XVIII. Late At Midnight

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

35.

Sleugy chạy vụt ra khỏi cửa phòng sinh hoạt chung liền nhanh chóng thu ngay lại dáng vẻ hùng hổ như ban đầu. Cô gái dựa sát vào tường, vừa bước những bước chân rón rén, vừa nhìn tứ phương tám hướng, đầu óc căng như dây đàn, đôi tai tập trung thính lực cao độ để nghe ngóng từng tiếng động một cách chính xác nhất, khuôn mặt cũng vì thế mà căng cứng, mất đi nét cười vốn sáng rực như ánh dương của thường ngày. Cô gái nắm chặt cây đũa phép giơ ra trước mặt như một tấm khiên mỏng manh, dáng người cũng vì sự đề phòng mà hơi khom lại vẻ lén lút trông thật mắc cười.

"Hệt như đang làm chuyện xấu vậy." 

Sleugy nhủ thầm khi nhìn lên bóng đổ của mình được ánh đèn hành lang lờ mờ rọi vào, in nhòe nét lên bức tường đá. Nhưng cũng thật lòng mà nói, hành động hiện tại của cô lúc này chính xác là ngang nhiên phạm luật, biết thừa rằng Hogwarts đã vào giời giới nghiêm nhưng vẫn cố tình lẻn ra ngoài. Đây là lén lút công khai. Nếu bị bắt gặp vào giờ phút này thì đừng hòng có bất kỳ lý do gì, tất cả sẽ bị từ chối biện minh và trực tiếp nhận án cấm túc hoặc bị đình chỉ tùy vào mức độ nặng nhẹ.

Sleugy cũng vì thế mà hơi căng thẳng. Cô gái dựa sát mép tường bếp rồi bắn ánh nhìn vào khoảng không rộng lớn của hành lang được soi tỏ bằng hàng hàng lối lối những ánh lửa hành lang lờ mờ. Thời tiết vào ban đêm lạnh hơn buổi ngày rất nhiều, bất giác tay đũa phép cũng run rẩy không rõ là vì bị nhiễm lạnh hay vì lo lắng, sợ hãi.

- Hướng ra bệnh thất bên kia, bồ nhìn đi đâu vậy?

Trái ngược hoàn toàn với vẻ khẩn trương của Sleugy, CharlesV đi sau thong dong và thư thả hơn nhiều. Lời nói ra khỏi miệng cũng rất thoải mái, khác hoàn toàn với sự khẩn trương của người phía trước. Sleugy quay lại nhìn người đằng sau từ đầu xuống chân một lượt, trong đầu chợt bật lên một dấu chấm hỏi to đùng. Thật khoa trương hết sức, trông dáng vẻ cậu ta kìa... thật giống một lãng khách ngao du tại Hogwarts chứ không phải phù thủy sinh vượt giờ giới nghiêm lén lút ra ngoài. 

Đây có thể được gọi là phạm lỗi một cách tự tin không nhỉ?

- Hướng này là thư viện... mà thư viện là nơi phát hiện ra Wenrosa...

Ánh mắt nghi hoặc của Sleugy rời khỏi thân ảnh của CharlesV, chiếu về hành lang thư viện hun hút phía trước. Giọng nói chẳng vì lẽ gì mà đột nhiên ngập ngừng.

- Chúng ta đến bệnh thất xem tình hình của Sonwarren trước đã. 

CharlesV vỗ vai Sleugy để cô hoàn hồn trở lại, đồng thời vượt lên chắn trước mặt cô gái, vừa để dẫn đường cũng vừa để che chắn khi có tình huống bất chắc nào xảy đến. Đây là bản lĩnh và sự lịch thiệp của đàn ông - CharlesV vẫn luôn tâm niệm như vậy.

- Gì vậy CharlesV, bồ không thể ngang nhiên như thế được. Chúng ta đang phạm luật đấy.

- Sleu ơi, tôi bảo này. Càng phạm luật mới càng cần phải tỏ ra hiên ngang. Lén lút như bồ mới dễ bị tóm đấy. 

