Chương 05: Thế giới khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả người hắn như rơi vào bầu không gian mất trọng lực, cảm nhận rõ sự thay đổi đến từ bối cảnh xung quanh. Một con ngõ tối và ẩm ướt, phả vào người hắn một thứ mùi tanh tưởi.

"Chúng ta thực sự là có duyên đấy." Âm thanh vang lên cách chỗ hắn không xa.

Mất một lúc khi mắt quen dần với bóng tối, hắn mới nhận ra phía trước có một đám người.

"Buông ra." Người bị áp chế vào tường gằn giọng nói lớn.

"Em vốn đã cho anh cơ hội chạy trốn nhưng anh lại lựa chọn tự chui đầu vào rọ." Vẫn là tone giọng lạnh của thiếu niên kia: "Hay là nói duyên của em và anh chưa tận."

"Duyên phận cái khỉ gì, là mày ép người quá đáng."

"Suỵt!" Thiếu niên đưa ngón trỏ lên trước miệng hắn ra dấu im lặng: "Gương mặt đẹp trai như vậy mà ăn nói một chút lễ phép cũng không có."

"Mày xứng à?" Người kia có vẻ không phục, vẫn liên tục vùng vẫy muốn thoát khỏi gọng cùm được tạo bởi hai tên to con.

Thiếu niên giơ chân đạp lên thân thể đã không còn mấy sức lực của gã: "Không xứng cũng được, nhớ cho kĩ từ giờ em là chủ nhân của anh, mà chủ nói thì tớ phải nghe, không thì coi chừng cái mạng rách."

Ánh đèn xe từ ngoài đường chính chầm chầm rọi vào rồi nhanh chóng rút đi, chỉ một khoảnh khắc đấy cũng đủ để hắn nhận ra nam nhân đang bị kìm hãm kia không khác hắn dù chỉ một li, còn ba người còn lại hắn cố nhìn thế nào cũng không thể thấy rõ ngũ quan, chỉ là cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Thiếu niên xoay lưng đi về phía Ngao Thụy Bằng, hai người kia cũng kéo theo phiên bản của hắn đi cùng chủ nhân. Họ bước khỏi con ngõ hẹp rồi lùi dần vào màn đêm tối tăm.

...

Ngao Thụy Bằng hốt hoảng bật dậy, điều đầu tiên hắn làm là đưa mắt nhìn quang cảnh xung quanh, vẫn là phòng hắn, ngay cả vị trí hắn nằm lúc đi ngủ đến bây giờ cũng không chút xê dịch. Hắn vội vã bật đèn rồi uống một ngụm nước trấn an lại tinh thần của bản thân. Giấc mơ vừa rồi vừa chân thật lại như ảo ảnh, hắn đã từng mơ đến ma quỷ, thần linh nhưng giấc mơ này lại là một viễn cảnh khác, nơi mà còn tồn tại một bản thể khác của hắn, lần đầu tiên hắn sợ giấc mơ đến như vậy, cảm tưởng như ở trong thế giới đó lâu hơn một chút thì hắn cũng chẳng thể còn quay trở về. Ngao Thụy Bằng rút một điếu thuốc, châm lửa rồi bước ra ban công.

"Ngao Thụy Bằng, anh hút thuốc à?" Lý Hoành Nghị bị khói thuốc xông thẳng vào khướu giác, đưa tay dụi mũi, trước đây cậu có hút thuốc nhưng cũng đã bỏ lâu rồi.

"Xin lỗi, tôi không biết em ở ngoài." Hắn sợ ảnh hưởng không tốt đến người tầng dưới nên nhanh chóng dập tắt điếu thuốc còn chưa cháy được phân nửa: "Em chưa ngủ à?"

"Bình thường tôi không quen ngủ sớm, anh vẫn chưa làm xong việc à?"

"Không có, tôi chỉ là hơi mất ngủ thôi."

"Tác dụng của thuốc lá không nhiều nhưng tác hại thì lớn lắm, sau này đừng hút nữa." Cậu có lẽ là lo cho hắn, đã sớm nhìn thấy kết cục thê thảm của bản thân thì có gì mà không thể buông bỏ.

Thực ra cũng vẫn có một số thứ không dễ bỏ như điếu thuốc chứa nhiều nicotine hay loại bột gieo hàng loạt cái chết trắng.

"Phòng đó không có đồ đạc gì, em thấy không tốt thì có thể lên phòng tôi ngủ tạm."

