Băng Thu Truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Núi cao gió thổi thanh thanh
Nhanh nhanh nhấp chén chè xanh đi này
Chuyện xưa kể nơi đây có một
Cặp sư đồ thầy tốt trò ngoan
Nào mời ngồi xếp hàng ngang
Ta đây sẽ kể rõ ràng cho nghe

Năm kia dưới mái che trúc xá
Có chàng trai thôn dã tu tiên
Lọt lòng đã chẳng an nhiên
Thân trôi sông Lạc, lấy tên Băng Hà
Lúc vừa đến quả là tài tú
Hiềm nỗi rằng dẫn dụ ghét ganh
Sư tôn ghen tị đã đành
Sư huynh còn nỡ tay hành hạ cho
Thời niên thiếu bùn tro chôn chí
Ngỡ rằng sau đành thí tài danh
Nào ngờ nhờ có cao xanh
Sư tôn đổi tính dịu dàng chở che
Trao tặng thuốc, ngồi chung xe
Tình cảm từ ấy mon men nảy mầm
Mà phải kể sư tôn lạ lắm
Yêu thương chàng sâu đậm tình thâm
Xuân thì qua được vài năm
Phong ba lại đến ngỡ rằng đang mơ
Đại hội tiên minh giờ đã đến
Trong cốc hoang yêu nhện giăng quanh
Ma quân thừa lúc hoành hành
Gặp chàng, tay lại hóa nhanh phép mầu

Ấn kí rực đỏ sâu trên trán
Bảo rằng đường xán lạn nơi kia
Thi pháp, đất nứt tạo khe
Vực sâu Vô Gián chưa chi đã thành
Lạc Băng Hà mặt xanh như lá
Thẩm Thanh Thu Tu Nhã xuất ra
Bảo rằng: “Sinh đã là ma
Thế nên cần phải về ‘nhà’ của ngươi!”
Chàng trai ấy nhìn người trước mắt
Lệ lưng tròng thắc mắc nguyên do
Năm xưa chàng đã hỏi dò
“Liệu rằng ma quỷ một lò ác gian?”
Thẩm Thanh Thu quyết rằng chẳng phải
Tính nết người đâu bởi giống nòi
Nếu ngươi đã quyết tâm rồi
Dù là ma quỷ vẫn hoài thiện lương
Nghe lời đó lòng chàng sung sướng
Nhưng ai hay người xướng rồi quên
Chưa đâu kiếm đã vung lên
Máu nhòe đẫm đỏ như nền lửa kia
Lùi một bước xa lìa chốn cũ
Vô Gián này tự nhủ đành vào
Ba năm lòng mãi thét gào
Hỏi sao người nỡ lòng nào ra tay?

Trải gian khổ thân này hùng mạnh
Tìm đường về miệng lạnh lòng đau
Nhưng chàng chẳng hiểu vì sao
Vừa gặp người đã chạy cao xa rồi

Đuổi theo bước hỏi dò mới rõ
Quân nghĩ giờ chàng đã đổi thay
Hóa ma hại đất trời này
Lòng ôm hận ý không ngày nào buông
Nghe tin lòng chàng buồn lẫn hận
Chỉ mong người hiểu tận lòng chàng
Song đời nào có dễ dàng
Đài cao khi đó nắng vàng phủ quanh
Tâm ma ấy quấn quanh không bỏ
Chàng đớn lòng hỏi rõ lòng quân
Nhưng sao người lại ân cần
Ôm chàng vào ngực một lần cuối thôi
Bên dưới nhao nhao: “Ôi, tự bạo!”
Chàng hoảng hồn lảo đảo thân mình
Đưa tay đón lấy bóng hình
Người như diều đứt thình lình rớt rơi
Người sống cả một đời cao ngạo
Nay máu tuôn cao ngạo còn đâu?
Chàng đau lòng cúi thấp đầu
Tay run rẩy cố lau màu máu vương
Đồng môn nhìn cảnh bi thương
Than rằng sao lại đến đường hôm nay
Rõ là lòng quân này đau xót
Nhưng sao người dại dột giấu che?
Băng Hà đờ đẫn mà nghe
Cúi đầu khóc nấc đau tê tái lòng…

Năm năm như nước xuôi dòng
Tay ôm xác cố nhân trong thương sầu

Nỗi đau này tận sâu khó xóa
Chỉ mong tu thành, tọa ma quân
Để mà nhờ phép thuật thần
Cứu người sống lại, thêm lần cạnh bên
Ngờ đâu người sớm lên kế hoạch
Thoát nạn xưa giả khách hồng trần
Phút giây tương ngộ cố nhân
Người không như cũ khó phần nhận ra
Cùng chiến thần tiên ma đại chiến
Giành xác người quyết tuyệt không tha
Giữa đường lại tỏ rằng là
Người xưa quay lại, được đà bắt giam

Đến gặp người rắp tâm trêu chọc
Người lại như chim mọc cánh bay
Xác thân thoáng chốc đổi thay
Như tan thành khói như xay thành bùn

Tìm kiếm người trùng trùng gian khó
Cứ nghĩ người lại bỏ chàng rồi
Tâm ma cuồn cuộn chẳng vơi
Suýt thì thịt nát xương phơi chốn này
Mai Cốt Lĩnh lòng đây oán nộ
Người lại lần nữa độ chàng qua
Đến khi đau đớn rời xa
Hiểu lầm hóa giải xóa nhòa vách ngăn
Thì ra vốn chẳng rằng như vậy
Chỉ bởi vì che đậy điều riêng
Nên đôi bên khó tương liên
Nay lòng hiểu thấu nối liền trái tim.

Người nghe líu ríu như chim
Hỏi rằng có phải có điều giấu che
Ta cười, hãy dỏng tai nghe:
“Ta đây chỉ biết kể về chuyện xưa
Nếu mong tường việc ‘mây mưa’
Đọc ‘Xuân Sơn Hận’ mới vừa lòng ngươi!”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net