2. Đầu năm 2016

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng






2.

Mùa giải 2016 bắt đầu, Junsik giảm cân thành công, gầy đi 24kg và trở thành nam thần đệ nhất LCK.

Bae Junsik từ một thằng mập không ai quan tâm tự dưng thành đứa nhiều fan thứ hai đội, tất nhiên là vẫn đứng sau thằng best mid kia.


Mỗi lần nhìn mình trong gương và nhìn tấm hình chụp "Bang ôm Faker" năm nào, Junsik lại có thêm một chút động lực để cố gắng. Cố gắng một lần nữa có cúp vô địch, một lần nữa được ôm Sanghyeok mừng chiến thắng. Lần này cậu sẽ cười chứ không khóc nữa, lần này sẽ phải là một tấm hình thật đẹp của double carry, rồi Junsik sẽ in thành chiếc ảnh be bé để vào trong ví tiền.
***

Sanghyeok có chút bối rối, nhìn thằng bạn cùng đội tự dưng đẹp trai lên làm cậu thấy không quen. Thực ra trước giờ cậu ta vẫn rất đẹp trai, chỉ là từ sau khi giảm cân từng đường nét trên khuôn mặt lại rõ ràng hơn, vừa nam tính lại vừa đáng yêu.

Khen ai đó đáng yêu thật không phải phong cách của mình, Sanghyeok nghĩ.

Gần ngày nghỉ lễ năm mới, bọn cậu bắt đầu ngưng train và chuẩn bị đồ về nhà. Gia đình Junsik rất đông đúc, cậu ta chạy đi từ sáng sớm để mua quà cho mọi người. Sanghyeok ngược lại rất đơn giản. Gia đình cậu cũng đơn giản như con người cậu vậy. Tết năm nào cũng chỉ có ba và ông bà, một nhà bốn người quây quần ăn một bữa cơm, xem chương trình bắn pháo hoa trên TV, nhận lì xì rồi đi ngủ. Sanghyeok có lẽ sẽ thức đến sáng chơi vài trận soloQ và đón ngày đầu tiên của năm mới vào lúc 1 giờ chiều.

Năm nay chắc cũng chẳng khác gì năm ngoái.

-Tớ mua áo mới cho Sanghyeok này.

Junsik chạy ào vào nhà với đống đồ lỉnh kỉnh trên tay, lục lọi tìm cái áo mới mua cho thằng bạn.

-Đẹp không?

Cậu ta căng chiếc áo lên, áo len màu xanh lam, bên ngực trái có thêu hình mặt trời be bé.

Sanghyeok ngước lên nhìn, cười mỉm.

-Đẹp lắm, cảm ơn cậu.

-Năm mới nhớ mặc nha, dù chỉ ở nhà cũng phải mặc đồ đẹp chứ.

-Biết rồi.

Sanghyeok thừa nhận nếu không có Junsik và mọi người mua tặng quần áo mới, cậu sẽ mặc đi mặc lại những cái cũ đến rách đi thì thôi. Sau đó lên order thêm một chục cái khác giống y hệt nhau về nhà mặc dần.

-Mai tớ và anh Seongwoong về nhà rồi. Khi nào cậu định về?

-Chắc mai tớ cũng về luôn.

-Ừ, nhớ về sớm nhé, ở lại một mình buồn lắm.

-Đừng lo chơi quá, phải luyện tập nữa

-Biết rồi đội trưởng đại nhân. Khi nào đội trưởng bắt đầu train gọi em lên với

-30 Tết

-...

***

Hôm sau Sanghyeok ngủ dậy thì thấy một bạn trẻ đẹp trai mặc áo hoodie màu xanh lá ngồi nghịch điện thoại ngay cạnh giường mình. Sanghyeok dụi mắt, tìm kính đeo lên.

-Sao chưa về nữa? Trưa rồi đó.

-Tớ đợi cậu về chung

-Đồ điên đợi làm chi, nhà tớ gần hơn nhà cậu mà.

-Lỡ đợi rồi. Hehe.

Sanghyeok không thèm đôi co với Junsik nữa, mặc kệ cậu ta chơi điện thoại, đứng lên đánh răng rửa mặt sắp đồ.

-Sanghyeok lẹ lẹ lên nha, huấn luyện viên sắp đồ sẵn cho cậu rồi đó. Mẹ tớ cũng gọi rồi.