Nghe như một lời đề nghị cũng giống như một lời dụ dỗ.

"Không sao, tôi không khó ngủ đâu." Cậu dựa vào lan can ngẩng mặt nhìn lên phía trên nhưng lại là một khoảng không trống rỗng. Tựa như khoảng lặng của trái tim khi đã lâu không có người bước vào.

"Vậy em ngủ sớm đi."

"Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Ngoài bố mẹ hắn, thì cậu là người đầu tiên hắn gửi đến lời chúc này, một câu nói tưởng chừng như đơn giản nhưng cũng đủ làm ấm lòng con người cô đơn. Báu vật vô giá này, hắn đã tìm được rồi.

Lịch trình làm việc của band nhạc không cố định nên vào những ngày nghỉ như thế này cậu không có thói quen dậy sớm, kể cả khi mặt trời đã ghé thăm một lúc lâu.

Tiếng bấm chuông inh ỏi đã đánh thức Lý Hoành Nghị, cậu vốn gắt ngủ nên chỉ thấy một bụng khó chịu, mới hơn tám giờ, không thấy phiền à? Cậu vò mái tóc rối đi ra ban công mới biết là dịch vụ chuyển nhà đã đến, đầu óc cậu đột nhiên hoạt động năng suất, ba chân bốn cẳng chạy xuống mở cổng.

Về cơ bản là họ chỉ chuyển đồ lên phòng cậu, còn việc sắp xếp vẫn là cậu phải tự thân vận động thêm Minh Lan và Trần Anh sang giúp. Bận rộn đến quá trưa mới miễn cưỡng sắp xếp xong, căn phòng như được thổi vào một làn gió mới, tinh tế và mới mẻ.

"Có phải nên nấu một bữa cơm cảm ơn bọn này không?" Trần Anh nằm dài xuống giường thở dốc.

"1 giờ chiều rồi, còn muốn ăn cơm trưa, Alpha nhà các cậu không lo tìm người à?"

"Mấy nay công ty bận việc suốt, còn chẳng thèm dính lấy tôi." Cô đánh vào người Trần Anh bảo y dịch sang bên cạnh rồi nằm xuống giường.

"Dự án mới làm đến đâu rồi?" Lý Hoành Nghị lên tiếng hỏi hai con người đang chiếm trọn cái giường của cậu.

"Gần xong rồi."

Trong band nhạc phân chia công việc khá rõ ràng, viết nhạc sẽ là do cậu và Trương Dương, còn Minh Lan và Trần Anh sẽ chịu trách nhiệm hoàn thành lời. Nhóm của bọn họ thành lập cũng ngót nghét năm năm, từ năm hai đại học đến hiện tại đều đã 25 tuổi rồi.

"Đi xuống nhà, tôi nấu mì tôm mời các cậu."

"Cậu định cảm ơn người giúp cậu cả buổi sáng thế thôi à?" Trần Anh làu bàu.

"Không đi siêu thị thì làm gì có nguyên liệu, còn chê thì về nhà cậu mà ăn, tôi đỡ được một gói mì tôm."

"Cậu thèm đánh rồi phải không?"

Lý Hoành Nghị ngạo nghễ nói: "Tôi chấp cả Alpha nhà cậu."

"Minh Lan, nó bắt nạt tôi." Trần Anh làm mặt quỷ với cậu rồi quay sang kêu gọi đồng minh.

"Tôi không rảnh, nhảy vào giúp cậu rồi Hoành Nghị đấm cả tôi thì sao?"

"Nó không dám xuống tay với con gái đâu."

...

Tối hôm đó, chưa đến 6 giờ Ngao Thụy Bằng đã về đến nhà.

Lý Hoành Nghị ngồi ở phòng khách vừa xem ti vi vừa gặm bánh quy, thấy hắn về ngạc nhiên, tròn mắt nhìn về phía hắn: "Anh về sớm thế?"

"Sao vậy?" Ngao Thụy Bằng xoa đầu cậu rồi cởi áo ngoài vắt lên thành ghế, xong xuôi mới ngồi xuống cạnh cậu.

"Sao với trăng gì, tôi chưa nấu cơm."

Hắn cúi đầu ngậm lấy miếng bánh quy cắn dở trên tay cậu làm cậu từ giật mình đến hoang mang: "Làm gì vậy? Bánh trong hộp không phải còn nhiều à?"

