28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 25,

Tại sân vận động thành phố.

Trên khán đài đông nghẹt người, đều là sinh viên của các trường đến để cổ vũ trường mình.

Cũng không biết Trương Chí Tinh số đen hay đỏ, rút ngay lượt đầu, mà đối thủ lại còn là trường Trí Nhất. Từ ngày rút thăm xong, gương mặt của Chu An lúc nào cũng đen, trông vô cùng khó ở. Cả ngày cậu ta đều muốn ăn tươi nuốt sống cái người đầu óc không bình thường trong miệng của Hạ Vũ và Ân Tử Nam kia.

Bây giờ bọn họ đang đứng ở khu vực của mình, chuẩn bị cho trận mở màn của họ. Hôm nay nhà Trương Chí Tinh có việc liền không đi cùng với mọi người.

Ngao Thụy Bằng đang chỉnh sửa đồng phục cho Lý Hoành Nghị thì có người chạy đến vỗ vai anh. Ngao Thụy Bằng cùng Lý Hoành Nghị đồng loạt nhìn sang, là một nam sinh gương mặt thanh tú, mái tóc màu bạch kim làm nổi bật lên làn da trắng, đôi môi hồng và ánh mắt to tròn long lanh của cậu ta.

“Anh họ. ” nam sinh cười đến vui vẻ gọi Ngao Thụy Bằng

Ngao Thụy Bằng nhìn cậu ta: “Sao lại đến đây?”

“Đến cổ vũ anh.”

Ngao Thụy Bằng gật gật đầu. Anh nhìn Lý Hoành Nghị  và đồng đội của mình nói: “Đây là Dư Hạ Minh , em họ tôi. Nhỏ hơn chúng ta 2 tuổi.” sau đó nhìn Dư Hạ Minh nói: “Đây là bạn anh, Lý Hoành Nghị, Hạ Vũ, Chu An, Tư Kiệt, Mặc Nhiễm, Ân Tử Nam.”

Dư Hạ Minh vẫy vẫy tay chào mọi người: “Chào mọi người nha, em là Dư Hạ Minh , sinh viên trường thể dục thể thao.”

Mọi người cũng chào lại Dư Hạ Minh, Chu An nhìn Dư Hạ Minh một lát, nhíu mày hỏi: “Anh có thắc mắc là tại sao em lại chọn học trường thể dục thể thao vậy?”

Dư Hạ Minh cười hắc hắc nói: “À, thật ra khi chọn nguyện vọng, anh họ nói em yếu như gà, nên em chọn vào trường này để khẳng định là em không yếu.”

Mọi người: “…………” triệt để trầm mặc với anh em nhà này. Mọi người ăn ý đưa mắt nhìn Ngao Thụy Bằng, tỏ ý cạn lời.

Ngao Thụy Bằng cười cười nói: “Mấy người nhìn tôi làm gì? Tôi bảo nó chọn học viện mỹ thuật đi, nó bảo nó đam mê thể thao. Tôi mới nói như vậy, ai biết nó chọn để thách thức tôi đâu.”

Lần này mọi người không còn gì để nói. Bọn họ hiểu đối với miệng lưỡi nói chuyện của Ngao Thụy Bằng, Dư Hạ Minh chưa chọn đi đẩy tạ hay gì là đã hạnh phúc lắm rồi.

Dư Hạ Minh nở nụ cười đến vui vẻ bán anh họ của mình: “Anh họ em á, chính là lão ác ma trong nhà. Tụi em rất ghét nói chuyện với anh ấy.”

“Cái này anh công nhận.” Mặc Nhiễm cũng cười nói.

Tư Kiệt cũng rất thích Dư Hạ Minh, cậu ta cũng nói nhiều hơn một chút: “Anh họ em chỉ có học bá là chưa chê phiền thôi.”

Dư Hạ Minh nheo mắt: “Học bá là ai?”

Mọi người đồng loạt chỉ vào Lý Hoành Nghị , cậu nhìn sang gật đầu với Dư Hạ Minh, không có ý nói chuyện.

Dư Hạ Minh nhìn Lý Hoành Nghị đứng cạnh Ngao Thụy Bằng , cười đến thập phần nguy hiểm: “ừ  hứmm, quả nhiên là đặc biệt nha.”

