Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lai Bâng lớn hơn Ngọc Quý 2 tuổi.

     Ngọc Quý là sinh viên mới ra trường,đang làm cho một quán cà phê,lương 20k/giờ,tuy cao nhưng thật sự em ở đây chịu rất nhiều ấm ức,quản lý thì ỷ chức cao mà chèn ép em,ma cũ bắt nạt ma mơi,nhân viên chung ca làm rất hay xỉa xói,mỉa mai em
      Lai Bâng thì khác,anh đang làm chủ công ty lớn,đã nhiều lần bảo em nghỉ làm đi,anh nuôi nhưng em nhất định không chịu nên anh cũng không ép em. Một lý do làm anh phải cho người điều tra và ngỡ ngàng phát hiện em bị người ở đó làm cho chịu đựng tủi thân,uất ức
___________________________
     - Có mỗi việc lau bàn cũng dơ để chị An lau lại vậy hả!?
     - E-em có lau,chị An tự nhiên lấy cái khăn rồi-
Không để em giải thích,quản lý trực tiếp tát thẳng vào má em,đỏ chót ,in hằn 5 ngón tay
     - Còn trả lời? Thuê em vào làm để em trả treo hay sao?!
     - Thôi anh ạ,bé nó còn nhỏ,em chịu thiệt một chút cũng không sao
Cô ta tỏ ra là đang bênh em nhưng trong lòng thì cười thầm
     - Em không phải bênh nó,nay trừ lương!
     - Hả! Sao có thể? Em vẫn làm việc chăm chỉ mà,em còn chưa nghỉ một ngày vả lại còn tăng ca..anh không tăng thì thôi..sao lại-
Em chưa dứt câu liền ăn thêm một cú tát trời giáng bay kính đi cả mét,nuốt ngược nước mắt vào trong,em cúi xuống tìm chiếc kính,anh ta thuận theo đó mà đá em ngã xuống sàn
    - Lần này thôi,tao mà thấy mày còn trả treo thì đừng có trách!
Em chẳng nhớ đây là cái tát bao nhiêu trong tháng rồi nữa,em làm việc rất chăm chỉ,họ ngồi nói chuyện,bấm điện thoại,ấy vậy em vừa để cái khăn lau bàn xuống,ngồi ghế một tí đã bị cướp công trắng trợn. Lần khác em bị đổ oan làm bể ly của quán,trừ hết 1/3 lương của tháng,em uất ức nhưng không dám nói với anh,sợ rằng anh sẽ san bằng cái quán đó mất..

    Hơn 1 tuần sau,hôm đó là chủ nhật,đáng lẽ em sẽ được nghỉ,ấy vậy mà vẫn bị ép đi làm thay ca cho chị Châu,tuần đó chị Châu nghỉ hẳn 5 ngày rồi đó!

    Chiều thứ 2 là phát lương,kì thật,chị Châu thì được phát đủ dù tháng đó chị nghỉ mười mấy hai mươi ngày,còn em thì bị trừ 1/3 số lương
     - Ơ anh ơi? Tuần này em làm thay chị Châu hẳn 10 ngày mà sao em bị trừ lương vậy ạ..
     - Ai dà,em mới làm ở đây có 3 tháng mà đòi ngang hàng với chị làm ở đây 3 năm à em? 
     - N-nhưng mà...em làm thay chị tận 10 ngày mà chẳng được trả mấy ngày đó ạ..? Em thấy bị thiên vị quá..
Chị ta bóp má em,dùng lực hất em ngã xuống
     - Thì? Tao ghi ca mày làm thay bằng tên tao,vả lại,anh quản lý này là ghệ tao,ảnh cưng tao,thiên vị tao không  lẽ lại thiên vị mày?
Em không muốn cố gắng nhịn sự tủi thân,em đứng lên,đẩy nhẹ chị ta tránh xa em một chút,không em lại đấm cho lòi tròng
    - Thì cái mẹ gì? Ghệ chứ bà cố nội hay gì mà muốn gì có đó,sao không kêu nó mua cái hòm nhốt má vô đi,đi nhông nhông ngoài đường cắn người ta.
    - Em nói cái gì!!
Quản lý lên tiếng
     - Má cũng không có vừa đâu,quản lý mà tưởng chủ không đó má,muốn trừ là trừ,muốn đánh là đánh,lên bàn thờ ngồi đi rồi tao tụng cho. Đúng là nồi nào úp vung nấy,tụi bây mà bỏ nhau là bà con người ta khổ dữ lắm đó
   Em nói xong lấy áo khoác rồi ra khỏi quán không thèm quay lại nhìn cái vẻ mặt như khỉ ăn ớt của cặp đôi kia
   Em ngồi ở ghế đá gần công viên ở trường đại học em từng theo học,em ngồi khá lâu rồi lấy điện thoại nhắn anh đến đón
bé cưng--> Lai Bánh yêu
Bé cưng:
   _đón em..
    _ em ở ghế đá trường đh cũ
  Lai Bánh yêu
    _đợi anh

