Chương 49: Chưa hề rời đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong trí nhớ của Lạc Băng Hà, dù Thẩm Thanh Thu gặp bất cứ chuyện gì đều biểu hiện tự tin cùng thực lực cực kì mạnh mẽ, không nhượng bộ, không thỏa hiệp, không chiều theo, tựa như là hàng trúc trên Thanh Tĩnh Phong, trải qua bao nhiêu gió táp mưa sa cũng có thể hiên ngang, sừng sững không ngã. Lạc Băng Hà chưa hề nhìn thấy qua bộ dáng này Thẩm Thanh Thu, ngay cả khi nằm mơ y cũng không dám nghĩ Thẩm Thanh Thu sẽ vì người nào đó hoặc là chuyện nào đó mà thút thít.

Lạc Băng Hà chỉ cảm thấy trái tim bị cái gì hung hăng đập trúng, đầu óc ong ong, chờ lấy lại tinh thần thì y đã nhào vào trong ngực Thẩm Thanh Thu, có chút luống cuống rồi lại rơi nước mắt, tùy ý bọn chúng rơi trên tay mình.

Lạc Băng Hà hốt hoảng hỏi: "Sư tôn, người làm sao rồi? Là nơi nào không thoải mái sao? Hay là Băng Hà không ngoan khiến người sinh khí rồi?"

Thẩm Thanh Thu ánh mắt nghi hoặc nhìn Lạc Băng Hà trong ngực.

Lúc này hốc mắt Lạc Băng Hà cũng đỏ đỏ, giọt nước mắt rơi xuống càng nhiều, rơi cùng chỗ với nước mắt của Thẩm Thanh Thu. Không chờ Thẩm Thanh Thu mở miệng, Lạc Băng Hà tiếp tục dùng giọng điệu lo lắng nói: "Sư tôn, người đừng khóc mà. Người nếu có việc gì có thể nói với đệ tử, nếu là có cái gì không thoải mái ——"

Câu cuối cùng "cũng có trút giận lên đệ tử" của Lạc Băng Hà vẫn chưa nói xong, Thẩm Thanh Thu chợt quay lưng lại, lại dùng sức lau mặt.

Lạc Băng Hà càng hoảng: ". . . . . . Sư, sư tôn?"

Thẩm Thanh Thu ngước cổ, đứng chắp tay, dùng giọng điệu nghiêm túc nhất cùng đứng đắn nhất đời này bắt đầu diễn: "Băng Hà vừa mới nói ai khóc hả?"

Lạc Băng Hà ngầm hiểu."Là đệ tử khóc. Trong lòng đệ tử có ủy khuất."

Thẩm Thanh Thu hài lòng gật đầu, lúc này mới quay đầu lại, ánh mắt hướng lên người Lạc Băng Hà. Mặc dù Thẩm Thanh Thu đã rất dùng sức lau sạch mặt, nhưng Lạc Băng Hà vẫn nhìn thấy rất rõ khóe mắt sư tôn nhà mình có chút đỏ, rõ ràng là khóc đã lâu. Trong lòng Lạc Băng Hà chua xót, nước mắt vừa mới dừng lại lạch cạch lạch cạch rơi xuống, trong lúc nhất thời khóc so Thẩm Thanh Thu còn ủy khuất cùng bất lực hơn.

Thẩm Thanh Thu nhức đầu không thôi, khóe miệng giật giật hỏi: "Ngươi, ngươi khóc cái gì. . . ?"

Lạc Băng Hà cố gắng dừng nước mắt, trong lúc đó còn kèm theo tiếng thút tha thút thít cùng tiếng nấc.

