Chương 11: Tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo: H+, nội dung chương này chỉ toàn H+, không thích có thể bỏ qua.
___

"Ngao Thụy Bằng." Tiếng đập cửa vang lên cùng tiếng gọi vội vã.

Ra mở cửa vẫn là một Ngao Thụy Bằng thiếu sinh khí, cả người như đang phải kiềm nén một dục vọng kinh khủng.

Cậu nắm chặt vạt áo, cúi đầu không nhìn hắn: "Tôi tìm Omega cho anh nhé!"

Hắn chớp mắt một cái, định đóng cửa lại nhưng vẫn bị cậu chặn lại được.

Giọng Ngao Thụy Bằng vang lên trầm thấp: "Đi đi, trước khi tôi mất hết lí trí mà làm tổn thương em."

"Tôi..."

Cánh cửa lạnh lùng chắn ngang mặt cậu, tạo nên sự ngăn cách giữa cậu và hắn. Cậu lo lắng bước từng bước nặng nề xuống cầu thang.

"Pheromone của Ngao Thụy Bằng nồng thật đấy." Trương Dương phàn nàn: "Tình trạng xem ra không ổn lắm nhỉ."

"Anh ấy có vẻ không cần Omega."

"Tôi thấy anh ta sợ cậu bị tổn thương thì có."

"Tại sao?"

"Đã rõ như ban ngày rồi mà vẫn còn cần người khai sáng à?" Trương Dương đứng dậy vỗ vai cậu: "Nhà cậu còn đồ ăn không?"

"Cậu tự xem đi."

Nói rồi, Lý Hoành Nghị lại lần nữa chạy đến trước cửa phòng hắn. Cậu bặm môi do dự, thôi vậy được thì ăn cả ngã thì về không?

Ngay khi cánh cửa vừa mở, chưa để thời gian cho Ngao Thụy Bằng kịp nhận định lại tình hình, cậu đã bước đến ôm lấy cổ người lớn hơn, đưa môi mình kề sát môi hắn: "Để tôi giúp anh nhé, sẽ không đòi thêm tiền công."

"Em sẽ không hối hận chứ?"

"Sẽ không."

Đã là tự nguyện thì làm gì có hối hận chứ?

Ngao Thụy Bằng kéo cậu vào trong, áp lưng cậu vào cánh cửa vừa khép chặt mà hôn xuống. Một tay hắn vòng qua eo cậu, một tay đặt ở sau gáy, có gấp rút cũng vẫn cẩn thận ma sát cánh môi với người thương.

Theo sự dồn dập của cảm xúc, cậu ôm chặt lấy hắn, cùng hắn chìm vào bể sóng tình.

Từng tế bào trong cậu đều tê dại, cậu không có kinh nghiệm chỉ mặc người dẫn dắt. Môi rồi đến lưỡi, từng chút dây dưa, từng chút cảm nhận sự trao đổi dịch vị trong khoang miệng.

Ngao Thụy Bằng bế cậu lên, cậu hơi hoảng ôm lấy cổ hắn, hai chân vòng qua hông hắn, gục đầu vào vai hắn thở dốc. Hắn kiên nhẫn bế cậu về đến giường, đặt cậu xuống giường phủ drap tối màu. Lý Hoành Nghị trên đó càng nổi bật như ánh sáng rọi cả một vùng tối tăm. Cậu mờ mịt nhìn hắn đứng ở phía trên, thây hắn không có phản ứng gì nên lên tiếng gọi: "Ngao Thụy Bằng, anh sao vậy? Không muốn nữa?"

Chỉ là cậu đẹp quá, như một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc vậy.

Lý Hoành Nghị chống tay xuống vừa định ngồi dậy thì Ngao Thụy Bằng lại gấp rút lao đến đè cậu xuống giường. Dường như một chút giáng đoạn cũng không thể dập đi dục vọng đang cháy.

Hắn ôm lấy cậu, đặt cậu ngồi trên đùi mình, bàn tay ấm nóng vì thân nhiệt chạm lên làn da lành lạnh của cậu khiến cậu hơi rụt người lại, trong nụ hôn vô tình cắn phải lưỡi hắn. Ngao Thụy Bằng bóp mạnh mông cậu xem như đe dọa: "Em định mưu sát chồng mình à?"

Lý Hoành Nghị mở miệng vừa định thanh minh lại lần nữa bị hắn chiếm giữ hơi thở. Bàn tay hắn chạm vào cạp quần cậu không nhanh không chậm chạm vào hậu huyệt khép chặt phía sau.

