặt nhưng không dám to tiếng kêu đau, cậu trừng mắt nhìn hắn, hắn lại bĩu môi, nhún vai một cái, hoàn toàn chả mảy may bận tâm với thái độ hung hăng của người yêu chưa kí hợp đồng này. Hắn không phải là người tùy ý tuyên bố một chuyện, vấn đề này cũng vậy.

Ngao Thụy Bằng đã nói tới vậy thì cậu cũng chẳng thể nhắm mắt làm ngơ liền hạ giọng chào hỏi: "Con chào cô ạ."

"Chào con, đứa nhỏ này đến giọng nói còn hay nữa."

"Bình thường thôi cô, không ngọt bằng giọng cô được."

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khẽ: "Cô còn tưởng Bằng Bằng nói đùa, không ngờ nó lại làm được thật."

Cậu quay sang phía hắn, chỉ thấy hắn liên tục gật đầu ra hiệu cho cậu

"Dạ, chúng con đang quen nhau thật đó cô."

"Vậy con tắt đây." Ngao Thụy Bằng thu điện thoại lại, nói câu tạm biệt với mẹ.

"Từ từ đã..."

"Con đang bận lắm, cuối tuần sau con về nhà rồi nói chuyện tiếp."

Chờ Ngao Thụy Bằng tắt máy, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, nói chuyện với phụ huynh thực sự là khiến cậu căng thẳng đến sắp mức tăng đường huyết đến nơi: "Còn chưa kí hợp đồng mà nói người yêu thuận miệng như vậy?"

"Sau này có lẽ vẫn còn phải gọi nhiều, coi như tập trước cho quen thôi."

"Thôi đi đại ca, tôi nhận không nổi đâu, mấy chữ này anh vẫn nên để cho bạn đời của mình thì hơn."

"Không làm khó em nữa." Hắn cười, một nụ cười của kẻ chiến thắng, nhưng không hề kiêu ngạo mà được phủ lên một tầng dịu dàng "Cho tôi số điện thoại của em đi."

Lý Hoành Nghị đọc ra một dãy số, hắn cũng làm tương tự, coi như thêm xong liên lạc.

Sau khi ba người làm công tác dọn vệ sinh rời đi thì thư kí của Ngao Thụy Bằng cũng mang hợp đồng đến.

"Em xem có cần chỉnh sửa gì không?" Hắn xem qua hợp đồng rồi đưa cho cậu.

"Có thêm một điều là hai người không được can dự vào cuộc sống riêng tư của nhau, trong thời gian thi hành hợp đồng mà một trong hai người có người yêu thật thì người còn lại cũng sẽ không xen vào."

Ngao Thụy Bằng đẩy gọng kính đối diện với sự quyết đoán của cậu cũng gật đầu: "Được, trước thời hạn một năm không được phá hợp đồng."

"Được."

"Còn nữa, em phải chuyển về đây."

"Cũng không phải không được nhưng với điều kiện tôi toàn quyền sửa sang căn nhà?"

"Không vấn đề."

"Tiền của anh?"

"Đương nhiên rồi."

"Cứ vậy đi." cậu kí xong hợp đồng liền đẩy về phía hắn rồi đứng dậy "Tôi ở phòng nào?"

"Tầng hai tùy em sử dụng."

"Còn đồ của tôi?"

"Cho tôi địa chỉ cũ của em, tôi sẽ cho người dọn đến."

"Hợp tác vui vẻ."

Ngao Thụy Bằng đứng dậy bắt tay với cậu theo lễ giao tiếp thông thường: "Hợp tác vui vẻ."

Tầng hai có hai phòng lớn, Lý Hoành Nghị chọn căn phòng có mặt tiền hướng ra ngoài. Cậu đẩy cửa bước ra ban công, quả nhiên 50 triệu vẫn phải có giá của 50 triệu, phong cảnh đúng là không tầm thường, cả gió ở đây cũng có thể mang mùi tiền nữa. Cậu thoải mái vươn vai một cái, tận hưởng lâu hơn chút cảm giác trở thành người giàu.

_________

_Hết chương 03_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net