Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý! Đây chỉ là truyện, không áp dụng lên người thật. Không thích xin lướt qua!
Trong đây cũng có vài ý tưởng của truyện khác nên là đừng ấy tôi nghenn
_______________________________
Xưng hô tùm lum

_______________________________
Không chê em nghèo lên xe em đèo

Tấn Khoa nay nổi hứng rủ người anh của mình đi chơi, vừa hay Lai Bâng cũng có chuyện nên phải xa Ngọc Quý một thời gian. Dị thì quá đã luôn, không có anh ở đây em sẽ được tự do, thoải mái ăn uống, thức khuya chơi game và đặc biệt ra đường chơi không cần sự giám sát của ai cả

"Nay siêng dữ bây, chủ động rủ đi chơi luôn"

"Thế có đi ko?"

Nó chóng nạnh chẹp miệng

"Xời đương nhiên là có rồi, Bánh ko ở nhà ngại gì ko đi há há"_em nở nụ cười đắc thắng

Tấn Khoa bất lực cười trừ. Trong team chỉ mỗi Lai Bâng mới quản được em thôi, cứng đầu lì lợm quá chừng mà. Những ngày anh rời xa Nquy để lo cho công chuyện cũng là chuỗi ngày khóc thét của SGP, em sẽ tha hồ lộng hành náo loạn

"Trời ơi cứu tui cứu tui"

Cá ở gần đó nghe được liền rụng rời tay chân, vì cậu là người bị em hành nhiều nhất mà. Thật là khổ thân Lương Hoàng Phúc này mà

_______
"Quý ơi tao lạy mài Quý ơi!"

"Điện Lai Bánh về đi mà^^"

"Ê ê dọn ngay!"

"Đi lên ngủ điii"

"Má ơi 2h sáng^^"

Hoài Nam đầu bù tóc rối, Tấn Khoa bất lực, còn Cá như bị chết chìm lặng người luôn mà

"Méc Bánh nha Quý"

Lạc Lạc trên phòng cũng không thể yên giấc

"Èo chơi mà chơi méc, lên ngủ là được chớ gì"

Ngọc Quý như biến thành trẻ con, nghịch ngợm thì thôi nhé luôn. Đêm về rồi không chịu ngủ mà xuống bếp quậy, nhưng mà em đâu cố ý làm tỉnh giấc mọi người đâu. Tại cái nồi nó tự rớt chứ bộ

Tuần sau anh mới về mà nay mới thứ ba à, mọi người đau đầu không biết làm cách nào để cho Ngọc Quý an tĩnh nữa. Trước khi có người yêu là Lai Bâng, em rất là ngoan và trưởng thành. Mà có anh bên cạnh cái là không thua kém gì con nít, đúng là yêu đúng người thì không cần lớn. Nhưng mà em quậy quá không ai chịu nổi chỉ có mỗi anh là chịu được thôi, thật sự nể phục!

_______
Ngọc Quý mơ màng tỉnh giấc, chiếc điện thoại reo chuông inh ỏi hình như ai điện. Dòm vào màn hình à thì ra là Lai Bâng-kiêm người yêu em gọi video call

"Gì đây mới sáng sớm gọi làm gì?"

"Thì anh nhớ em, em ko nhớ anh à?"

"Hong có nhớ"

"Xuỳ anh đi xa nhớ em mất ăn mất ngủ mà nói câu nghe đao lòng ghê"_anh bĩu môi

"Mà mấy nay ngoan ko đó, ăn đúng giờ ngủ đúng giấc ko? Hay là thức khuya bỏ bữa"

Bingo quá chính xác

"Gì có đâuu ngoan quá trời"_em giật mình

"Ừ tui mà biết mấy người nói xạo là chít nha"

Lai Bâng thừa biết bạn nhỏ nói dối nhưng lại cho qua và cảnh cáo, xời thuộc em như một cuốn sách

"Ngoan đi về anh thưởng cho"

"Biết òi. Hoi tắt nghen, yêu anh"

Nói rồi em tắt cái bụp. Quýnh răng rửa mặt rồi xuống mua đồ ăn sáng, Lai Bâng giỡn giỡn vậy chứ nói là làm thật. Sợ anh giận nên phải ăn uống điều độ không bỏ bữa mới được, Ngọc Quý dặn lòng dị đó

"Ý trời trời nay bão quá"

Hoài Nam đi xuống với đôi mắt thâm đen trông rất uể oải

"Ủa anh Rin, sao mắt đen như gấu trúc dị"

"Tại ai!?"_hắn nhìn em với đôi mắt sắt lẽm

"Hăi Cane xin chào các bạn"_từ đâu bay tới

"Chào anh iu nhé"

Cá thơm chụt lên má Hoài Nam

!?

"Ê ê gì vậy ba"

Em bất ngờ làm rơi cả muỗng. Quác đờ heu hai người quen nhau khi nào vậy? Không hay biết luôn á

"Ê gì biết mẹ gì đâu, thôi lượn nghen. Có gì hỏi anh Rin á"

Như lời cậu nói, nhảy chân sáo lượn đi mất
Em ngơ ngác quay ra hỏi chấm với Hoài Nam

"Ờ thì dị đó"

*quay về đêm hôm qua*

"Trời ới biết bao giờ mới thoát được cảnh này đây, mới qua nay thôi mà tao tưởng đâu 2 năm rồi á!"

Hoàng Phúc ngồi chóng cằm than thở, cạnh đó là Cá và Khoa

"Ủa Đạt đâu sao ko thấy?"_Red ngó qua ngó lại

Nói mới để ý, nãy giờ chỉ thấy Khoa thôi chứ không thấy Đạt

"Nãy sợ ồn làm Đạt tỉnh giấc nên em đeo tai nghe cho rồi"

"Tinh tế khiếp. Nhưng mà rồi thằng nào dừng lại thằng nào ông chủ"

Lật qua lật lại nha anh=))

"Oaa buồn ngủ quá em lên phòng trước nha"_nó đánh trống lảng rồi bỏ đi

Còn lại Cá và Red ngồi cạnh nhau, chẳng ai nói với nhau câu nào. Cậu định bụng dùng thời cơ này để thổ lộ tình cảm với hắn, đây là cơ hội tốt ngại gì không thử!

"Anh Rin...thích Tấn Khoa hả?"

"Ừ nhưng mà ko có cơ hội với nó"

"Ưm...vậy cho em cơ hội được không? Ý là em thích anh Rin á, thích lâu rồi mà chưa dám nói. Nhiều lần tính ngỏ lời mà thấy anh yêu chiều Tấn Khoa vậy em chạnh lòng lắm, hụt nhiều lần rồi. Mấy khi lén nhìn anh buồn tủi rồi khóc em xót lắm, em lúc đó chỉ muốn ôm và dỗ dành nhưng lại thôi...Nên là anh có thể thay vì dành hết sự quan tâm yêu thương đó lên Tấn Khoa thì hãy dành cho em được ko? Thương em một chút thôi cũng được"

Cậu lau vội nước mắt và xoay người đi

"Đừng khóc. Được rồi Cá, sang đây anh ôm em nào"

*kết thúc hồi tưởng*

"Hic em nhớ Bâng quá à"

Ngọc Quý nghe xong nức nở lên, hai cái người này làm cho em nhớ người yêu ghê

"Ngậm mỏ lại ngay!"

_______________________________
Hỏng ngờ tui ngâm chap này gần 10 ngày^^

Yêu thích thì vote hay cmt cho tui với👉👈

12:20 ngủ ngon nhé❤️


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bangquy