Chapter 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi mua khoảng chục bộ quần áo và cả đồ lót cho em người yêu thì Lai Bâng trở về Gaming House. Chỉ là không để ý có fan xung quanh đó, họ bắt đầu chụp lại rồi đăng lên group.

Về đến nhà, vừa mở cửa đã bắt gặp ánh mắt hằm hằm rực lửa của đội truyền thông.

"Ủa mọi người sao vậy?"

Zeref đưa điện thoại ra, là bài đăng nói về việc anh đi ra từ một tiệm bán đồ cho trẻ em và mua rất nhiều quần áo.

"Mày giải thích đi"

Lúc này anh mới nhận ra mình ra ngoài mà quên che mặt, cây kim chưa kịp chui vào bọc đã bị lòi ra ngoài.

"Vậy anh gọi mọi người xuống rồi em giải thích cho"

"Được!"

Một lúc sau mọi người cũng đã đông đủ, anh bế em từ trên lầu xuống, nói :

"Đây là Quý"

"Ừa tui là Quý"

Ngắn gọn vô cùng. Họ còn chưa kịp phủ nhận thì chính chủ đã xác nhận. Họ trố mắt nhìn con báo nhà mình giờ đã biến thành báo con.

"Dễ thương vờ lờ, mày chạy ra mua thêm chục bộ nữa cho ẻm đi Bâng" Zeref rất thích trẻ con.

"Ôi dào, tao lại tưởng mày có con với ai rồi bây giờ đi chịu trách nhiệm cơ" quản lí bảo.

"Là vậy thôi á hả mọi người?" Cá vô tri giờ mới lên tiếng.

"Lai Bánh cho em mượn anh Quý xíu coai!"

Cuối cùng bọn họ ai về phòng người nấy, chỉ có Tấn Khoa ra sức đập cửa để bắt ép Lai Bâng giao nộp Ngọc Quý ra cho mình. Đồng đội của chúng ta chứ có phải của mỗi Lai Bâng đâu mà giấu diếm!

"Quý iu ơi, em nói rồi á"

"Ừm, thầy đâu có phản kháng?"

"Hí hí hí hí"

Lai Bâng vừa thơm má sữa vừa cười như dở, má em hiện giờ vừa mềm hơn lại vừa to tròn hơn, làm anh thích mê. Cứ thơm rồi lại hít được khoảng chục cái thì bị em khó chịu đẩy ra.

"Mỏ em nay được gỡ phong ấn hả?" tay em chặn cái mỏ của anh lại.

Anh chẳng nói gì, chỉ im lặng gỡ tay em ra rồi gục xuống hõm cổ em mà thở đều. Chạy từ sáng sớm tới bây giờ, hiện tại là đang sạc pin để tối chạy KPI. 

Thấy anh không nói gì, Ngọc Quý nghĩ rằng anh mệt nên định xoa lưng an ủi anh. Mà khổ nỗi tay em hiện giờ ngắn quá, không có tới lưng.

Lai Bâng biết chứ, em bé nhà anh vẫn luôn đáng yêu như vậy mà.

"Quý iu ngồi yên đi, hong cần an ủi anh đâu, anh nạp năng lượng một xíu thôi"

Vài phút sau Lai Bâng buông em ra, em nắm vạt áo níu anh lại. Tưởng rằng em muốn ôm nên anh ngồi xuống thêm chút nữa.

Nào ngờ em chui đầu vào áo anh, thò tay vào rồi vỗ nhẹ hai bên hông. Em bảo : 

"Tui có cách an ủi của tui mà, cũng tốn chất xám lắm à nha" Ngọc Quý chui ra, cười hì hì.

Anh bẹo hai bên má em, hôn cái chóc lên trán, nói : 

"Đúng là Quý iu, đáng iu nhất trần đời!"

Bỏ tay ra, hai má em ửng đỏ, không rõ là vì bị anh bẹo má hay vì ngại câu nói khi nãy.

...

"Ủa Bánh, con trai tao đâu?" Zeref mới thấy anh bước xuống cầu thang là hỏi ngay.

"Ẻm đang tắm, xíu ẻm xuống" 

"Trời trời trời, lỡ đâu zai iu của tao bước xuống đây cái lăn đùng ra xỉu thì sao? Quay lên trên, bao giờ zai iu tắm xong thì bế xuống"

Ba dấu hỏi chấm to đùng xuất hiện trên đầu Lai Bâng, sao Ngọc Quý 23 tuổi không được đối xử giống vậy???

...

Tuy rằng hóa nhỏ, nhưng đầu em vẫn cao hơn cái bàn, vẫn ăn uống như bình thường được.

