Chương 30: Thất kinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Băng Hà từ sau khi bị Thẩm Thanh Thu "oan uổng" cùng với chịu trận đòn vẫn không có tinh thần gì. Bởi vì mệnh lệnh của Thẩm Thanh Thu, bất luận kẻ nào không có được cho phép cũng không thể đến xem y. Lạc Băng Hà chỉ có thể nằm trên mặt đất lạnh lẽo trong kho củi, trông mong nhìn ra cổng, thể xác lẫn tinh thần đều bao phủ trong sợ hãi bị sư tôn vứt bỏ cùng lãng quên.

Lạc Băng Hà bị giam trong kho củi đã hai ngày. Nếu có người tình cờ đi ngang qua, Lạc Băng Hà đều sẽ mang đầy mong đợi ngồi dậy, sau đó lại ủy ủy khuất khuất nằm xuống lại.

Sư tôn, lần này thật sự tức giận...

Nho nhỏ hiềm khích vì bị oan khuất hiểu lầm mà sinh ra đã dần dần hao mòn trong chờ đợi cùng thất vọng vô tận. Lạc Băng Hà mỗi một lúc mỗi một khắc, đều nghĩ sư tôn, nghĩ đến làm thế nào mới có thể khiến cho sư tôn nguôi giận, nghĩ đến nhận sai thế nào sư tôn mới tha thứ hắn.

Có tiếng bước chân từ xa đến gần. Lạc Băng Hà chống hai tay trên mặt đất cố gắng ngồi dậy, kinh hỉ vì tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng củi, nhưng cũng bởi vì không phải tiếng bước chân của Thẩm Thanh Thu mà cảm thấy thất vọng.

Đồng thời trong lòng tiểu gia hỏa lại dấy lên một tia hi vọng, nghĩ thầm có phải sư tôn cho vị sư huynh đệ nào dẫn y ra ngoài không?

Mộc Thanh Phương đẩy cửa vào.

Lạc Băng Hà ngẩn người, giãy dụa muốn đứng lên muốn hành lễ.

Mộc Thanh Phương: "Được rồi, ngươi bị thương, trước tiên đừng lộn xộn."

Lạc Băng Hà quả nhiên ngoan ngoãn không cử động, ngồi trở lại trên mặt đất cung cung kính kính kêu một tiếng "Mộc sư thúc".

Mộc Thanh Phương ngồi xổm ở phía sau Lạc Băng Hà, xốc lên y phục của y nhìn vết thương. Vết thương đã kéo màn, vết tụ máu cũng khỏi dần không ít, lại thêm có linh lực của Thẩm Thanh Thu nhuận thể, Lạc Băng Hà mặc dù vẫn sẽ cảm giác cực đau nhức, nhưng đối với căn cốt, thân thể đã không còn trở ngại.

Nhắc tới cũng thật hổ thẹn. Thẩm Thanh Thu trước khi hôn mê còn nhớ mãi không quên tiểu đồ đệ này, dùng hết khí lực nắm lấy tay Mộc Thanh Phương, nhờ hắn trị liệu cho Lạc Băng Hà. Nhưng bởi vì sau khi hôn mê Thẩm Thanh Thu lần này bệnh tình quá mức nghiêm trọng, Mộc Thanh Phương căn bản không phân thân ra được, đương nhiên là quên chuyện này.

Nếu không phải Thẩm Thanh Thu tại trong hôn mê cùng thổ huyết liên tục kêu danh tự Lạc Băng Hà, Mộc Thanh Phương đại khái phải rất lâu sau đó mới có thể nhớ tới chuyện sư huynh nhà mình xin nhờ.

Mộc Thanh Phương nghĩ đến lúc tiểu tử này vừa mới ra đời hắn còn ôm qua. Lúc ấy tiểu hài trong ngực mình liền oa oa khóc lớn, tại trong ngực Thẩm Thanh Thu liền an ổn chìm vào giấc ngủ, kết quả một cái chớp mắt đã lớn như vậy.

Mộc Thanh Phương không khỏi thở dài, lấy ra cao dược tỉ mỉ bôi lên vết thương Lạc Băng Hà.

Nghe được mùi thuốc quen thuộc, Lạc Băng Hà rụt rụt thân thể, nhỏ giọng nói cảm ơn: "Tạ ơn Mộc sư thúc. Băng Hà đã tốt."

Mộc Thanh Phương: "Không cần cám ơn ta. Ta cũng là nhận ủy thác của một người."

Lạc Băng Hà lập tức xoay người, cõi lòng đầy mong đợi hỏi: "Mộc sư thúc là do sư tôn nhờ sao?"

Mộc Thanh Phương không nói lời nào liền đem tiểu tử thúi này nhấn về trên mặt đất.

