Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn thần sắc Lạc Băng Hà, Thẩm Thanh Thu cảm thấy lần hiến tế này người chọn thật có mắt nhìn. Chỉ là mấy ngày nay Thẩm Thanh Thu tiêu hao linh lực quá nhiều, xem ra có chút mệt mỏi. Nếu nhìn kĩ, giữa lông mày và đôi mắt giấu không khỏi vài phần buồn ngủ.

"Mệt thì nghỉ ngơi sớm chút, đói thì tự tìm đồ ăn." Thẩm Thanh Thu đối với Lạc Băng Hà không có chút phòng bị, y nhặt áo khoác ngoài, sau đó liền xoay người rời đi.

Nhìn Thẩm Thanh Thu đi qua tấm bình phong, đến hướng chủ điện, Lạc Băng Hà treo tim cũng bắt đầu buông xuống. Hắn nằm xuống, ngơ ngác nhìn trần nhà, mắt cá chân từng trận trừng trận đau nhói.

Hắn tới nơi này không lâu, tình cờ nghe thấy có lần Hà Thần đón dâu, nghe nói tân nương tử hiến tế không hợp ý Hà Thần, cuối cùng cư nhiên bị Hà Thần nuốt sống, đến xương thịt cũng không còn.

Không quá mấy ngày, trong thành liền biến mất vài người. Trong lúc nháo nhác dân chúng hoảng sợ, đều nói là Hà Thần trả thù.

Cho dù có chậm hiểu đến đâu, dựa theo trận pháp trên bờ lúc đó, Lạc Băng Hà cũng không thể hiểu vì sao lần này bị đẩy ra hiến tế chính là hắn. Lạc Băng Hà vén tấm chăn mỏng lên, chóp mũi quanh quẩn một cỗ hương thơm nhàn nhạt. Tuy không biết là hương gì, nhưng thật thơm.

Vừa mới ở chung cùng Thẩm Thanh Thu, Lạc Băng Hà vừa thấp thỏm vừa nghi hoặc - Vị Hà Thần này đẹp như vậy, vì sao lại không giống truyền thuyết thích ăn thịt người ?

Có phải là chờ hắn dưỡng thương xong, đến lúc đó lại nuốt chửng hắn, giống như cô nương bị hiến tế kia vậy, ăn đến xương thịt cũng không chừa lại một phần?

Lạc Băng Hà"..." Hiện giờ còn trốn kịp sao?

.

.

Trong lúc Lạc Băng Hà còn đang miên man suy nghĩ, Thẩm Thanh Thu còn chưa ngủ, mà là đang ngồi bên bàn nhỏ cạnh song cửa sổ. Ra một quyết định, viết "Mạnh khỏe chớ nhớ mong" lên cuốn phi thư được bao bọc bởi linh lực màu vàng, lao qua mặt sông, thẳng hướng Thương Khung Sơn mà đi.

Biệt ly hoàn hữu kinh niên khách, trướng vọng bất như hà cổ tinh.

Thẩm Thanh Thu đã bị giam ở đây suốt 6 năm. Nếu y còn ở Thương Khung Sơn, lúc này trên đỉnh Thanh Tĩnh phong hẳn là vô cùng náo nhiệt. Nói không chừng Ninh Anh Anh sẽ làm nũng với y đòi xuống núi. Nếu sư tôn y không đồng ý, nói không chừng Minh Phàm cũng hùa theo đứng bên cạnh ồn ào.

Dưới những lúc như thế, bọn họ nói nhiều thêm vài câu, Thẩm Thanh Thu không chừng cũng mềm lòng đồng ý rồi.

Nghĩ đến đây, khóe môi Thẩm Thanh Thu bất giác nở nụ cười, ánh trăng nhộn nhạo tiến vào, xuyên qua sóng nước lăn tăn, chiếu ánh sáng lên thanh y sương mù, khiến cả người y ôn hòa không nói nên lời.

Tuy rằng nơi y ở và Thanh Tĩnh xá cũng giống nhau không kém, nhưng trong lòng Thẩm Thanh Thu vẫn không khỏi có cảm giác mất mát.

Lúc này mặc ngọc đồng tâm kết bên hông y tản ra linh quang. Lúc trước là một đôi, tượng trưng cho mối nhân duyên hoang đường, nhưng Thẩm Thanh Thu giữ nó lại. Cái còn lại sẽ cùng với sự mất tích của Lạc Băng Hà, không bao giờ được tìm thấy.

Bàn tay y nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn mặt trên, đốt ngón tay thẳng tựa trúc xanh, lại như bạch ngọc tự nhiên, cùng mặc ngọc tương phản rõ rệt. Bóng đê vắng vẻ, chỉ dư lại tiếng Thẩm Thanh Thu thở dài:

"Nếu còn sống, hãy nhanh trở  về lui hôn đi."

.

.

Dựa theo quy củ, lễ đón dâu của Hà Thần kéo dài trong ba ngày. Thẩm Thanh Thu vẫn như cũ bị tiếng cầu nguyện trên bờ đánh thức, nhưng linh lực của y mấy ngày qua đã tiêu hao quá nhiều, âm thanh đó vẫn chưa thuyên giảm. Chờ cho âm thanh trên bờ ngừng thật vất vả, Thẩm Thanh Thu lại ngủ.

Chẳng qua Thẩm Thanh Thu đã quen sống một mình, vô câu vô thúc, khi không có việc gì thì thích ở một mình trong trúc xá, đối với chuyện ăn uống cũng là tùy ý. Nói đúng ra, Thẩm Thanh Thu sớm đã bế cốc, không ăn gì cũng chẳng sao.

Trời lặn đỏ rực, mây chiều như ngọc.

Chờ đến khi hoàng hôn mặt trời lặn, ánh nắng chiều vàng rực rỡ chiếu xuống, Thẩm Thanh Thu thay một bộ thanh sam, soi gương đồng cài một chiếc trâm trắng. Vừa mới đẩy cửa trúc xá ra liền nhìn thấy sân viện được sửa sang hẳn lên, cùng với trên bàn trong sân bày biện cơm canh còn tản khí nóng.

Thẩm Thanh Thu: "..."

Y căn bản không tin vào hai mắt của mình, mặt vô biểu tình, cố gắng trấn định mà đóng cửa "rầm" một cái, vô cùng khiếp sợ. Y lại đem cửa mở ra một lần nữa, chớp mắt vài lần, mới xác nhận mình không nhìn lầm.

Ốc, ốc đồng cô nương?

Sân sạch sẽ như vậy, là nơi y từng ở sao?

Hiển nhiên Thẩm Thanh Thu còn chưa quen trúc xá nhiều thêm một Lạc Băng Hà. Không quá nửa ngày, y nhìn thấy thân ảnh màu trắng cầm chén bát trong tay, bước đi hơi khập khiễng đi từ phòng bếp tới, Thẩm Thanh Thu mới thở phào nhẹ nhõm.

Y hậm hực khụ một tiếng, có ý giữ lại chút tôn nghiêm. Đường đường là Hà Thần một phương, nếu để người khác thần không biết quỷ không hay tự ý ra vào, nếu việc này truyền ra ngoài, Thẩm Thanh Thu còn có mặt mũi không.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net