Chương 18: Lời cảm ơn thầm lặng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm qua!

Hồng vừa dứt lời, những kí ức ngày hôm qua chạy lại trong đầu Nhất Tâm, cậu hồi tưởng lại trong sợ hãi. Nhớ lại  hôm qua, cậu đã hôn trộm Hồng. Không chắc chắn là Hồng có nhớ điều đó hay không nhưng là người có tật giật mình nên Tâm lúng túng ấp úng hỏi lại

"Cậu...nhớ chuyện hôm qua sao ?"

"Đương nhiên là nhớ rồi. Cậu vẫn luôn đi sau tôi, tôi biết mà ?" mặt Hồng tỉnh bơ trả lời

"Sau đó thì sao ?" hỏi dồn khiến Cẩm Hồng ấp úng

"Sau đó thì...thì...tôi ngủ quên nên cũng không nhớ nữa"

Nghe vậy, Tâm thở phào nhẹ nhõm. Đầu đã vã đầy mồ hôi. Hồng nhìn thấy, cô lấy trong cặp bịch khăn giấy mini đưa cho cậu

"Cái khăn này tôi sẽ giặt và trả lại cậu sau" Hồng chỉ vào khăn mà Nhất Tâm vừa đưa cho cô

"Thôi. Cậu cứ cầm lấy mà dùng"

"Không được. Hiếm lắm mới thấy con trai dùng khăn kiểu này nên phải trả lại cho người ta chứ"

"Ý cậu là gì ?" Tâm liếc nhẹ Hồng

Hồng chỉ cười mà không nói gì. Ngồi suy nghĩ một lúc lâu, khi đã thấy bản thân thoải mái hơn, Hồng vui vẻ quay qua nói với Nhất Tâm

"Hôm nay được ở cả ngày với bố, tôi cũng đã suy nghĩ kĩ. Cứ sống trong quá khứ như vậy mãi không được..."

"...Nếu bố tôi biết được cuộc sống của tôi ngày nào cũng chỉ biết ủ rũ như vậy, ông ấy sẽ không vui đâu..."

"...Tôi sẽ cố gắng để bản thân không bao giờ phải rơi vào trạng thái như ngày hôm nay nữa. Phải thật vui vẻ thì bố tôi mới yên tâm được"

Nhất Tâm nhìn cô nhẹ nhàng mỉm cười. Đột nhiên Hồng quay người qua nhìn cậu như muốn nói điều gì đó. Chỉ với hành động nhỏ đó của Hồng thôi đã làm Tâm giật mình, tim như muốn nhảy ra ngoài rồi

Cứ như này mãi có ngày đau tim chết mất!

Cẩm Hồng nhìn cậu, mắt ngó nghiêng tứ phía, không dám trực tiếp đối mặt. Cô cố gắng suy nghĩ, nói thế nào để cho Nhất Tâm đồng ý luôn chứ không từ chối thì cô mất mặt lắm

"À mà...Bố tôi luôn mong sau này tôi sẽ trở thành bác sĩ, nhưng môn Sinh tôi khá kém. Cậu có thể giúp tôi được chứ ?"

Nhất Tâm một lần nữa lại đứng hình. Crush nhờ cậu kèm thêm Sinh cho cô ấy. Nghĩ thôi Tâm đã thấy ngại rồi, nhưng Hồng đã nhờ vả vậy rồi, cậu không nỡ từ chối

"Có gì không hiểu cứ hỏi"

"Thích quá! Cảm ơn nhiều nha"

Thích ?

Nhất Tâm ngay lập tức quay lại hỏi, cậu hiện rõ nét căng thẳng qua từng lời nói, hành động của mình

"Lần trước cậu nói thích ngồi cạnh tôi là vì lý do này ?"