Thấy người trước mặt vẫn nghênh ngang, lững thững bước từng bước rất khoan thai, Sleugy bèn giật tay áo nói nhỏ. Nghe lý lẽ của CharlesV xong mà trong đầu của Sleugy tiếp tục hiện lên hàng loạt dấu chấm hỏi to đùng, cô rõ ràng thấy được sự vô căn cứ trong lời ngụy biện đó nhưng bộ não lại tự động hợp lý hóa lời nói để bản thân ngấm ngầm chấp nhận. 

Hai bóng người sóng vai nhau đi trên hành lang, bỏ lại cả màn đêm đen kịt phía sau cùng những cơn gió thổi lạnh buốt len lỏi qua những ngóc ngách tòa lâu đài.

36. 

- Hai trò đến đây vào giờ này có vấn đề gì?

Ngay khi cả hai vừa đến trước cửa bệnh thất chợt giật thót vì tiếng gọi giật lại của người phụ nữ  đang ẩn mình trong quầng tối, không nhìn rõ mặt. Phải đến khi người phụ nữ ấy bước ra ngoài ánh sáng, cả hai mới thôi dựng tóc gáy. Cả Sleugy và CharlesV vừa kịp hoàn hồn, máy móc cúi chào y tá bệnh thất như một phép lịch sự tối thiểu. Người phụ nữ  thấy khuôn mặt tái xanh của hai đứa trẻ trước mặt, lúng túng thu lại vẻ dữ dằn rồi dịu giọng vẻ ôn tồn.

- Ta hỏi hai trò đến đây vào giờ này làm gì? Có biết hôm nay... à... đã vào giờ giới nghiêm rồi không?

- Thưa cô, cậu bạn này bị đau đầu cả ngày nay không thuyên giảm. Bọn em phỏng đoán là hậu quả do trận Quidditch từ hồi chiều vừa rồi mang lại nên cậu ấy cảm thấy khá mệt mỏi. Hiện tại, cậu ấy muốn một liều giảm đau ngay trong đêm nay để có thể đi ngủ ạ. 

Sleugy tỏ ra bình tĩnh rất nhanh chóng, đầu nhảy số nhanh vượt bậc, cô viện bừa một cái cớ hoàn hảo để qua mặt vị y tá. Người trước mặt rời mắt khỏi Sleugy nhìn lên dáng vẻ uể oải lúc này của chàng trai bên cạnh rồi quay người nói với theo. 

- Trò theo ta đi vào đây. Trò cảm thấy đau đầu chính xác từ khi nào?

Sleugy nháy mắt ra hiệu cho CharlesV lo liệu chống chế với y tá. Còn về phần mình, cô dần thu nhỏ sự xuất hiện của bản thân lại đồng thời dừng lại một nhịp để CharlesV và nhân viên bệnh thất đi vào trong trước. 

Sleugy hít một hơi thật sâu, vừa để bản thân thôi run rẩy vì sợ, vừa để tự trấn an bản thân khỏi những nỗi sợ. Đôi mắt một mí tinh anh đảo một vòng trong không gian tối tăm hòng lần tìm dáng hình quen thuộc của người bạn thân mà cô đang mong mỏi tìm kiếm. 

Ngay giữa gian phòng, nơi có một chiếc giường đang được rèn che kín đáo đủ làm Sleugy nhận ra ngay lập tức. Trái tim giật thót lên một cơn, ánh mắt dâng lên một tầng nước làm mờ đi khung cảnh trước mặt. Cô gái quay nhẹ mặt đi, khắc chế lại cơn nghẹn ngào đang dâng trào trong lòng. Đôi chân mảnh khảnh nhẹ nhàng bước từng bước chông chênh lại gần chiếc giường. Sự tò mò và cả niềm hoài nghi như một loại ma lực cổ quái bắt cô tiến tới chiếc giường mặc dù trong đầu đã  xuất hiện cảnh báo đỏ về khung cảnh có thể sẽ tồi tệ. Nghĩ rồi, Sleugy hít một hơi thật sâu thêm một lần nữa nhằm điều hòa lại nhịp thở đang lên xuống rối loạn của bản thân mình. Cô liên tiếp đưa ra lời trấn an bản thân và rằng những viễn cảnh tồi tệ kia hoàn toàn do trí óc cô tưởng tượng mà ra. Có thể người nằm đó không phải là Wenrosa, mà người nằm đó là Wenrosa đi chăng nữa thì sẽ là Wenrosa Sonwarren trong trạng thái khỏe mạnh đang say trong cơn mộng đẹp đầy ấm áp. 