Em chỉ hơi khó với tới đồ ăn một chút chứ đâu có bị liệt đâu?

Lai Bâng vậy mà cứ liên tục gắp đồ ăn cho em, thấy chưa đủ còn đút em ăn.

Những cái bóng đèn xung quanh nuốt cơm không trôi, riêng Zeref vừa ăn vừa gật gù tỏ vẻ hài lòng liên tục.

-Chính ra nó trông zai iu của mình cũng oke-

"Ai ăn sau cùng người đó rửa bát!" quá ngứa mắt, Sếp Đỏ lên tiếng thúc giục đôi gà bông hoặc là nhanh chóng kết thúc bữa ăn, hoặc là rửa bát.

...

Bố trẻ Zeref hiện giờ đang vừa ngân nga bài hát EZ Papa vừa rửa bát. Vì sao ư? Vì Ngọc Quý ăn xong sau cùng. Ban đầu Lai Bâng mới là người rửa, nhưng chưa kịp đứng dậy thì tình phụ tử của Zeref dâng cao. Thành ra bây giờ đôi trẻ đang dắt tay nhau lên phòng, chuẩn bị live stream.

Mục đích của cái live lần này là để thông báo cho mọi người, dập tắt tin đồn, và chạy KPI.

"Hé lô các mom nghen"

"Mom Bánh có con rồi hả? Đâu có đâu, đợi xí tui giải thích cho"

Anh bế Ngọc Quý lên, cầm tay em vẫy vẫy chào mọi người.

"Xin giới thiệu với mọi người, đây là em trai của Quý, hiện giờ Quý đi giải quyết công việc riêng nên nhờ tụi mình để ý thằng nhỏ"

"Mấy mom gọi em ấy là Báo em hay Quý con, Jiro con gì cũng được"


-cmt1 : dth quá mom oi

-cmt2 : em ơi lớn nhanh lên nhen chị chờ

-cmt3 : giữ kín tên thiệc của nhỏ luôn ha

-cmt4 : nói chung là dễ thươnggggggggg


"Tui cho ẻm ở đây để mọi người trông coi thằng nhỏ với tui nhen"

 Lai Bâng đặt em ngồi lên đùi, mở máy lên chơi game, em định bụng đọc bình luận giúp anh.

"Bành Thị Lai Bánh, tụi em tới đây!"

Chưa kịp ấn sẵn sàng, cả đàn báo đã mở toang cửa, lấy danh nghĩa trông trẻ mà hùng hổ xông vào.

"Lai Bánh bảo TỤI MÌNH trông coi ẻm mà?" Hữu Đạt hiếm hoi lên tiếng.

"Thôi Lai Bâng stream đi, vừa stream vừa trông trẻ mệt lắm, bọn tao trông cho ha" ngay tức khắc Zeref đã bế em đi.

Không kịp phản kháng, và cũng không được phản kháng.

Tấn Khoa hôm nay không thèm phá live của Lai Bâng nữa, thay vào đó cậu bế Ngọc Quý đi chơi.

Đương nhiên là cả đội dắt em đi chứ không phải mỗi mình Tấn Khoa, ai lại để trẻ em trông trẻ em bao giờ.

Nhưng mà họ lạ lắm, dắt trẻ em đi chơi mà toàn làm gì đâu không.

Tấn Khoa vô tình đạp lên dây giày làm dây giày tuột, Red quỳ xuống buộc lại cho cậu.

Hữu Đạt muốn ăn kem, Phúc Lương mua, Hữu Đạt mỏi chân, Phúc Lương cõng.

Lạc Lạc thì bận live tik sau bao ngày bị ban.

May mắn thay còn có Zeref, ông bố trẻ tự xưng của em. Mỗi tội cứ thấy cửa hàng đồ chơi nào là lại nói : "Zai iu có thích không, ba mua" hay là "Ui nhìn cái kia hay ha, zai iu chơi thử không?"

Em 23 tuổi rồi cơ mà!

"Đi về! Tui buồn ngủ!" Ngọc Quý mệt mỏi nói, hóa ra cảm giác làm bóng đèn là như thế này.

Tiểu tổ tông đã nói rồi thì mình vui vẻ nghe theo thôi chứ cả nhà nhỉ?

---

Quạc quạc, hồi xưa viết 2 đứa thấy dở, giờ viết 1 mình vẫn thấy dở. Trường tồn theo thời gian luon...

Cờ men đi!

Cờ men đi!

Cờ men đi!

Cái gì quan trọng mình nhắc 3 lần


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net