Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba mẹ của Lai Bâng và Ngọc Quý là bạn bè thân thiết kể từ năm c3 đến nay. Vì thế mà ngày cưới cả 2 ông bố đã hứa hẹn sẽ gả con của họ vào năm chúng 20
Sau đó họ sinh 2 đứa con trai,Lai Bâng sinh trước em 1 năm, nhưng vì gia đình em chuyển sang nơi khác định cư nên họ hoàn toàn mù mịt về nhau. Hôm nay em sẽ gặp anh trước,nếu cả 2 thật sự có tình cảm với đối phương thì sẽ chuẩn bị đến năm em 20 sẽ cưới
___________________
- Thời đại nào rồi mà còn hứa với chả hôn!??
Anh bất mãn nói chuyện với bố
- Tao chắc chắn mày mê con người ta
- Thôi thôi! Cảm ơn! Con chỉ gặp thôi,sẽ không cưới cậu ta đâu! Vả lại con có người trong mộng rồi
- À..? Con mới tới thưa bác
Em bước vào,giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng,thu hút anh
- Ôi baby,em là ai,đi đứng sao lại té vào tim anh vậy?
Anh nắm lấy tay em,hôn nhẹ lên đó,em ngại đỏ cả mặt.
- Em là Nguyễn Ngọc Quý ạ,em vừa tròn 17 ạ
- Bé con,anh là Thóng Lai Bâng,lớn hơn em 1 tuổi nhé
Anh ôm eo em,kéo em sát lại gần anh,em ngại ngùng tránh mặt sang chỗ khác.
Mẹ em nhìn trong bất lực
- Hai đứa đi chơi đi,để bố mẹ nói chuyện
- Em bé muốn đi đâu nào
- Đâu cũng đượcc
Em kéo tay anh rời khỏi nhả với gương mặt đỏ chót
- Anh điên à? Chúng ta mới nói chuyện với nhau thôi đó?
- Thì sao nào? Chẳng phải chúng ta vẫn còn thời gian để tìm hiểu nhau sao,bé con?
- Sao cũng được! Nhưng nên nhớ,tôi sẽ không rung động trước anh đâu,rõ chưa!
- Rồi rồi,em muốn đi ăn kem không?
- Ok,chở em đi
Anh bật cười,dắt xe ra để chở em đi chơi.
Có một điều bố mẹ anh không biết là... Em chính là người mà anh vẫn luôn yêu thầm..
________________________
- Bé ơi,dậy đi học nèe!!
Anh gạt chân chống ngay trước cửa nhà em. Em vốn không ở chung với bố mẹ nên họ mua cho em một ngôi nhà nhỏ để em thoải mái hơn.
Em nhanh chóng vác cặp ra ngoài,đóng cửa,khoá cổng xong liền để anh đội nón,leo lên xe để anh chở đi học.
_____
- Quý!!
Tấn Khoa chạy lại chỗ em,theo sau là Hoài Nam
- Từ từ thôi em!
- Quýyy!!
Nó gặp em thì mừng lắm,vì hai đứa là bạn thân,quen nhau từ hồi còn cởi chuồng tắm mưa,dần xem nhau là gia đình,còn có Hữu Đạt nữa nhưng nó là con sâu ham ngủ nên hay đi trễ lắm,là con của bạn thân mẹ Tấn Khoa,,nên Đạt được Tấn Khoa coi như em trai(nhỏ tháng hơn Khoa)em út của cả bọn.

Anh thấy nó sắp nhảy lên người em liền kéo em sát lại gần bản thân,hai đứa gầy nhom như que củi ấy,em thì làm sao chịu nổi lực nhảy của một bộ xương biết đi? Gã tiến đến túm cổ áo em người yêu của gã tránh để em ngã nhào
- Nam?
- Bâng?
Bốn mắt nhìn nhau
- Trời ơi,mày còn sống à?
Hoài Nam vỗ vai anh
- ? Ý gì?
- Tưởng chết rồi,tại nhắn tin không thấy rep,mà nghĩ chắc chết ngay lúc seen tin nhắn,tại thấy seen không rep
Gã bấu chặt vai anh
- Aaa xin lỗi mà! Tao quên
Sau màn nhận lại anh em đó thì anh đưa em lên lớp,sau đó còn quay xuống căn tin mua đồ ăn sáng cho em. Vầy mà không cộng điểm thì chịu đó!
- Nay có trai mua đồ ăn cho luôn bây?
Lạc Lạc lên tiếng sau khi anh rời đi
- Có con cặc
- Ai mua? Thằng nào?
Đạt từ ngoài cửa đi vào,vai còn đeo balo
- Thằng Bâng
- Bâng nào? Bâng crush mày hả?
Em ngại ngùng gật đầu.
- Ừ
- Nay bày đặt ngại ngùng đồ đó
Khoa chọc ghẹo em
- Lần đầu được trai mua đồ ăn cho
Đạt hùa theo
- Cl,cl,cl