Sleugy dừng chân lại sát giường, hiện giờ chỉ còn tấm rèm mỏng manh ngăn cách sự thật. Cô gái nín thở giơ đôi tay trắng trẻo giữa không trung kéo nhẹ vào mép tấm rèm thô cứng rồi dè dặt nhìn vào phía trong.

Chứng kiến cảnh tượng trước mặt, Sleugy cảm giác như không thể tin vào mắt mình. Hai mắt cô gái mở to hết cỡ, tay trái đưa lên bịt mồm lại theo bản năng để ngăn những tiếng hét kinh hãi, tay phải cầm rèn run rẩy, hòa cùng nhịp thở dần khó khăn. Nhịp tim đập nhanh dữ dội, khung cảnh trước mặt dần nhòe đi vì tầng nước mắt dâng lên ngập khóe mi. Cô lại hít thở đầy khó khăn, đưa đôi tay run lẩy bẩy nóng rẫy, ướt nhẹp mồ hôi chạm nhẹ vào con người cứng đơ đang nằm trên giường. 

"Mùa đông đã đến hay chưa mà sao chị của em lại cứng đơ đến thế này? Wenrosa đâu phải như thế này đâu. Chị của em không bao giờ cứng ngắc và lặng im như vậy."

Sleugy như không còn tin vào  mắt mình, hai tai cô ù đi, đôi mắt cũng dần mờ nhòe. Mồm luôn lẩm bẩm "không phải, không thể như thế" như một câu thần chú. Hai chân bất giác lùi lại, cô quay ngoắt người lại nhẹ nhàng bước ra khỏi bệnh xá rồi trốn vào một góc tường, từ từ sụp đổ vì hình ảnh quá sức tưởng tượng. Cả người Sleugy run lên, cô ôm chặt chân, mặt úp vào hai đầu gối bật khóc thành tiếng.

CharlesV liếc thấy bóng hình đã rời đi của Sleugy, đồng thời thu lại sự hồ hởi trong lời nói với nhân viên bệnh xá. Cậu từ tốn đứng dậy, nói câu tạm biệt với lý do có bạn đang chờ ở phía ngoài rồi lễ phép cầm thuốc trên tay đi ra cửa. 

37. 

- Không sao rồi, không sao rồi. Có tôi đây rồi, không khóc nữa. 

Phải mất vài phút tìm kiếm, CharlesV mới xác định được cô bạn của mình đang ngồi thu lu trong một góc tường cách bệnh xá một hành lang ngắn. Sleugy ngồi bó gối với khuôn mặt chôn sâu trong đầu gối gầy guộc, cả người cô gái rung lên từng đợt hòa cùng tiếng nức nở âm ỉ làm cho người nghe cảm thấy ứa ruột ứa gan vì thương sót. Tiếng khóc thút thít mang nặng phần ai oán và đau đớn chỉ vang khe khẽ như tiếng suốt chảy róc rách bên tai nhưng đủ làm tim CharlesV vì đó là quặn thắt vì đồng cảm. 