Bên trên vẫn nhiệt tình gặm mút cần cổ, bên dưới cũng phát động tấn công.

"A, đau." Cậu hơi ấm ức kêu lên.

Là sự bất ngờ không có chuẩn bị trước nên cũng chẳng có tác vụ kèm theo.

"Xin lỗi, em cố chịu một chút." Chính hắn cũng phải kiềm nén rất nhiều. Dòng mồ lạnh cứ thế trào ra trong cái nhiệt độ phòng chỉ ở mức 24°C.

Hắn vừa hôn cậu an ủi, vừa đâm thêm một ngón tay vào. Rất chặt, ngón tay hắn ở trong đó cũng không dễ dàng gì. Những tiếng kêu đau của cậu cũng dần chuyển thành âm thanh ấm ức, muốn trách nhưng lại không nỡ.

"A... Thụy Bằng... chỗ đó..." Lý Hoành Nghị ngửa cổ kêu lên.

"Chỗ này à?"

Hắn lần nữa ấn ngón tay lên điểm gồ vừa tìm thấy đổi lại được vài âm sắc kiều diễm của cậu: "Ha... ưm... anh cho vào... đi."

Hắn vẫn chầm chậm cởi bỏ quần áo ngoài của cậu. Dường như việc một mình trải qua kì động dục không còn phải điều lạ lẫm với hắn, hắn không muốn làm tổn thương cậu. Chỉ có Lý Hoành Nghị lại sắp bị tình dục bức đến phát điên, nhanh chóng cởi bỏ dây thắt lưng của hắn, để bản thân đối diện với thứ đã cương cứng kia.

"Sao em lại còn gấp hơn cả tôi?" Chất giọng trầm của hắn còn mang theo cả luồng khí nóng mà phả vào tai cậu.

"Anh nhiều lời thế làm gì?"

Ngao Thụy Bằng không nói thêm, nhấc người cậu lên, để phần hậu huyệt chạm vào tính khí trướng to của mình, từ từ đi vào.

Lý Hoành Nghị cắn chặt môi ôm lấy cổ hắn: "Đau..."

"Em đừng gấp, thả lỏng một chút." Ngao Thụy Bằng lau đi những giọt lệ đang chảy ra từ khóe mắt cậu, dịu dàng hôn môi an ủi.

Thêm một lúc chật vật hắn mới tiến được cả vào trong. Ngao Thụy Bằng xoa lưng cậu hỏi: "Còn đau không?"

Lý Hoành Nghị không trả lời trọng tâm chỉ nói: "Động đi, tôi muốn."

"Vậy thì tôi không nhẹ nhàng nữa đâu."

Cậu do dự nhưng cũng gật đầu.

Được cho phép hắn cũng chẳng câu nệ, mạnh mẽ chuyển động trong hậu huyệt ấm nóng. Từng tế bào trong cậu ôm chặt lấy ngọc trụ hắn, hắn cũng bị sự dung túng kia làm đến đầu óc tê dại, điên đảo thần hồn.

Miệng hắn vẫn âu yếm phần thân trên của cậu, từ cần cổ trắng đến núm vú hồng, từ chỗ được hắn chạm qua đều đổi sắc, lưu lại rất nhiều vết răng.

"A... a... anh..." Lý Hoành Nghị nói không tròn câu chỉ liên tục thở dốc.

"Ý em là chỗ này à?" Hắn theo đường cũ mà tìm đến tuyến tiền liệt, theo nhịp điệu đâm vào.

"A... ưm... chỗ đó... nhanh một chút."

Khoái cảm của cơ thể giành hết phần của lí trí, người ngoài không biết còn tưởng cậu mới là người động dục.

"Đều nghe em."

Ngao Thụy Bằng đè cậu xuống giường, hai tay cố định tay cậu, phần thân dưới liên tục vào ra rất có nhịp điệu, ba nông một sâu.

Cuối cùng, Lý Hoành Nghị không chịu nổi mà bắn trước. Cậu há miệng để lấy thêm khí, nhưng khí chưa lấy được lại lần nữa bị cướp lấy hơi thở, người kia mạnh bạo nút lưỡi cậu, cũng mạnh bạo cắn lấy đầu vú đã sưng kia. Lý Hoành Nghị giữ đầu hắn, muốn nhận lấy thêm một chút sung sướng.