Biết là mẹ gọi còn ở lại chờ, đồ ngốc.

Đợi tới lúc cả hai ôm va li đứng chờ taxi thì đã 2 giờ chiều. Nhà Sanghyeok ở ngoại ô Seoul, đi xe hơn một tiếng là tới; nhà Junsik thì xa hơn, phải ngồi tàu điện ngầm ba giờ đồng hồ.

Tài xế taxi của Sanghyeok tới trước, Junsik giúp cậu ta khiêng chiếc vali vốn cũng chẳng nặng nề gì lên xe.

Junsik giữ cửa xe, dặn dò:

-Tạm biệt

-Nhớ nhắn tin cho tớ

-Cả gọi điện nữa

Tay Sanghyeok sượt qua bàn tay ẩm mồ hôi của Junsik lúc cậu đóng cửa xe.

Thời gian như ngưng đọng một giây khi Sanghyeok nói câu "Biết rồi" quen thuộc. Ánh mắt cậu chạm màu mắt nâu của Junsik trước khi tài xế phóng xe rời đi trong vội vã.

Seoul cuối đông đầu xuân rét buốt, ai cũng co mình trong chiếc áo phao to sụ. Tuyết không còn rơi dày, chỉ có cái lạnh thẩm thấu vào da thịt đến mất cả xúc giác. Sanghyeok ngồi trên xe nhưng vẫn thở ra từng đợt khói mỏng. Chẳng biết nghĩ gì cậu lại bắt chước mấy nhân vật trong phim thở lên cửa kính xe hơi, lấy ngón tay trỏ thon dài có vết chai do bấm bàn phím vẽ lên lớp kính mờ một chữ "B".

Cậu vô thức cười, cái trò trẻ con này chỉ có Bae Junsik mới thích làm.

***

Ngày cuối cùng của năm vậy mà thoáng chốc đã tới.

Bà nội Sanghyeok đang nấu ăn, mùi thơm ấm áp tỏa ra khắp nhà. Ngoại trừ trò chơi, đây chính là khoảnh khắc Sanghyeok cảm thấy hạnh phúc nhất.

Nhà cậu nằm ở ngoại thành, dân cư thưa thớt cộng với thời tiết rét buốt khiến cho cả khu chẳng mấy người qua lại. Sanghyeok nhìn ra ngoài đường chỉ thấy màu xám xịt của một một buổi chiều nhiều mây và đầy sương.

Sanghyeok kê ghế ngồi cạnh cửa sổ, trên tay cầm quyển "Lỗi thuộc về những vì sao", cậu dự định sẽ đọc sách đến khi ăn bữa cơm tất niên, chúc tết ba và ông bà rồi chơi game đến sáng. Năm mới của Sanghyeok ba năm trở lại đây hầu như đều không có gì khác biệt. Thế nhưng cậu không thấy chán, ở bên gia đình, chơi game và khám phá thế giới qua sách vở, mọi thứ là vừa vặn với Sanghyeok.

Có những người ngước lên nhìn cậu với vẻ mặt ngưỡng mộ, cậu ta mới hai mươi tuổi, tiền cậu ta kiếm được mình có làm cả đời cũng không nổi. Cậu ta thật hạnh phúc.

Lại có những người mỉm cười hỏi Lee Sanghyeok cậu sống như vậy có tốt hay không? Mắt kém, thể trạng yếu đuối, chơi game hơn mười mấy tiếng một ngày, nhiều hơn cả gã công nhân bị tư bản bóc lột. Một ngày nào đó cậu giải nghệ, bước vào cuộc sống của một người bình thường nhưng không có nổi tấm bằng cấp ba trên tay. Đến lúc đó cậu có hối hận không Sanghyeok? Cậu có thấy mình bất hạnh không Sanghyeok?

Con đường này là đúng hay sai, là hạnh phúc hay bất hạnh thì cũng không còn đường lui nữa. Chẳng ai có thể khẳng định điều mình chọn luôn luôn là đúng đắn, mọi thứ đều nằm ở khoảng giữa hai thái cực ấy. Chênh vênh cả đời, nghĩ suy cả đời.