"Lúc bôi thuốc cần yên tĩnh."

"Ân. . . . . ."

Mộc Thanh Phương là tu vi Kim Đan, lúc này Lạc Băng Hà làm sao là đối thủ của hắn? Nếu là đối thủ, Lạc Băng Hà cũng không dám không tôn kính đối sư đệ thân cận với sư tôn, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Tất cả mọi người biết, nhận qua hình phạt đau nhất có hai thời điểm. Một là lúc nhận đòn, hai là lúc bôi thuốc. Mộc Thanh Phương là thầy thuốc, nhìn nhiều người bệnh thống khổ khó nhịn, nội tâm lúc này không có chút rung động nào, vẫn đều tay xoa thuốc.

Mộc Thanh Phương rót linh lực vừa xoa vừa nắn thân Lạc Băng Hà, Lạc Băng Hà nằm rạp trên mặt đất đau đến nỗi toàn thân là mồ hôi. Mộc Thanh Phương yêu cầu Lạc Băng Hà nằm yên, Lạc Băng Hà cũng sẽ không thể hiện mặt yếu đuối với ai trừ Thẩm Thanh Thu, y liền thật gắt gao cắn răng, kiên cường không rên một tiếng.

Thời gian ước chừng uống cạn nửa chén trà đã qua, Mộc Thanh Phương lau tay đứng lên.

Lạc Băng Hà biết trị liệu kết thúc, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí mở miệng: "Vất vả Mộc sư thúc. Mộc sư thúc, không biết sư tôn hắn. . . . . ."

Mộc Thanh Phương nói: "Sư tôn ngươi đột nhiên phát sốt, đã hôn mê hai ngày."

Lạc Băng Hà lập tức hoảng sợ.

Hắn đã sớm biết nhà mình thân thể sư tôn phi thường không tốt, thậm chí có chút mảnh mai. Tuy là người tu tiên ở Kim Đan trung kỳ, nhưng lại luôn đột nhiên phát sốt, toàn bộ người ở Thương Khung Sơn đều không cảm thấy kinh ngạc. Các đệ tử cũng có nhiều suy đoán, âm thầm lưu truyền rộng nhất chính là Thẩm Thanh Thu còn nhỏ thụ đau khổ, tổn hại căn cốt mà bị mao bệnh.

Lạc Băng Hà lo lắng nhất là thân thể Thẩm Thanh Thu. Đặc biệt từ khi y phụ trách bữa ăn của Thẩm Thanh Thu, y tốn không ít tâm tư cho việc bổ sung thực phẩm, hi vọng có thể giúp thân thể sư tôn dưỡng tốt.

Nhưng làm sao biết. . . . . . Sư tôn vẫn bị bệnh. Bệnh lần này tựa hồ rất nghiêm trọng, thậm chí còn hôn mê tới hai ngày!

Chờ một chút, hai ngày! Đây chẳng phải là. . . ! ! !

Lạc Băng Hà nghĩ đến khả năng nào đó, sắc mặt nháy mắt trắng bệch như tờ giấy. Lạc Băng Hà run rẩy hỏi: "Sư tôn, sư tôn hắn hai ngày trước còn rất tốt. Làm sao lại, sao lại thế. . . ?"

Mộc Thanh Phương nói thật nói: "Chính là đêm hôm ấy, Thẩm sư huynh đột nhiên phát sốt rồi rơi vào hôn mê."

! ! !

Lạc Băng Hà nháy mắt cảm thấy như có sét đánh ngang tai. Y hoảng loạn tự hỏi sư tôn vì sao lại đột nhiên bệnh? Vì sao sư tôn hắn liền bệnh sau khi trách phạt y?

Là bởi vì y chống đối, y bướng bỉnh. . . Làm sư tôn tức đến bệnh rồi?

Lạc Băng Hà đưa tay liền đánh mình một bạt tai. Lực thật lớn khiến Mộc Thanh Phương giật mình.

Mộc Thanh Phương còn chưa minh bạch tình huống: "Ngươi làm cái gì?"

Lạc Băng Hà chật vật đứng lên, đi về hướng ra ngoài kho củi: "Ta, ta muốn đi tìm sư tôn. Ta muốn đi nhận sai, đi lãnh phạt. Sư tôn đã bị ta chọc tức đến phát bệnh, ta muốn đi chiếu cố hắn. . . ."

Mộc Thanh Phương thở dài, hắn vừa mới chuẩn bị mở miệng khuyên giải, liền thấy Lạc Băng Hà dừng lại, thất vọng cúi đầu.

Chỉ nghe Lạc Băng Hà tự lẩm bẩm: "Sư tôn phạt ta ở đây. Nếu là ta cứ như vậy ra ngoài, sư tôn lúc tỉnh lại có thể hay không càng tức giận?"