Tiểu tử này thật sự là mặc kệ lớn bao nhiêu tuổi, khóc lên đều làm cho người thương tiếc. Thẩm Thanh Thu cố ý nghĩ không dỗ, nhưng thân thể lại có chút thành thật kéo Lạc Băng Hà vào trong ngực, vỗ nhè nhẹ lấy phía sau lưng của y. Cho tới bây giờ Thẩm Thanh Thu mới không thể không thừa nhận rằng hắn đời này, kiếp sau và kiếp sau sau nữa chỉ sợ nhất chính là nước mắt của Lạc Băng Hà. Mặc kệ hắn ở trong lòng dựng lên bức tường thành cứng rắn cùng kiên cố đến cỡ nào, song giọt nước mắt cũng có thể dễ như trở bàn tay hóa chúng thành đất cát.

Thẩm Thanh Thu ngầm thở dài, nói: "Ngươi tiểu tử này, ngươi gần như cao hơn vi sư, sao còn không đổi được việc thích khóc?"

Lạc Băng Hà có chút xấu hổ giơ cánh tay lau mặt.

Thẩm Thanh Thu vuốt vuốt đầu Lạc Băng Hà, lại hỏi: "Băng Hà vì sao mà quay lại?"

Lạc Băng Hà lúc này mới nhớ tới mục đích trở về, y mắt cười cong cong đem khay đựng điểm tâm đẹp đẽ, thơm ngọt cùng trà xanh thơm phức đến trước mặt Thẩm Thanh Thu, nhu thuận trả lời: "Đệ tử thấy sư tôn chép lại điển tịch vất vả, liền nghĩ pha ấm trà cho sư tôn. Bánh ngọt này là đệ tử trong lúc xuống núi vô tình học được, sư tôn nếm thử có ăn ngon hay không?"

Thẩm Thanh Thu ngơ ngác xuất thần. Đồng thời có một thanh âm ở trong lòng điên cuồng gào thét —— Thẩm Thanh Thu, ngươi nhìn cho rõ ràng, Lạc Băng Hà trước mắt không phải Băng muội! Không phải! ! !

Lạc Băng Hà nhíu mày, thất vọng hỏi: "Sư tôn không vui sao?"

Thẩm Thanh Thu từ từ xem Lạc Băng Hà, mặc kệ hắn thấy thế nào, giờ này khắc này Lạc Băng Hà có chút bóng dáng của Băng muội kiếp trước. Thẩm Thanh Thu há hốc mồm, khô cằn trả lời: "Không, vi sư rất thích." Thanh âm của hắn hơi khàn khàn, cũng không biết dùng nghị lực bao lớn mới miễn cưỡng nói ra câu nói này.

Lạc Băng Hà mím môi cúi đầu xuống.

Thẩm Thanh Thu dùng đũa kẹp lên điểm tâm thơm ngọt, đưa đến bên miệng cắn. Hương vị trong trí nhớ chậm rãi hòa vào trong lòng Thẩm Thanh Thu, kích thích trận gợn sóng. Nhắc tới cũng là trùng hợp, Lạc Băng Hà kiếp trước cũng là sau một lần nào đó xuống núi chấp hành nhiệm vụ về Thanh Tĩnh Phong, lấy lí do Thẩm Thanh Thu đọc sách vất vả mà đưa tới trà nóng cùng điểm tâm. Đó là lần duy nhất Lạc Băng Hà bên ngoài coi trọng đồng thời nghiêm túc học được cách làm điểm tâm.

Kiếp trước kiếp này sao mà tương tự. Thẩm Thanh Thu rốt cục nhịn không được gõ gõ hệ thống.

Thẩm Thanh Thu: Hệ thống, Lạc Băng Hà hiện tại cùng Lạc Băng Hà kiếp trước có phải là cùng một người hay không?

Hệ thống: . . . . . .

Hệ thống: Trải qua hệ thống thống kê, quý phương đây là lần thứ hai đưa ra câu hỏi giống nhau. Xin hỏi nguyên nhân Quý khách nghi ngờ là gì?

Thẩm Thanh Thu: Ta chẳng qua là cảm thấy hiếu kì mà thôi.