Sanghyeok là một đứa trẻ đặc biệt. Cậu thông minh, tài năng, xuất chúng và tốt tính. 99% thành công là nỗ lực, 1% là may mắn. Đó là kết luận dành cho người bình thường. Lee Sanghyeok nằm trong tỉ lệ 1% nhỏ bé của nhân loại, những người được sinh ra để tỏa sáng, để được người khác ngưỡng vọng. Kẻ được chọn.

Trách nhiệm của kẻ được chọn là phải sống xứng đáng với khả năng của mình, không nên và cũng không được phép sống một đời tầm thường để rồi chôn vùi thứ tài năng hiếm có ấy.

Những kẻ được chọn đều biết quy luật đó, Sanhyeok cũng vậy. Vì thế nên cậu chấp nhận đánh đổi, đổi cuộc sống bình thường, đổi tuổi trẻ, sức khỏe để gánh trên vai trách nhiệm đối với thứ năng khiếu trời phú này. Và bằng một cách nào đó, Sanghyeok thực sự tận hưởng nó. Không phải hạnh phúc, càng không phải bất hạnh, cậu chỉ đơn giản tận hưởng cảm giác vui vẻ khi chơi game, khi chiến thắng; hoặc thậm chí tận hưởng cả cảm giác đắng chát lẫn bất lực lúc thua cuộc.

Khu phố nho nhỏ chỗ Sanghyeok đã sáng đèn. Vì ở ngoại ô nên sẽ không có pháo hoa, tuy vậy hàng xóm nhà cậu vẫn chăng rất nhiều đèn neon để tạo màu sắc rực rỡ cho ngày cuối năm. Sanghyeok nhìn có chút chói mắt. Người yêu thích vẻ đẹp của sự tối giản như cậu hoàn toàn không chịu nổi ánh sáng nhiều màu như vậy.

Bữa cơm tất niên của nhà Sanghyeok bắt đầu lúc 7h tối và kết thúc lúc 9h với đầy đủ các tục lệ truyền thống. Vì ông bà cậu phải đi ngủ sớm để giữ sức khỏe nên chưa năm nào nhà cậu ra đường lúc nửa đêm để đón năm mới như người khác.

Sanghyeok lễ phép nhận bao lì xì màu đỏ từ bà nội, hơi cúi đầu xuống cho bà xoa mái tóc ít khi nào vào nếp.

-Bà chúc con năm mới thành công và hạnh phúc nhé Sanghyeok.

Đứa cháu trai bà thương yêu nhất, tự hào nhất và an tâm nhất.

-Dạ con cảm ơn bà. Con cũng chúc bà năm mới nhiều sức khỏe ạ.

Gia đình Sanghyeok trao cho nhau những lời chúc đơn giản, không ồn ào cũng chẳng có không khí vốn nên có của một ngày lễ hội.

Người ngoài nhìn vào sẽ bảo nhà cậu lạnh lùng thật đấy. Không phải lạnh lùng, mà là đơn giản. Và tình cảm đối với cậu tuyển thủ hai mươi tuổi kiệm lời mà nói, đặt ở trong lòng, chứ không phải lời nói.

Sanghyeok cúi lạy bàn thờ tổ tiên lần cuối rồi lên phòng mình chơi game.

Máy tính khởi động chưa xong thì ba cậu gõ cửa, Sanghyeok tháo tai nghe, nhìn ba mình bước vào phòng với cốc trà gừng nóng hổi.

-Con đừng thức khuya quá nhé.

-Dạ, con hiểu rồi.

-Sanghyeok năm mới vui vẻ. Đừng luyện tập quá sức, đừng để trên vai mình quá nhiều áp lực. Bởi vì gia đình mình vẫn ở đây bất cứ khi nào con cần.

Sanghyeok bê cốc trà thơm nồng bằng cả hai tay, hơi nóng truyền ra ủ ấm đôi tay đã tê cóng đến mất cảm giác.

-Vâng ạ.

Cậu cúi đầu uống một ngụm trà.

-Con cảm ơn ba. Trà ngon lắm.

Ba cậu cười, nhẹ nhàng khép của phòng trả lại không gian riêng tư cho con trai.

Sanghyeok ngẩn người chờ đăng nhập trò chơi. Đúng như dự đoán, cả friendlist không ai online. Tự dưng cậu chẳng còn hứng chơi nữa, tự dưng muốn làm điều gì đó thật đặc biệt vào một ngày như thế này.