Mộc Thanh Phương lẳng lặng nhìn xem Lạc Băng Hà, sau một hồi mới nói: "Thẩm sư huynh sẽ không giận ngươi."

Lạc Băng Hà ngước mắt nhìn về phía Mộc Thanh Phương.

Mộc Thanh Phương giải thích: "Trong đó có bí mật, ta không tiện nhiều lời. Nếu có cơ duyên, ngươi trong tương lai có lẽ có thể minh bạch nỗi khổ tâm trong lòng Thẩm sư huynh. Ta chỉ có thể nói cho ngươi, Lạc Băng Hà, Thẩm sư huynh làm như vậy cũng là bất đắc dĩ, hắn đều là vì bảo hộ ngươi."

". . . . . . Bảo hộ ta?" Lạc Băng Hà nghi ngờ nghiêng đầu. Hắn lúc này mới nghĩ đến Thẩm Thanh Thu đủ loại ám chỉ cùng nhắc nhở, dù không biết chân tướng, nhưng cái đầu nhỏ Lạc Băng Hà đã não bổ ra rất nhiều nội dung.

Mộc Thanh Phương nói: "Nếu ngươi có thể di chuyển liền đi theo ta đi."

Lạc Băng Hà hoàn hồn nhìn về phía Mộc Thanh Phương, hỏi: "Sư thúc, chúng ta đi đâu?"

Mộc Thanh Phương: "Đi trúc xá. Tình huống sư tôn ngươi bây giờ không tốt lắm."

Lạc Băng Hà thoát ra ngoài bằng tốc độ cực nhanh. Mộc Thanh Phương thậm chí không có thấy rõ ràng động tác của y!

Đợi Mộc Thanh Phương về đến trúc xá đã thấy Lạc Băng Hà đã quỳ gối trước giường Thẩm Thanh Thu, cầm tay Thẩm Thanh Thu mà rơi nước mắt.

Mộc Thanh Phương đi đến trước mặt Nhạc Thanh Nguyên, hỏi: "An tĩnh lại rồi?"

Nhạc Thanh Nguyên gật đầu: "Vừa rồi Thanh Thu sư đệ còn kêu khóc danh tự Lạc Băng Hà, hiện tại đã an tĩnh lại."

Liễu Thanh Ca ngồi ở bên cạnh bình tĩnh uống trà.

Tề Thanh Thê nổi giận đùng đùng mà nói: "Thật sự là kiều sinh quán dưỡng (được nuôi chiều từ bé)! Mao bệnh ở sư huynh chính là từ chưởng môn sư huynh thiên vị mà ra! Sư huynh kêu danh tự người nào liền muốn người đó ở chỗ này trông coi. Chúng ta đều là phong chủ, bình thường rất bận rộn, sao có thể một mực trông coi chỗ này!"

Nhưng kỳ thật Nhạc Thanh Nguyên cũng không có yêu cầu nhóm phong chủ đều phải canh giữ ở phòng này.

Nhạc Thanh Nguyên tốt tính cười cười, trấn an: "Sư muội cũng không cần sinh khí. Bệnh tình Thanh Thu quan trọng."

Tề Thanh Thê lại hừ một tiếng.

Lạc Băng Hà nghe các phong chủ nói chuyện, trái tim càng thêm lo lắng. Lạc Băng Hà biết, nhóm phong chủ Thương Khung Sơn cùng nhau bỏ qua công việc tụ lại ở trúc xá chính là nói rõ sư tôn lần này bệnh phải rất nặng, thậm chí có khả năng nguy cơ tính mệnh!

Lạc Băng Hà chỗ này nghĩ nghiêm túc, nắm lấy tay Thẩm Thanh Thu cũng không tự chủ dùng sức. Không biết có phải hay không để xác nhân suy đoán của Lạc Băng Hà, Thẩm Thanh Thu đột nhiên nôn một ngụm máu lớn, nhuộm đỏ tới nửa giường.

"Sư tôn! ! !"

Lạc Băng Hà bị dọa đến nước mắt đều quên mất sạch, vội vàng tránh ra để Mộc Thanh Phương xem xét.

Nào biết Lạc Băng Hà vừa mới buông tay ra, Thẩm Thanh Thu liền bản năng bắt y lại, hơi dùng sức liền đem tiểu gia hỏa ôm vào trong ngực. Lạc Băng Hà ghé vào trên thân Thẩm Thanh Thu, nhìn một chút sư tôn dưới thân, lại nhìn xem các phong chủ vây xem sau lưng, lập tức đỏ mặt.

"Sư sư sư sư tôn?"