Thẩm Thanh Thu: Dựa theo lý luyện thời gian cùng không gian, bởi vì người lựa chọn khác, cho nên sinh ra kết quả khác, cho nên nó tương lai cũng sẽ khác. Tương lai khác biệt cũng tạo nên thế giới khác nhau. Đây cũng chính là lí do tại sao Lạc Băng Hà có thể là Băng ca trong《 Cuồng ngạo Tiên Ma đồ 》, cũng có thể biến thành Băng muội kiếp trước! Cho nên Lạc Băng Hà tại mỗi thế giới đều không giống, nhất là thế giới bây giờ của chúng ta, Lạc Băng Hà trước mắt không phải là Băng ca cũng không phải Băng muội.

Thẩm Thanh Thu: Ta nói như vậy, hệ thống ngươi có thể hiểu được sao?

Hệ thống: . . . . . .

Hệ thống: Quý khách tiến vào thế giới này phải chăng cũng là người khác nhau?

Thẩm Thanh Thu: Ta không giống.

Hệ thống: Nhường microphone cho ngươi. Mời tiếp tục diễn thuyết.

Sau đó trên màn hình hệ thống thật xuất hiện biểu tượng micro và vẫn trong trạng thái tự động ghi âm.

Thẩm Thanh Thu âm thầm trợn mắt: Đừng làm rộn, nói chính sự.

Thẩm Thanh Thu: Ta có trí nhớ của kiếp trước, mang theo tình cảm kiếp trước, là linh hồn xuyên không qua, đương nhiên là cùng là một người. Mà Lạc Băng Hà, y không có trí nhớ của kiếp trước, không có tình cảm kiếp trước, thậm chí những việc y trải qua hiện tại cũng cùng kiếp trước khác nhau rất lớn.

Hệ thống: Trải qua kiểm tra, không có gì khác.

Hệ thống: Quý khách vẫn như cũ cầm trên tay kịch bản nữ chính. Năng lượng thế giới cũng là tay cầm kịch bản nam chính Lạc Băng Hà.

Thẩm Thanh Thu sinh khí: Ta không thể nói rõ cho ngươi! ! !

Hệ thống: Hệ thống là dựa vào ràng buộc linh hồn.

Hệ thống: Lạc Băng Hà trong《 Cuồng ngạo Tiên Ma đồ 》cũng không phải là năng lượng của thế giới.

Thẩm Thanh Thu ngạc nhiên nhìn xem hệ thống. Nghe hệ thống nói ra lời làm hắn động tâm nhất trong hai đời.

Hệ thống: Mời Quý khách nhận thức rõ ràng thế giới này là thế giới tiểu thuyết, tương lai thế giới tiểu thuyết đi hướng nào là do tác giả quyết định, cũng không áp dụng lý thuyết thời gian – không gian. Quý khách xuất hiện cùng làm bừa làm loạn xác thực dẫn đến vô số thay đổi, từ đó cải biến tương lai bộ phận nhân vật —— cũng chính là hai thế giới Quý khách nói. Nhưng tuyệt không có khả năng xuất hiện cái thứ ba.

Hệ thống: Lạc Băng Hà cũng là như thế. Gặp được nhân vật phản diện cặn bã Thẩm Thanh Thu thì Lạc Băng Hà trong tương lai chính là Băng ca trong《 Cuồng ngạo Tiên Ma đồ 》. Gặp được sư tôn tốt nhất trên thế giới Thẩm Viên, tương lai chính là kiếp trước Băng muội.

Thẩm Thanh Thu được khen ngợi đến mức có chút thỏa mãn.

Hệ thống: căn cứ hệ thống kiểm tra, Lạc Băng Hà cùng kiếp trước đồng thời không có khác biệt. Nếu Quý khách gặp nguy hiểm, Lạc Băng Hà vẫn như cũ sẽ không chút do dự bảo hộ Quý khách, dù là trả giá tính mệnh.

Thẩm Thanh Thu nghe vậy len lén nhìn Lạc Băng Hà. Tiểu tử này đại khái là bị cảm xúc nho nhỏ của hắn đột nhiên xuất hiện hù đến , cả người ủy khuất, xem ra cũng không có tinh thần gì.