Sau khi thắng liên tiếp 3 trận thì đã là mười một rưỡi đêm. Sanghyeok vươn vai chuẩn bị tiếp điện thoại chúc mừng năm mới từ bạn bè bốn phương tám hướng.

Cậu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại âm thầm dự đoán; người đầu tiên gọi chắc chắn là huấn luyện viên Kkoma, sau đó lần lượt là anh Seongwoong , anh Gyeonghwan, Jaewan, một số anh chị staff của đội... Các tuyển thủ khác sẽ khủng bố Kakaotalk của cậu vì chẳng phải dễ dàng mà có được số điện thoại của ngôi sao đường giữa của đội tuyển hàng đầu thế giới.

Junsik sẽ gọi khi nào nhỉ? Năm ngoái cậu ta gọi lúc ba giờ sáng lúc cậu đang điên cuồng combat, làm Hide on bush mất mặt feed 9 mạng ngay đầu năm mới; năm ngoái nữa cậu ta gọi lúc mười một giờ ba mươi, hét vào điện thoại nhằm át đi tiếng ồn. Sanghyeok không nhớ rõ cậu ta nói những gì, đại loại là chúc Sanghyeok năm mới vui vẻ, tăng cân, bớt mụn, vô địch, kiếm nhiều tiền... kiểu thế.

Lịch gọi điện của cậu ta chẳng rõ ràng gì hết, thật tùy tiện, phá hỏng hết kế hoạch của người khác.

Sanghyeok lại vào game nhưng không tìm trận mà ngồi rep tin nhắn chúc mừng năm mới của bạn bè.

Giới chuyên nghiệp Hàn Quốc ai cũng biết nick Hide on bush sẽ sáng vào lúc nửa đêm giao thừa. Giống như học sinh khai bút thì cậu ta khai...game vậy. Có khá nhiều người vì muốn chúc Faker một câu năm mới vui vẻ mà nể tình tách khỏi cuộc tụ tập mở máy tính vào game gửi tin nhắn. Nhưng Lee Sanghyeok, như thường lệ, nhạt nhẽo đánh một chữ "cảm ơn" gửi đi.

Kim "Pray" Jong-in phía bên kia dở khóc dở cười lặng lẽ chụp màn hình cuộc hội thoại làm kỉ niệm. Thôi thì ít ra cậu ta cũng chịu reply đi, sự tiến bộ vượt bậc so với năm ngoái rồi.

Bỗng dưng cửa sổ phòng bị hở, gió lùa vào từng cơn lạnh buốt. Sanghyeok là người cực kì sợ lạnh, cậu quấn chăn bông quanh mình rồi chầm chậm đi khép cửa. Tuyết đã ngừng rơi từ mấy ngày trước nhưng dư âm mùa đông thì vẫn còn. Chỉ còn mười phút nữa là sang năm mới, khoảnh khắc đáng mong chờ và vui vẻ nhất nhưng thời tiết cứ làm chùng lòng người. Sanghyeok không vội quay về bàn máy tính mà chống cằm nhìn ra bên ngoài. Chẳng hiểu sao ở Hàn Quốc nhìn đâu cũng thấy buồn, cho dù giữa lòng Seoul nhộn nhịp hay ngoại thành yên vắng, nỗi u uất khảm đều lên mọi thứ như bản chất của đất nước này là muộn phiền lo toan.

Sanghyeok từng đi qua nhiều nước trên thế giới, chẳng nơi nào thấy nỗi buồn ứ đọng như nơi mình sinh ra, như tất nhiên, như bản chất; đến nỗi lễ mừng năm mới cũng không xua nổi lạnh giá của muộn phiền.

Năm nào mình cũng trải qua đêm giao thừa như thế này nhưng năm nay quả thật có chút...cô đơn.

Đúng mười hai giờ đêm, chuông điện thoại của Sanghyeok bắt đầu reo như chính chủ đã dự đoán. Chín mươi phần trăm là huấn luyện viên, mười phần trăm còn lại là... "Junsik", màn hình điện thoại nhấp nháy cái tên cực kì quen thuộc.

"Nghe đây"

"Năm mới vui vẻ nha Sanghyeok"

"Ừ, cậu cũng vậy, năm mới vui vẻ"

"Cậu đi coi pháo hoa bao giờ chưa?"