Hắn giữ vẻ mặt vô tội, là đứa nào sau lưng bảo hắn làm thế chứ hắn có biết gì đâu, cũng gần như là làm trong vô thức cơ mà: "Miếng này gần chỗ tôi hơn."

Lý Hoành Nghị hai tay chống nạnh nghiêng đầu nhìn hắn, tướng tá giống y chang mấy bà hàng xóm khi chuẩn bị mắng người: "Anh bị khuyết tật chỗ nào hả? Hay là hai tay không còn nhấc lên nổi nữa rồi?"

"Có một miếng bánh thôi, em tính toán mãi làm gì?"

Thôi được rồi, vẻ mặt cún con này cậu thua rồi.

"Được được được, không tính toán nữa, để tôi đi nấu cơm."

Thấy cậu đứng lên, hắn cũng vác theo cái đuôi sói chạy đi cùng cậu, chẳng còn tí cún con nào nữa cả.

"Ngao Thụy Bằng."

"Em nói đi."

"Sắp tới anh có thu xếp được thời gian không, tôi muốn đi xem đồ nội thất."

Việc trang trí lại nhà này có chút giống mấy cặp tình nhân sắp cưới hơn là một người chỉ kí hợp đồng một năm với chủ nhà.

"Tôi không quan trọng việc này, em thích kiểu nào thì cứ trang trí kiểu đấy đi."

"Dù sao đây cũng là nhà của anh, có ý anh vẫn tốt hơn mà."

"Tôi nói là tôi không để ý đâu."

"Là anh nói đấy, có hối hận thì cũng đừng trách tôi."

Ngao Thụy Bằng gật đầu, câu nói mặc dù có hơi nguy hiểm nhưng chỉ cần là cậu thì hắn đều sẽ không thấy hối hận.

Hôm sau, Ngao Thụy Bằng về nhà, vừa đặt chân vào sân hắn đã có cảm giác rất lạ, nếu không phải nhìn thấy cây tử đinh hương lớn hắn còn tưởng bản thân vào nhầm nhà.

Vùng đất khô cằn ở rìa sân trước đã được vun trồng bằng nhiều loại cây hoa, dưới tán tử đinh hương có đặt một cái xích đu bằng gỗ, hồ bơi ở sau nhà cũng đã được tu sửa lại. Hắn bước chân vào trong nhà. Đèn được thay mới, bộ bàn ghế cũng được tân trang lại, bức tranh lớn trên tường được thay bằng ba bức nhỏ hơn, vẫn là phong cách cũ nhưng màu sắc đã tươi hơn rất nhiều, cũng tạo ra cảm giác hài hòa và thoải mái.

Lý Hoành Nghị đi từ trong bếp ra, cái đầu tiên cậu thấy là dáng vẻ thất thần của chủ nhà, sợ mình làm không đúng ý hắn nên ngập ngừng hỏi: "Anh... anh không thích hả?"

"Không có, rất đẹp mà." Hắn mỉm cưới với cái yên bình trong cảm xúc khi trải qua một ngày dài.

"Vậy tốt rồi, tôi chỉ sợ anh không thích."

"Làm em phí tâm tư rồi."

"Tổng chi phí là hai vạn, tiền mặt hay chuyển khoản."

"Để tôi chuyển cho em."

"Tính cả tiền công nữa thì..."

"Hai vạn hai, chuyển rồi đó."

"Nhận được rồi."

"Em nấu cơm xong chưa?"

"A, quên mất, tôi đang ốp trứng." Cậu vội vàng chạy vào bếp, không ngoài dự đoán, một mặt của miếng trứng đã chuyển thành màu đen, còn có cả mùi cháy khét nữa. Cậu cười ngượng nhìn hắn: "Anh chờ một chút, tôi sẽ làm lại."

"Được."

Cậu nhìn sự thất bại của mình thì lắc đầu chán nản, trước giờ cậu cũng đã làm rơi vỡ quả trứng nào đâu sao lại bị nó báo thù như này.

"Em từ từ làm, tôi ra ngoài nghe điện thoại trước."

Có lẽ gặp được hắn là phúc nhiều hơn họa, ít nhất thì cậu đã tìm được một người đồng hành có thể cùng mình bước đi, không biết có thể đi đến đâu, đi bao xa nhưng quãng tối mù mịt phía trước cậu cũng không phải e dè nữa.

_________

_Hết chương 05_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net