Thẩm Thanh Thu lại là im lặng lại là tự trách. Hắn cũng không biết hắn bị cái gì mà bắt đầu không hiểu chuyện mà suy nghĩ lung tung, đủ thứ xoắn xuýt, còn rất mất mặt mà khóc. Đúng là hắc lịch sử! Bây giờ hai sư đồ ngồi đối diện nhau không nói lời nào, một người ăn bánh ngọt, một người nhìn đối phương ăn bánh ngọt, bầu không khí vô cùng xấu hổ.

Hệ thống: Dù sao Quý khách cũng là nữ chính duy nhất trong quyển sách.

Hệ thống: Mỗi tháng đúng hạn, cảm xúc bất ổn cùng thỉnh thoảng tùy hứng đều rất bình thường. Tin tưởng nam chính sẽ rất nhanh quen thuộc với Quý khách.

Thẩm Thanh Thu: . . . . . .

Thẩm Thanh Thu đột nhiên cảm thấy mình bị hệ thống nói mỉa.

Lạc Băng Hà phát giác được cảm xúc Thẩm Thanh Thu biến hóa, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Sư tôn, người còn cần gì không? Đệ tử giúp người đi lấy."

Có hệ thống chứng nhận, Thẩm Thanh Thu lúc này đã lộ ra nụ cười cực kỳ cưng chiều cùng ôn hòa nhìn về phía Lạc Băng Hà. Nếu không phải tình huống không cho phép, phía sau lưng của hắn thậm chí có thể hiện ra khung cảnh đầy bông hoa, biểu lộ rõ ràng tâm tình lúc này cực kì tốt.

Lạc Băng Hà nháy mắt mấy cái, có chút không hiểu được.

Thẩm Thanh Thu ho khan, dùng có chút nghiêm túc giọng điệu nói: "Vi sư đã không có việc gì. Chắc hẳn là vì Băng Hà làm điểm tâm ăn quá ngon."

Lạc Băng Hà cũng cười lên.

"Nếu sư tôn thích, Băng Hà ngày mai lại làm cho sư tôn, như thế nào?"

"Tốt. Việc này liền giao cho Băng Hà."

Lạc Băng Hà vui vẻ cười cười, sau đó y lại nghĩ tới cái gì, yên lặng cắn môi, thần sắc trên mặt tất cả đều là vẻ rối rắm.

Thẩm Thanh Thu kiên nhẫn cực tốt hỏi: "Băng Hà sao rồi?"

Lạc Băng Hà nắm chắc tay Thẩm Thanh Thu, rốt cục vẫn là lấy dũng khí, hỏi ra vấn đề một mực quanh quẩn trong lòng: "Sư tôn vừa rồi có phải là nghĩ đến người khác? Là người đệ tử quen biết sao?"

Thẩm Thanh Thu giữ lấy Lạc Băng Hà, trả lời khẳng định: "Vi sư vừa rồi là nghĩ Băng Hà."

Khuôn mặt Lạc Băng Hà lập tức đỏ .

Thẩm Thanh Thu cảm thấy thú vị, dùng quạt xếp gõ gõ đầu thiếu niên.

Lạc Băng Hà lấy lại tinh thần, lắp bắp hỏi: "Vậy, vậy là bởi vì đệ tử. . . Chính là. . . Đệ tử đối sư tôn. . . Ân. . . . . . Nói, Nói. . . . . ."

Lạc Băng Hà lúc này thực tế không dám nói ra hai chữ "nói láo". Y mặc dù là vì giấu diếm sự tồn tại của Mộng Ma mới bất đắc dĩ nói dối Thẩm Thanh Thu. Nhưng nói láo chính là không đúng, đặc biệt là nói láo sư tôn. Lạc Băng Hà vốn là áy náy không chịu được, bây giờ phát hiện Thẩm Thanh Thu vẫn luôn biết y đang nói dối, chẳng những không vạch trần mà còn một mình thất vọng rơi lệ! ! ! Nghĩ tới đây, Lạc Băng Hà liền quỳ gối trước mặt Thẩm Thanh Thu, giọt lệ lại lốp bốp rơi xuống.