Không sai,em thích anh,từ đầu năm lớp 10 rồi,khi đó anh học 11,ôi người gì đâu mà đẹp dữ vậy trời!! Sau đó em mê anh như điếu đổ,câu nói lúc đó chủ đích là để làm giá thôi... Anh cũng thích em từ thời gian đó,lần đầu gặp em,anh ấn tượng với cặp mắt biết cười,sau đó là cái mỏ em biết chửi.
Giờ ra chơi,anh lên tận lớp tìm em,anh nghên ngang đi vào lớp,ngồi kế bên em,nhìn em hì hục ghi ghi chép chép cho kịp bài
- Em bé chăm chỉ ghê
Anh vén mấy lọn tóc xoẳn loà xoà ở tai em
- Chép không kịp bị chửi rồi sao,mệt lỗ tai chết
Em vừa ghi vừa trả lời anh.
Anh ngồi nhìn em chép bài đến khi em chấm cái dấu câu cuối cùng
- Aaa xongg
- Em bé giỏi ghê,em ăn gì không?
- Không,em khát
- Em bé uống olong nha,anh có mua nè
- Khi nào thế?
- Anh nhờ bạn
Anh mở nắp chai nước rồi đưa trước mặt em,em tu hết nửa chai nước
- Sáng giờ mới có miếng nước
- Sao sáng không nói để anh mua cho
- Thôi..ngại lắm
- Ngại gì,trước sau gì..em chẳng làm vợ anh?
Anh thì thầm vào tai em vế sau,em ngượng chín mặt,đánh vào vai anh mấy cái.
- Điên vừa!

Chiều tan học,anh đưa em về tận nhà,lắm lúc còn xoa xoa đầu em,làm tóc em rối um lên.
- Đừng coii,rối nè,sao xoa quài vậy??!
- Tại em dễ thương
___________________
- Lai Bâng,em chán
- Anh chở em bé đi chơi nhá?
- Ưm! Đi chơi!
__________________
- Lai Bângg sao không kêu em dậy
- Anh kêu mà em không chịu dậy mà
- Aaa balo đâu balo đâu
- Đây,anh đang đeo đây,nhanh mang giày vào đi,anh để ở cửa đấy
__________________
- Lai Bâng,em đói quáa
- Mau ăn đi,anh bảo rồi,ăn đi có sức học,hoi hoi em ăn với bạn,đã chưa,bệnh nghỉ hết không còn 1 đứa
- Em biết rồi,nhằng người ta hoàii
- Biết rồi không à,đau dạ dày rồi mới thấy cảnh
_________________
- Lai Bánh,em đau
- Đau ở đâu,anh xem nào
- Huhuu,bụng em đau
- Sáng giờ em có bỏ gì vào bụng chưa, anh mới nghỉ có buổi sáng mà vậy rồi
- Em đauu,anh không thương em hả,em đau mà anh nhằng hoài
- Anh thương anh mới nhằng em bé
_________________
- Lai Bánh ơi,em muốn đi coi phim
- Thay đồ đi,anh chở em bé đi
- Đợi em tí
Coi phim xong,anh chở em ra công viên,ngồi ở ghế đá,cả hai ngồi sát nhau,anh nắm lấy tay em đúc vào túi áo khoác vì sợ em lạnh
- Lai Bánh ơi
- Sao em bé?
- Em nghĩ là em chịu thua rồi
- Hửm?
- Em..thích anh
- Vậy...em..làm người yêu của anh nha?
Em gật đầu
- Hả?
Anh cố tình hỏi lại,muốn chính miệng em xác nhận chứ không chỉ là cái gật đầu
- Em đồng ý..
Anh cười tươi ôm lấy em
___________________
- Em bé! Đi học nèe!
Anh vẫn đều đặn đến đón em
- Em đây
Em vội chạy ra,anh đội nón lên cho em một cách thuần thục.
Anh hiên ngang nắm tay em bước từ bãi đậu xe đến thẳng lớp em,vì giờ họ là người yêu nên anh muốn thể hiện tình cảm thật nhiều để bọn họ thấy còn biết đường mà lui,tránh tiếp cận em.
Anh không thi Đại Học mà anh làm tuyển thủ game chuyên nghiệp,anh phất lên nhờ kĩ năng cao,gương mặt đẹp trai,giọng nói trầm ấm. Mê không? Mê lắm chứ gì,nhưng đó là của Ngọc Quý mất rồi!
_____________________
Năm đó em lên 12,em đang ôn tập chuẩn bị thi Đại Học,bài vở, dealine dí muốn tụt quần,nhưng quần chưa kịp tụt mà em tụt Canxi,phải truyền 2 túi nước biển,anh lo lắng quá nên chuyển qua ở cùng em luôn.
____________________
- Aaaa em đậu rồii,anh ơi em đậu rồi,huhuu
Em ôm chầm lấy anh sau khi biết điểm thi Đại Học,ngoài sức mong đợi
- Hai bịch nước biển có khác
Anh bẹo má em.
____________________
- Bây giờ tôi xin phép cho Cô dâu chứ rể hôn nhauu!!
Anh hôn em một cách nhẹ nhàng,ánh mắt dịu dàng đê mê nhìn em,ngần ấy năm,ngần ấy thời gian,tuy ít ỏi nhưng cũng làm em cảm thấy tin tưởng ở anh.
- Sau này,trông cậy vào anh nhiều rồi
- Em ở nhà,anh nuôi còn được
Em và anh nhìn nhau rồi bật cười
_______hết_____
=))) mẹ t coi tổng tài riết idea t toàn tổng tài và cô vợ nhỏ,hên là còn tỉnh táo để chỉnh,không là ảo lòi ròi


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net