"Hồi nhỏ có xem một lần, cũng lâu rồi"

"Bây giờ cậu có muốn đi xem không?"

"Khu nhà tớ không đốt pháo"

"Ờ nhỉ tớ quên mất"

"Vậy chỗ cậu có gì hay hay để chơi không? Party countdown chẳng hạn"

"Không biết nữa"

Junsik thở dài, nói chuyện tiệc tùng tụ tập với Sanghyeok thà nói với đầu gối còn hơn.

"Vậy đi chơi game không"

"Vẫn chơi nãy giờ mà"

"Không ý tớ là chơi ở game café cơ, đổi không khí chút, ở nhà hoài cũng chán"

"Chỗ mấy đứa học sinh cấp 3 hay trốn học tới ấy hả"

"Ừ nhưng bữa nay không có mấy đứa đó đâu, toàn dân FA với mọt game thôi. Có khi hai đứa mình bao quán luôn ấy"

"Nói như tụi mình sẽ đi chung vậy"

"Thì đi chung mà. Tớ đang đứng đợi trước cổng nhà cậu nè"

"Năm mới mà nói dối không biết ngượng miệng" – Sanghyeok ngờ vực lại gần của sổ nhìn xuống, tay cầm điện thoại có chút run rẩy. – "Này đến khi nào vậy?"

Lúc Junsik mở miệng định trả lời câu hỏi của người nọ thì điện thoại phía bên kia đã cúp cái rụp. Chừng ba phút sau thì một thanh niên sợ lạnh đã co ro đứng trước mặt cậu.

-Trả lời đi.

-Tớ mới tới thôi, tàu điện ngầm đêm giao thừa mà vẫn đông nghẹt luôn á.

-Đồ ngốc đến đây làm gì?

-Tớ vượt đường xá xa xôi mà Lee Sanghyeok lạnh lùng với tớ thế à?

Junsik làm ra vẻ đáng thương với khuôn mặt đẹp trai đến đáng đánh của mình. Sanghyeok quay mặt đi che giấu hai bên má hơi hơi nóng lên.

Junsik bất ngờ tiến tới một bước, thu hẹp khoảng cách của cả hai. Sau đó cậu ta vòng tay ôm lấy bả vai Sanghyeok; đối phương không phòng bị, có chút choáng váng trong hơi lạnh và mùi hạnh nhân thoang thoảng.

Sau một khoảnh khắc ngập ngừng, thanh niên hai mươi tuổi vòng tay qua tấm lưng đã dần trở nên ấm áp của bạn mình.

Junsik gầy đi rất nhiều so với hồi xưa nhưng người vẫn rất mềm, ôm vẫn rất ấm.

Sanghyeok không nhớ nổi ai là người chủ động tách khỏi cái ôm đó trước. Chỉ nhớ hôm đó màu mắt nâu của Junsik dường như trong hơn mọi ngày, thấu suốt như nhìn ra mọi lớp cảm xúc giấu sau khuôn mặt lạnh lùng của cậu tuyển thủ họ Lee.

Cậu áp đôi tay lành lạnh của mình lên hai má Junsik, cảm nhận độ ấm đang truyền từ Junsik sang tay mình để tạo ra sự cân bằng về nhiệt. Cậu kéo nhẹ đầu người kia về phía mình, cách biệt chiều cao của cả hai không lớn lắm, rất dễ dàng để đè lên môi đối phương một nụ hôn. Nhẹ nhàng như chạm tay vào mặt nước mùa thu, nước hồ khẽ rung rồi tạo ra từng đợt sóng hình tròn với bán kính rộng dần, rộng dần cho đến khi yên ả như chưa từng xảy ra dao động.

Đó là năm duy nhất người ta không thấy account Hide on bush online sau khoảnh khắc giao thừa.

Cũng là năm duy nhất Kkoma không phải người đầu tiên gọi điện nói một câu "năm mới vui vẻ" với tuyển thủ Lee "Faker" Sanghyeok.

Năm duy nhất Sanghyeok không đón giao thừa với game, không đón năm mới "một mình".

End.

Dạo này ở đâu cũng lạnh hết, tớ ở HCM mà như Đà Lạt vậy á. Mọi người nhớ giữ ấm còn đi đón Giáng sinh nha 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net