Dư Hạ Minh cùng nói và cười với mọi người, nhưng cậu không biết, từ lúc cậu xuất hiện đến bây giờ, có một ánh mắt chăm chú nhìn cậu không rời.

Nhìn đồng hồ, Ngao Thụy Bằng đầu đuổi người. “Được rồi, đến xem thì chạy lên kia ngồi đi.”

Dư Hạ Minh biết đội bóng còn bàn chiến lược, cậu ta le lưỡi cười rồi nói: “Tạm biệt mọi người em đi trước đây.”

Không biết nghĩ cái gì, Lý Hoành Nghị đột nhiên lên tiếng: “Đừng về vội, cậu ở lại buổi chiều đi ăn cùng với bọn tôi.”

Mọi người có chút ngạc nhiên, lần đầu học bá mời người khác đi ăn cùng, bình thường đều là mọi người lên tiếng, cậu chỉ đứng bên cạnh nhìn.

Dư Hạ Minh có chút ngạc nhiên, sau khi thấy anh họ mình nhìn người kia cười, cậu cũng nhanh nhẹn nở nụ cười: “Hì hì, cảm ơn anh Hoành Nghị , vậy một lát em sẽ đến tìm mọi người.”

Ngao Thụy Bằng mỉm cười: “Một lát mua trà giải nhiệt đến đây.”

“Không phải anh có nước rồi à?” vừa nói Dư Hạ Minh vừa chỉ vào thùng nước suối bên cạnh.

“Một ly trà giải nhiệt. Tiền anh trả lại.” Ngao Thụy Bằng vẫn là hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Dư Hạ Minh cũng không nghĩ nhiều, anh cậu kêu thì cậu mua thôi: “Được rồi. Lát em mang qua cho. Bái bai mọi người.”

Lý Hoành Nghị gật đầu, khoé mắt liếc về vị trí của Hạ Vũ. Cậu ta thu hồi ánh mắt nhìn Dư Hạ Minh, quay lại nhìn Lý Hoành Nghị một cái sau đó nhìn về sân bóng, trong lòng cũng không hiểu Lý Hoành Nghị làm gì.

Trong nhóm người ở đây, chỉ có Ngao Thụy Bằng liếc mắt một cái liền biết lý do của học bá nhà mình. Anh nhìn Dư Hạ Minh đã đi xa, nhỏ giọng thì thầm với cậu: “Định làm gì vậy học bá?”

Lý Hoành Nghị nhìn anh, cũng hạ giọng: “Anh không biết?”

“Em nghĩ tôi biết à?”

Lý Hoành Nghị gật nhẹ đầu, “Ừm. ”

Ngao Thụy Bằng cười, đưa tay véo nhẹ lòng bàn tay cậu, sau đó buông ra, cười nói: “Nếu em nói tôi biết, vậy tôi sẽ biết.”

Lý Hoành Nghị nghe lời này của anh, trong lòng loạn một chút. Cậu khẽ gật đầu không nói nữa.

................

Trận đấu giữa trường đại học A và trường Trí Nhất chuẩn bị bắt đầu. Hôm nay ra sân của đội Ngao Thụy Bằng là Ngao Thụy Bằng, Lý Hoành Nghị, Hạ Vũ ,Ân Tử Nam, Mặc Nhiễm. Vì Ngao Thụy Bằng mới về nước một thời gian, Lý Hoành Nghị thì không hay tham gia hoạt động thế này nên những người của Trí Nhất hoàn toàn xa lạ.

Cả hai đội đều đang đứng ở vị trí chuẩn bị vào sân, nhìn thấy Ân Tử Nam, vị trí số một bên kia liền tiến đến gần bắt chuyện, giọng nói nhỏ nhẹ còn cố ý luyến giọng: “Anh Tử Nam, hôm nay nhớ nhường người ta nha~”

Đội của Ngao Thụy Bằng : “…………” mịa nó mới lên sân thôi mà.Tên thần kinh này.

Đội của tên kia: “………..” lại nữa rồi. Má nó chứ!

Ân Tử Nam giật giật khoé môi, nhịn không được trầm giọng mắng: “Mẹ mày, Trác Tử Kỳ, câm mồm.”