Sleugy kìm nén hết sức những âm thanh ấm ức trong thanh quản của mình, cả người run lên như ra hiệu mọi chịu đựng gần như sắp đến giới hạn. Nhưng nào đâu, chỉ cần nghĩ lại cảnh tượng kinh khủng đó, hai hàng lệ cứ thế tuôn dài cùng trái tim bị bóp nghẹt lại đầy khó chịu. Cô thực sự không biết rốt cuộc Wenrosa đó đã gặp phải thứ quái quỷ gì, không biết sau cùng rồi có cứu vãn nổi hay không. Mọi lời trấn an bản thân của cả CharlesV và chính cô lúc này đều bị bỏ lại ngoài tai, duy chỉ có những hình ảnh về dáng vẻ đơ cứng của Wenrosa trên giường bệnh là chạy như chiếc máy phát hình ảnh nhiễu sóng tua đi tua lại trong tâm trí của cô lúc này.

- Sleugy, không khóc nữa. Thôi nào...

Trước sự yếu đuối bất ngờ của cô bạn trước giờ vốn luôn ương ngạnh, CharlesV dần bó tay bất lực. Mọi khuyên ngăn của cậu không thể làm cô gái trước mặt ngừng khóc, bất lực thở dài một hơi rồi ngồi xuống đem cả thân hình của mình bao phủ lấy thân thể cô gái đang không ngừng run rẩy.

- Sleugy nghe tôi, bồ không được khóc nữa. Chúng ta chưa biết chắc chắn Wenrosa gặp phải chuyện gì nhưng chắc chắn các giáo sư sẽ bảo vệ và chữa trị cho bồ ấy. Bồ hiểu ý tôi chứ?

Tiếng thì thầm trầm khàn phả nhẹ vào không trung, hòa cùng tiếng nức nở là từng nhịp vỗ về của CharlesV. Rất nhanh chóng, cô gái trước đó còn đang mất kiểm soát với tâm trạng của mình dần bình tĩnh trở lại. Không còn nức nở đến run rẩy nữa, chỉ còn lại hai hàng lệ nhòa đau đớn cứ thế lăn dài thấm đẫm cả mảnh áo choàng của cậu quý tử nhà Kimson.

- Bồ đã bình tĩnh hơn chưa? Đêm nay đến đây thôi nhé, chúng ta sẽ quay về...

- Không. Chúng ta phải đi đến thư viện. Wenrosa trước khi được đưa vào bệnh thất thì ở thư viện. Chúng ta phải đến đó tìm kiếm... nhỡ đâu có thứ gì đó có ích giải thích cho lý do tại sao bồ ấy lại thành ra như thế.

Sleugy hơi tránh người khỏi CharlesV để hít thở không khí bên ngoài, đồng thời điều hòa lại dần cảm xúc của mình. Cô gái đưa hai bàn tay lên lau chùi qua loa khuôn mặt vẫn còn vương nước mắt lấm lem.

- Được, được. Theo bồ hết, vậy bồ đã bình tĩnh hơn chưa? Chúng ta sẽ đi khi bồ đã bình tĩnh trở lại. 

- Đi thôi, không còn thời gian đâu.

38.

Hai người dìu nhau đứng dậy rồi một mạch đi về hướng thư viện bằng tốc độ nhanh nhất có thể.  

- Ê này, liệu chúng ta vào được thư viện không? Dù gì cũng đã là giờ giới nghiêm rồi mà.

Sleugy hỏi nhỏ nhưng đủ để CharlesV nghe thấy rõ ràng, đôi mắt long lanh vương lệ lần nữa lại chuyển hướng từ nhìn thẳng sang nhìn chăm chú vào cậu bạn cao hơn mình đến cả cái đầu.

- Bồ không phải lo, chúng ta đã đến đây rồi không thể không vào được. Hơn nữa chúng ta sẽ không lén lút trốn vào đó đâu nên bồ yên tâm đi.

Trái lại với vẻ lo lắng hoang mang đang hiển hiện trên mặt cô gái là sự vô cùng tự tin của chàng trai. Nhìn khuôn mặt đắc ý của CharlesV, Sleugy an tâm hơn phần nào dù chẳng hề có bất kỳ cơ sở nào để dựa vào từ lời nói đó.