"Ngoan, không đau. Ngoan. . . . . ." Trong hôn mê, Thẩm Thanh Thu bản năng tránh đi vết thương sau lưng Lạc Băng Hà, động tác nhu hòa an ủi y. Ôn nhuận linh lực chậm rãi nhập linh mạch Lạc Băng Hà, thuận quanh thân lưu chuyển không ngừng, đồng thời chữa trị vết thương trên người y.

Lạc Băng Hà đột nhiên cảm thấy cảm giác này rất quen thuộc.

Đêm bị giam áp tại kho củi. . . . . .

Còn có một thời gian trước đây.

Loại này an tâm, để người có thể yên tâm dựa vào ấm áp.

Chính xác là khi nào?

Thẩm Thanh Thu tựa hồ yên tĩnh trở lại. Lạc Băng Hà nhu thuận dựa vào trong ngực Thẩm Thanh Thu, lặng lẽ nhìn khuôn mặt đẹp mắt lúc ngủ say của sư tôn nhà mình.

Đồng thời, tại hệ thống trừng phạt Thẩm Thanh Thu cũng rốt cục khôi phục chút ý thức.

Thẩm Thanh Thu bằng vào kinh nghiệm nhiều năm qua mấy lần hôn mê, bản năng không có lập tức mở to mắt. Không ngoài dự đoán của Thẩm Thanh Thu, trong đầu quả nhiên là một trận trời đất quay cuồng, hoa lá lượn vòng, mất hồi lâu cảm giác hôn mê như dời núi lấp biển mới dần dần rút đi. . . . . .

Thẩm Thanh Thu chậm rãi đứng dậy, giơ tay lên đè thái dương. Đợi cuối cùng một tia choáng váng hoàn toàn biến mất, Thẩm Thanh Thu mới bình tĩnh mở mắt, tìm kiếm thân ảnh Lạc Băng Hà khắp nơi.

Thẩm Thanh Thu lúc này còn nằm trên Thanh Tĩnh Phong, chung quanh đều là dấu vết lúc chiến đấu lưu lại. Quanh người hắn bị ma khí huyết hồng sắc hình thành hình cầu bao bọc, hắn dùng ngón tay chọc chọc, quả cầu như bọt biển, dễ như trở bàn tay mà vỡ vụn biến mất.

Thẩm Thanh Thu có chút mơ hồ, nhưng vẫn là chống đỡ tu nhã kiếm cố gắng đứng lên.

"Lạc Băng Hà ——" Thanh Tĩnh Phong lặng yên không một tiếng động, Thẩm Thanh Thu thở gấp hô hai tiếng, không có nhận được hồi âm dù là tiếng động nhỏ nhất.

Điều này thật phi lí!

Không nói đến Lạc Băng Hà đi nơi nào, chính là trùm phản diện siêu cấp sau bao nhiêu chuyện cũng không thể nào để cho hắn một mình rời đi.

Thẩm Thanh Thu đành phải chống đỡ thương thế lại tìm kiếm hồi lâu. Nhưng càng tìm kiếm, cảm giác không đúng lại càng nặng nề. Nói không nên lời có chỗ nào không đúng lắm!

Cho đến lúc ở phong khác truyền đến vang động hủy thiên diệt địa. Thẩm Thanh Thu quay đầu nhìn sang, tận mắt thấy trăm mũi kiếm ầm vang sụp đổ cuối cùng biến mất không thấy gì nữa, Thẩm Thanh Thu lúc này mới phát hiện ——

Thương Khung Sơn mười hai phong. Chỉ có Thanh Tĩnh Phong còn, các phong khác tất cả đều không thấy bóng dáng.

Thẩm Thanh Thu mồ hôi lạnh nháy mắt toát ra.

Ma khí từ Vạn Kiếm Phong tuôn ra cuối cùng che khuất bầu trời. Thẩm Thanh Thu theo bản năng lui lại hai bước, sau đó thấy hoa mắt, một người giống như Lạc Băng Hà không một tiếng động xuất hiện trước mặt hắn.

"Băng Hà?" Thẩm Thanh Thu không xác định kêu một tiếng.

Người kia hai mắt hoàn toàn xích hồng, há hốc mồm, lập tức liền có ma khí từ đó tràn ra. Cũng không biết y vẫn còn bảo tồn ý thức nhân loại, nghe tới Thẩm Thanh Thu gọi hắn, trên thân ma khí bớt phóng túng đi một chút.

"Sư, tôn. . . ." Thanh âm người tới hoang tàn tựa như Địa Ngục Ma Quân.

Thẩm Thanh Thu rốt cục xác nhận thân phận của đối phương, kinh hoảng lại gọi một tiếng: "Băng Hà!"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net