Anh đọc tin nhắn xong liền lấy xe đến đón em. Xui thật,hôm đó kẹt xe lại còn mưa nữa chứ,làm anh đến hơi trễ.
  Thấy lâu quá anh vẫn chưa đến,mưa càng lúc càng to,em ướt nhẹp, mệt mỏi đứng lên chuẩn bị về
     - Quý!
Em quay đầu lại,là anh... Anh chạy đến chỗ em,ôm em vào lòng không ngừng xin lỗi vì đến đón em muộn,em tìm được nơi nương tựa liền bật khóc,chửi thì chửi,nhưng công sức em lao động mệt mỏi mà bị chà đạp như vậy, uất ức,tủi thân tuôn trào,em khóc không ngừng,em cũng không hiểu sao lại như vậy..
    - Con mẹ nó..đời như cặc,biết thế..ở nhà cho anh nuôi rồi..
   Anh vỗ về em,bế em lên xe ngồi để tránh mưa,dầm mưa một hồi lại bệnh mất. Em khóc đến thiếp đi,để anh đưa về nhà.
    Anh nhìn đôi mắt xưng húp của em mà đau lòng,anh còn chẳng dám chọc em khóc mà chẳng biết lý do gì khiến em lại khóc đến vậy,anh liền điện thoại,yêu cầu cho người điều tra.
Hôm sau,em tỉnh dậy,mệt mỏi mở mắt
    - Em dậy rồi à,nhanh xuống ăn sáng với anh
Anh thấy em dậy liền hối thúc em chuẩn bị để ăn sáng.

    Trên bàn ăn
- Em..
- Hửm?
- Nghỉ làm đi,anh thừa sức nuôi em,anh không muốn để em chịu thiệt trước một ai cả
- ...
- Em..?
- Má cũng muốn lắm,mà không đi làm bị kêu ăn bám,tao quê lắm..
Em nghẹn họng,thật tình mà nói,em rất sợ phải làm gánh nặng cho anh nên mới chịu đựng bọn họ để đi làm,giờ thì chắc quả báo sắp đến rồi
- Anh không xem em là gánh nặng,em là vợ tương lai của anh,anh nuôi em,em muốn ăn,muốn uống,muốn đi chơi,mua sắm gì cứ để anh lo,em chỉ cần hưởng thụ thôi
Anh ôm em vỗ về,em dụi vào lòng anh,đầu nhỏ gật gật mấy cái.
- Biết được cưng như này,tao về ăn bám anh sớm một chút rồi..
Anh bật cười nhìn con mèo nhỏ chịu đựng những giông tố đến gầy gò,thật sự đau lòng quá đi..

   Sau khi nhận được tin tức từ người điều tra,anh hoàn toàn tức giận với hành động của họ, nhưng cũng bật cười vì cái mỏ hỗn của em,đúng thật chẳng chừa cho người ta chút mặt mũ. Nhưng suy cho cùng,họ vẫn là đáng nhận quả báo vì dám chà đạp em như vậy,nghĩ đến thôi đã khiến anh tức giận,tình yêu của anh mà họ dám tát em,đá em,chèn ép,làm em áp lực, khóc đến mức nghẹt thở. Họ sẽ không xong với anh đâu..
    Quán cà phê đó bị tố bạo lực nhân viên,bị san bằng,nhìn nó bây giờ chả khác gì đống đổ nát bỏ hoang. Anh về nhà,thấy em cuộn tròn người trên ghế,giờ đã hơn 2h sáng,em nằm đây là để đợi anh về,nhìn em như vậy càng khiến anh yêu mèo nhỏ này hơn. Em cảm nhận được sự ấm áp quen thuộc liền dụi dụi mấy cái tìm tư thế thoải mái để ngủ. Thật hạnh phúc quá đi
______hết__
app W của t nứng nên giờ mới đăng được
 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net