CharlesV vừa dứt lời cũng là lúc cả hai đã có mặt đứng trước cửa thư viện. Cánh cửa to bản, cao đến chạm trần nhà được làm từ gõ bạch đàn rắn giỏi với hoa văn uốn lượn kiểu cách thời trung cổ làm cả thư viện toát nên sự cố kính tri thức vốn có. Cửa được khóa cài cẩn thận bằng một thanh sắt đã hoen gỉ theo năm tháng. Nhưng nếu nhìn thật kỹ sẽ thấy hoa văn trên khóa khớp hoàn toàn với hoa văn trên cánh cửa. Chắc hẳn cả khóa và cánh cửa này đều được đúc từ một cửa hàng lò rèn chạm khắc nào đó mà ra. Cả hai đứng lặng người trước hành lang im bặt, lặng nghe âm thanh rầm rít của những trận gió thổi không phương hướng làm ánh lửa trên kệ đèn bập bùng liên hồi. Trước mặt chỉ còn lại luồng sáng mờ mờ ảo ảo do ánh đèn tường từ xa hắt lại tạo nên hai cái bóng một cao lớn vạm vỡ một mảnh khảnh yểu điệu in hằn lên tấm cửa cổ kính.

- Để tôi. Alohomora!

Sleugy đến trước cửa rút đũa phép ra gõ nhẹ vào chiếc khóa đã cũ kỹ, bị bào mòm các góc cạnh vì dòng chảy thời gian. Dứt lời, khóa cửa kêu lên tiếng cạch vang như chuông trong không gian yên ắng báo hiệu cửa mở đồng thời cánh cửa cũng mở ra từ từ phát nên tiếng kêu cót két đến ghê người.

- Đi sau tôi đi. Lumos Duo!

CharlesV kéo Sleugy vẫn đang mắt tròn mắt dẹt nhìn chuyển động của cửa, nhanh chóng kéo cô gái ra đằng sau lưng rồi rút đũa phép ra phía trước nước. Mồm đọc nhẹ câu thần chú đã nằm lòng, dứt lời đầu đũa phát lên ánh sáng sáng đẹp đẽ, đủ để soi sáng những khoảng tối mà ánh sáng lửa không thể len lỏi đến. Khi cả hai vừa bước chân vào thư viện là lúc cánh cửa phía sau đột ngột đóng sập lại, bàn thủ thư tối om phía trước đột nhiên sáng rực lên làm cả hai đứa giật bắn mình vì sợ hãi.

- Tại sao giờ này còn lảng vảng ở đây? Các trò có biết bây giờ đã là giờ giới nghiêm rồi không?

Tiếng thủ thư hằm hè trong đêm tối làm Sleugy bất giác nép sát người sau lưng CharlesV như con cún trốn sau lưng chủ. Chỉ ló ra đôi mắt hiếu kỳ. 

- Chào cô, chúng em là người thuộc hội học sinh được thủ lĩnh nam sinh Jinius Brain Kimson cử đến đây kiểm đồ của cô bạn vừa xảy ra chuyện. Đây là ấn ký thủ lĩnh và phù hiệu hội học sinh ạ.

Chỉ chờ có vậy, CharlesV trịnh trọng lên tiếng đồng thời đặt lên bàn thủ thư hai vật màu vàng đen sáng lóa. Nét mặt của cậu tràn đầy tự tin đẩy chúng về phía thủ thư rồi khôi phục vẻ lịch thiệp vốn có. Cô thủ thư đón nhận ấn ký thủ lĩnh và phù hiệu hội học sinh  liền tra xét một hồi rồi tặc lưỡi, thông qua cho cả hai vào trong. 

- Bồ... sao cậu lại có thứ đó vậy?

- Tôi là CharlesV mà. Hai thứ đó là "con dấu thông hành Hogwarts" của tôi đấy. Hahaa!

CharlesV đắc ý đúc hai "bùa hộ mệnh" vào người rồi cười rực rỡ hơn cả cây đũa phép làm đèn.