Hơi thở của Ngao Thụy Bằng vang lên nặng nhọc bên tai cậu, đôi mắt dường như chỉ còn mỗi bóng hình cậu. Cơ thể cậu đã đẹp, thêm dấu vết của hắn lại càng nổi bật hơn. Bàn tay hắn nắm lấy ngọc trụ của cậu vuốt vài cái, thứ vừa mới bắn kia lại lần nữa cương lên. Dù sao trận này cũng không thể kết thúc sớm.

Ngao Thụy Bằng tiến sâu thêm một chút bỗng động phải thứ gì kì lạ. Lý Hoành Nghị hoảng hồn kêu lớn: "Cái đó... không được."

"Sao em lại có khoang sinh sản."

"A... ưm... tôi... anh không được vào."

Cậu nói vậy thì hắn tạm gác lại chuyện này, chuyên tâm làm công việc đang dang dở. Ngao Thụy Bằng kéo tay cậu chạm lên phần hơi gồ lên trên bụng nhỏ: "Em cảm nhận được không?"

Phí lời, nếu như cậu còn đủ khả năng để nói tròn câu thì chắc chắn sẽ mắng hắn. Không cảm nhận được rồi ai là người kêu la nãy giờ dưới thân hắn. Lý Hoành Nghị không phản kháng, mặc hắn chỉ huy. Trên gương mặt vốn đã đỏ vì nhục dục giờ còn đỏ hơi nữa, có lẽ vì lời nói vô liêm sỉ của hắn.

Tốc độ càng được đẩy nhanh, sự ma sát càng lớn, thêm một nụ hôn sâu, cuối cùng cả hai cùng bắn.

"Thêm một lần nữa, được không?"

"Không được, tôi muốn đi tắm." Lý Hoành Nghị cự tuyệt.

Ngao Thụy Bằng ảo não xoa trán, miễn cưỡng bế cậu vào phòng tắm. Trải qua một cuộc thác loạn cũng chỉ có cậu bị cởi hết, còn trang phục trên người hắn thì còn nguyên, mãi đến khi tắm rửa mới cởi bỏ.

Cậu ngồi trong bồn tắm, thoải mái dựa vào người hắn, đến khi cảm nhận được ngón tay hắn chạm đến phái sau mới giật mình: "Anh định làm gì?"

"Cái đó không thể để trong người được, phải lấy ra nếu không sẽ bị chướng bụng."

Nhưng hình như lời nói của hắn không chân thật lắm, vì cái thứ kia cũng đang bóng ran chọc vào người cậu.

"A... a... ưm..." Đến lúc cậu nhận ra có điều bất thường đã là quá muộn.

Ngao Thụy Bằng xoay người cậu lại, để gương mặt kia đối diện với mình.

"Sao anh... a...ưm... ha..." Vẫn là những câu nói không được tròn trịa.

Ngao Thụy Bằng dùng tay còn lại xoa đầu cậu, còn những ngón tay bên dưới cũng rút ra.

Lý Hoành Nghị đang lúc ngơ ngác thì bắt gặp nụ cười gian của hắn: "Em nói không muốn vậy thì dừng ở đây thôi."

Cậu trừng mắt với hắn, bản thân lại không an phận cọ cọ vào thứ to lớn kia.

Tay hắn bóp mạnh mông cậu, làm cho thứ căng tròn ấy dần đỏ lên: "Ngoan, đừng làm loạn, em muốn gì thì phải nói chứ."

"Chồng ơi."

Chút lí trí còn sót lại của hắn cũng bị chữ này kéo đứt, hắn như hổ đói lần nữa chiếm lấy cơ thể kia.

Vẫn sự nhiệt tình quen thuộc siết lấy ngọc trụ hắn, từng cái co bóp trong hậu huyệt làm hắn điên dại.

"Hôn tôi đi."

Ngao Thụy Bằng không chần chừ đáp ứng yêu cầu của cậu. Khoang miệng bỗng chốc nồng lên vị máu, cũng chẳng rõ là của ai.

Trong cái kề cạnh của da thịt, hai trái tim cũng được kéo lại thật gần, trong âm thanh giao hợp lẫn cả sự cuồng nhiệt của nhịp tim. Một sự yêu thương đủ lớn.

Một lần lại thêm một lần, đến khi cơ thể cậu không chịu được mà ngất đi thì cuộc chiến dài cả đêm mới đến hồi kết. Ngao Thụy Bằng thấy người trong lòng chỉ còn tiếng thở đều thì chột dạ, không dám táy máy thêm, vội vã làm sạch cơ thể cả hai rồi bế cậu lên giường.

Mộng đẹp.

_________

_Hết chương 11_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net