Nam sinh chơi vị trí số một của đối phương tên gọi Trác Tử Kỳ, nghe thấy bị mắng thì cười thành tiếng, vẫn tiếp tục bật chế độ làm nũng max cấp: “Anh Tử Nam, anh mắng người ta nha. Thật hư.”

“Câm miệng lại. Tên thần kinh.”

Trác Tử Kỳ vẫn làm như không nghe thấy, tiếp tục nói: “Anh Tử Nam, gọi người ta Tử Kỳ nha.”

Ân Tử Nam hít sâu một hơi, chửi thầm một câu, bước nhanh về phía sau lưng Mặc Nhiễm, mà Mặc Nhiễm còn vỗ vai cậu ta an ủi.

Những người trong đội của Ngao Thụy Bằng cũng đã biết, đầu óc không bình thường trong lời của Ân Tử Nam là như thế nào rồi. Bọn họ vô thức nhìn sang Ngao Thụy Bằng đứng bên cạnh Lý Hoành Nghị , trong lòng có chung một nhận xét -- Ngao Thụy Bằng của bọn họ vẫn còn rất tốt.

Mà Ngao Thụy Bằng đang bận đánh giá đối thủ nên không để ý đến đồng đội, nếu không anh mà thấy được hàng loạt biểu cảm của họ sẽ khiến họ hiểu thế nào là miệng lưỡi giết người là thế nào.

Thấy Ân Tử Nam đã chạy, Trác Tử Kỳ nghiêm túc xem xét năm người bên đây, ánh mắt dừng lại trên người Ngao Thụy Bằng đầy soi xét, trong ánh mắt toát lên sự hứng thú vô cùng mãnh liệt. Cái nhìn của cậu ta cũng thu hút ánh mắt lạnh lùng của Lý Hoành Nghị , nhưng hiện tại cậu ta chăm chú vào Ngao Thụy Bằng liền không chú ý đến.

Sau khi nhìn đủ, mọi người liền nghe thấy cậu ta lên tiếng: “Á, này anh đẹp trai ơi, một lát nhớ nương tay với người ta nha~”

Ngao Thụy Bằng nhìn thấy Trác Tử Kỳ đưa chủ ý lên người mình, khoé môi anh cong cong, xoay người nắm lấy tay Lý Hoành Nghị xoa xoa, giọng nói còn nhỏ nhẹ hơn cả Trác Tử Kỳ: “Học bá ơi, lát nữa nhớ bảo vệ tôi nha, khí thế của họ làm tôi sợ quá à.”

Trác Tử Kỳ: “……..” con mịa nó, là ông đây chưa đủ lãng hay sao?

Đồng đội của Ngao Thụy Bằng :“……..” -- đã hiểu, thần kinh của nam thần nhà bọn họ còn hơn tên kia rất nhiều.

Đối thủ: “………..” hôm nay đều biến thành trà xanh hết à? má nó còn thi đấu không??!

Mọi người nhìn Ngao Thụy Bằng vẫn còn mặt dày mày dạng cầm tay của Lý Hoành Nghị , ai cũng mang tâm trạng hóng hớt xem Lý Hoành Nghị làm thế nào. Sau đó, bọn họ nhìn thấy Lý Hoành Nghị đưa tay vuốt mấy sợi tóc trên trán của Ngao Thụy Bằng , thấp giọng: “Ừm, bảo vệ anh.”

Mọi người trên sân: “……….”

Người trên khán đài: “Aaaaaaaaaaaaaa”

Bọn họ đều có chung một suy nghĩ -- thần linh ơi, là tương tác hai chiều đó!!

Mà Ngao Thụy Bằng nhận được đáp án hài lòng, anh cong môi cười khẽ thành tiếng. Chớp mắt, anh xoay người nhìn lại đồng đội của mình, nói: “Đấy, đối phó với cậu ta, phải điên hơn cậu ta mới khiến cậu ta câm miệng. Hiểu chưa?”

Đồng đội của Ngao Thụy Bằng vô cùng nể mặt đội trưởng nhà mình mà đồng loạt gật đầu. Trác Tử Kỳ đứng bên cạnh thái dương giật giật, lần đầu tiên có người còn cao tay hơn cả cậu ta.!

****************
2 anh em nhà này độc lạ thật chứ=)))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net