- Vậy là bồ lấy trộm của anh Jinius?

- Suỵt, nói nhỏ thôi, đó không phải là lấy trộm, mà là tình cờ có được. 

Nói đến đây nét cười trên môi của CharlesV càng đậm. Cậu hơi khom người rồi rủ rỉ vào tai cô gái bên cạnh bằng chất giọng rất ma mãnh.

- Có điều, vừa nãy ở bệnh thất bồ cũng rất thông minh. Không ngờ bồ lại đem tôi đi làm bàn đỡ đạn đấy. Giờ thì tôi được mang về cả đống thuốc này. Thế tình trạng của Sonwarren sao rồi?

CharlesV thu lại nét cười của mình, đầu hơi nghiêng về phía Sleugy thì thầm.

- Tôi chỉ là cấp bách quá thôi mà... Hầy, tình trạng của Wenrosa tệ lắm, tôi chưa gặp trường hợp này bao giờ luôn. Cả người bồ ấy cứng ngắc cứ như thể hóa đá vậy.

Nói đến đây nét mặt Sleugy thoáng buồn trở lại, giọng nói lại trầm xuống vẻ bất lực và lo lắng.

- Thôi được rồi, chúng ta mau tìm kiếm xem có manh mối gì Wenrosa để lại không. Nhớ là đừng bới tung lên đấy. Chúng ta không có nhân danh ai đến đây đâu.

CharlesV vỗ lưng Sleugy vẻ khích lệ, đồng thời chuyển hướng chú ý của cô gái đến dãy bàn tự học vẫn còn ngổn ngang sách vở chưa kịp dọn đi. 

- Được rồi, tôi biết rồi.

Cả hai nhanh chóng chia ra tìm kiếm mọi thứ quanh chiếc bàn đang ngổn ngang sách vở của Wenrosa. Công cuộc tìm kiếm đều diễn ra rất khẩn trương và nhẹ nhàng. CharlesV cẩn thận lật nhẹ những quyển sách tiên tri, bùa chúa bậc cao nặng trịch chỉ được mượn khi đạt danh hiệu top10 phù thủy sinh sáng giá nhất của học kỳ. Miệng chợt chẹp một tiếng cảm thán cô bạn Sonwarren quá mức chăm chỉ này. Đến quyển sổ tay cũng cũng chi chít những lời ghi chú. Giờ cậu đã hiểu, thì ra thiên tài không hoàn toàn bẩm sinh, mà nó dựa vào đến 90% nỗ lực.

- Chậc, tôi không ngờ Sonwarren lại chăm chỉ đến vậy đấy.

- Chỉ cần biết rằng, Wenrosa là một trong những phù thủy sinh năm tư duy nhất triệu hồi được thần hộ mệnh thì bồ phải đủ hiểu rồi đấy.

Sleugy đáp lại có chút rất tự hào đồng thời không ngừng tìm kiếm các ngóc ngách cạnh đó. 

- Cũng phải... 

- Ơ có quyển sổ rơi này. 

Sleugy lôi quyển sổ màu đen bị kẹt dưới kệ sách ngay bên cạnh lên rồi phủi bụi bẩn bám trên bìa. Đó là một quyển sổ bìa da trơn nhẵn thín, rất cứng cáp. Bìa cũng không có quá nhiều điểm nhấn trang trí, duy chỉ có chữ "S" được bao bọc trong một vòng khiên được in chìm trên góc trái bìa. 

- Chữ S này là sao?

CharlesV dừng công cuộc tìm kiếm này lại, đến gần xem xét quyển sổ rồi nghiêng đầu thắc mắc.

- S hả? Không biết đây có phải là của Wenrosa không nhưng họ của Wenrosa là Sonwarren mà. Chữ S chắc là chữ cái đầu từ họ của bồ ấy.

- Nghe cũng có lý nhỉ. Mở ra xem sao.

- Không có gì.