Thẩm Thanh Thu càng thêm xác nhận! Lạc Băng Hà có nước mắt nhiều như vậy là Băng muội không thể sai!

Hệ thống: . . . . . . Thiết lập kỳ quái của thế giới này đã rất nhiều . Mời Quý khách đừng lại gia tăng tính cách kì quái cho nhân vật.

Thẩm Thanh Thu: Đi đi đi!

Thẩm Thanh Thu: Việc này vẫn là phải trách ngươi! Nếu không phải ngươi cố ý lừa dối ta, chúng ta cũng sẽ không nháo như vậy!

Hệ thống: ? ? ?

Thẩm Thanh Thu: Đem Băng muội dưỡng thành Băng ca là ai nói?

Hệ thống: ngươi.

Thẩm Thanh Thu: Làm hệ thống phải có lương tâm! Không phải ngươi nói ta đem Băng muội dưỡng thành Băng ca sao! ! !

Hệ thống màn hình bắt đầu rung chuyển dữ dội. Một lát sau ——

Hệ thống: Làm người cũng phải có lương tâm.

Hệ thống: Trải qua hệ thống đo lường tính toán, nguyên nhân chủ yếu xuất hiện nguy cơ lần trước là vì giá trị tan nát cõi lòng của Lạc Băng Hà quá cao, tâm tính bất ổn không cách nào khống chế Tâm Ma kiếm hoàn hảo, cho nên mới có thể bị nhân vật phản diện thế giới khác thừa cơ hội mà vào. Nếu như Quý khách nghĩ xoay chuyển vận mệnh phải chết trong tương lai, chỉ có thể giảm đi giá trị tan nát cõi lòng nhân vật chính mà không thay đổi điều nhân vật chính trải qua.

Hệ thống: ↑ đây là lời thoại gốc của bản hệ thống.

Thẩm Thanh Thu: . . . . . .

Thẩm Thanh Thu: Tốt a tốt a coi như ta hiểu lầm .

Thẩm Thanh Thu như là đang nịnh nọt sờ sờ màn hình hệ thống, coi như là sờ đầu. Hệ thống lúc này mới ủy khuất lui trở về trong thân thể Thẩm Thanh Thu, không lại quấy rầy thế giới hai người của Thẩm Thanh Thu cùng Lạc Băng Hà.

Lạc Băng Hà ôm Thẩm Thanh Thu tiếp tục khóc thút thít: "Sư tôn, đệ tử không bao giờ dám nữa. Người đừng nóng giận. Đệ tử thật không dám."

Thẩm Thanh Thu từ trong ngực móc ra khăn tay thêu trúc xanh trên đó, rất có kiên nhẫn giúp Lạc Băng Hà lau sạch nước mắt. Khăn tay bởi vì luôn mang theo bên người mà còn mang theo nhiệt độ cùng khí tức của chủ nhân, thỉnh thoảng trong lúc nó nhẹ nhàng dán trên mặt, Lạc Băng Hà thậm chí có thể nghe được hương vị chỉ thuộc về Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu: "Băng Hà không khóc, vi sư không trách ngươi. Chuyện này, chúng ta liền bỏ qua có được hay không?"

Lạc Băng Hà dùng sức gật đầu: "Đệ tử biết , sư tôn."

Thẩm Thanh Thu cũng đã minh bạch .

Băng ca cùng Băng muội đúng là hai cá thể độc lập tồn tại. Hắn chỉ nghĩ Băng muội lừa hắn khiến hắn thương tâm đến nhường nào, nhưng không có cân nhắc qua, chỉ có Băng muội nói dối mới có thể xuất hiện giá trị áy náy, mà Băng ca là nhất định không có áy náy.

Cho nên, người trước mắt này là Lạc Băng Hà thuộc về hắn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net