Quyển sổ với bìa da đã có dấu hiệu cũ sờn góc cùng những tờ giấy bên trong đã ngả sang màu vàng ố tỏa lên mùi ngai ngái của giấy đã để lâu, nhưng điều kỳ lạ là bên trong không có bất kỳ một ghi chép nào, đến cả một vết mực cũng không có. 

Điều này thật kỳ lạ.

- Một quyển sổ cũ mà không có gì bên trong. Bồ có thấy điều này kỳ lạ không?

CharlesV tua nhanh qua các trang giấy trong quyển sổ vài lần rồi nêu lên điểm thắc mắc của bản thân.

- Với tính cách của Wenrosa, bồ ấy sẽ note kín quyển này từ lâu rồi chứ không thể để nó cũ kỹ đến ngả màu phí phạm như thế này.

Sleugy đón lại quyển sổ trên tay CharlesV, đồng thời nheo mày vẻ khó hiểu giống cậu bạn.

- Tôi nói nhé, trong trường hợp xấu nhất. Có khi nào đây là quyển sổ mà thủ phạm để lại không?

CharlesV ghìm thấp nhất tone giọng của mình xuống, mắt cậu láo liên nhìn xung quanh vẻ cảnh giác.

- Thủ phạm nào?

- Người làm cho Wenrosa rơi vào tình trạng như hiện tại đó...

-...

Đến đây thì cả Sleugy và CharlesV đều ngây người ra trước suy đoán của mình. Cả hai rơi vào trạng thái khẩn trương hơn bao giờ hết, đốc thúc nhau nhanh chóng kết thúc tìm kiếm rồi giấu quyển sổ khả nghi đó vào người và bước ra khỏi thư viện trong muôn vàn suy nghĩ. 

39.

- Nhanh nào, chúng ta phải về ký túc xá thôi. Quá muộn rồi, sắp đến giờ lảng vảng của lũ giám ngục rồi. 

CharlesV giục giã cô gái bên cạnh đồng thời hạ độ sáng của đũa thần xuống thấp nhất và chiếu xuống chân để tránh thu hút sự chú ý không đáng có. Đồng hồ chỉ tròn 2 giờ 30 phút rạng sáng. Cả hành lang trước đó vẫn lờ mờ đèn đóm giờ đã tắt ngóm biến không gian tăm tối đến rợn ngợp. Duy chỉ còn lại ánh sáng đục đục mờ mờ phát ra từ đũa thần của cả hai. Sleugy vô thức nép sát vào người CharlesV vẻ sợ sệt.

- CharlesV, bồ có nghe thấy tiếng bước chân không? 

Đến đây thì cả hai dựng đứng tóc gáy rồi. Trong đêm tối như thế này tại sao lại có tiếng bước chân cơ chứ? Rất nhanh, cả hai hô "nox" - tắt sáng, trả lại không gian hành lang sự tối tăm vốn có. Cả hai bị bóng tối nuốt chửng, bất động đến mấy giây mới định hình được địa hình, nhẹ nhàng, rón rén bước tiếp trong đêm tối.

- Nhưng có một khả năng chắc chắn là đây là người, không phải là lũ giám ngục.

Tiếng gõ của giày càng ngày càng gần, cả hai nín thở bước từng bước đi lầm lũi trong đêm, thu nhỏ hết sức sự xuất hiện của bản thân.

- Hai người, làm gì mà lén lút trong màn đêm vậy?

Tim gan phèo phổi gần như sắp rơi ra ngoài, cả CharlesV và Sleugy đều nín thở và giật thót. Cảm giác bị bắt tại trận thật kinh hoàng. Tim và dây thần kinh đập loạn cả lên giật liên hồi làm cả hai gần như bị đứng hình.

- Ta hỏi, tại sao giờ này các người vẫn lang thang ở đây... Trả lời ngay!

Ánh sáng của lửa đột ngột khiến hai người theo phản xạ mà che đi đôi mắt của mình. Thì ra là Argus Filch với công việc đi tuần như mọi ngày. Trông vẻ mặt sợ hãi của hai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net