Cẩm Hồng khẽ gật đầu

Đầu óc Tâm bỗng trở nên trống rỗng. Không ngờ từ đầu đến cuối, đều là một mình cậu đa tình. Cẩm Hồng chưa một lần thích cậu. Thế mà Tâm suốt ngày nghĩ con gái nhà người ta ngại ngùng, xấu hổ không dám nói. Còn tưởng Hồng làm giá đủ điều. Mà không xem lại bản thân mới là kẻ tưởng bở trong mối quan hệ này

Lúc nãy đôi mắt còn đang nhìn Hồng đắm đuối, giờ Nhất Tâm tỏ vẻ giận dỗi quay mặt đi. Nhưng Hồng không để ý thái độ của cậu ta đã thay đổi, cô vẫn đang ngồi mừng vì Nhất Tâm đồng ý kèm thêm cho mình

Người từng lấy thư tình của hàng trăm cô gái ra hót phân mèo như cậu bạn Nhất Tâm đây lại chẳng được người ngồi bên cạnh liếc mắt nhìn lấy một cái. Điều này, khiến Nhất Tâm hoài nghi

Thị lực của cậu có chắc 10/10 không vậy ?

"Xe đến rồi chúng ta về thôi"

Hồng đứng dậy đi lên xe, quay người lại vẫn thấy cậu ngồi đờ đẫn ở đó. Cô vội hét lớn: "Không về định ở đó cho người ta hốt đi à ?"

Hồng vừa nói tay vừa chỉ sang bên kia đường. Nhất Tâm hướng mắt nhìn theo tay cô, có mấy chị gái đang nhìn cậu với ánh mắt "khát khao". Có người còn lấy điện thoại ra chụp hình cậu

"Nhóc đi cùng chị một đêm chứ ?"

Nhất Tâm hẳn cũng quá quen với điều này, cậu mặt không cảm xúc mà bước lên xe. Mặc cho mấy chị gái gọi lại. Hai người đang ngồi trên xe, bỗng Cẩm Hồng không nhịn được mà cười phá lên. Nhất Tâm liếc mắt nhìn cô vẻ mặt nghiêm túc

"Hay lắm mà cười"

Hồng vẫn không ngừng cười, quay người qua ghé sát gần cậu trêu chọc. Cô dùng giọng điệu mê hoặc nói với Tâm: "Hay là nhóc đi cùng chị đêm nay nhé ?"

Lời bông đùa của Hồng khiến Tâm đỏ mặt, vội vàng né tránh ánh mắt của cô. Nhưng lại sợ Hồng phát hiện ra điều gì đó, cậu cũng miễn cưỡng đáp trả với cái giọng đầy kiêu ngạo

"Có đủ tiền không mà đòi bao tôi ?"

Thấy Nhất Tâm hưởng, Hồng bật cười nhìn thẳng mắt cậu mà trêu chọc. Lúc này không giống Hồng mọi khi, cô vui vẻ làm trò, thiết nghĩ chắc hẳn những khúc mắc trong lòng Hồng đã được giải tỏa nên bây giờ cô vô cùng thoải mái

"Chú em đẹp trai thế này bao nhiêu tiền chị cũng có"

Nhịp tim Tâm ngày càng đập nhanh. Trong đầu cậu bỗng liên tưởng đến cảnh được Hồng bao nuôi, mặt cũng vì thế mà đỏ lên lúc nào không hay. Nhất Tâm vội lắc đầu để dẹp ngay suy nghĩ điên rồ đó

Dù vậy, ánh mắt Nhất Tâm không ngừng liếc nhẹ Hồng, vẻ mặt đầy oán trách "Cậu thấy tôi đẹp trai sao không hốt tôi đi"

"Mà sao tôi thấy cậu không ngạc nhiên gì vậy ?" Hồng quay qua hỏi Tâm

"Mấy chuyện này tôi còn lạ gì"

Ánh mắt Hồng lộ rõ vẻ nghi ngờ khi nghe cậu nói vậy, cô nghiêng đầu ra xa như muốn xa lánh Nhất Tâm

"Không lẽ cậu..." hốt hoảng

"Bớt nghĩ linh tinh. Cạnh trường có quán bar, đi học về tối nào tôi chẳng gặp mấy chuyện này"

Nhất Tâm biết Hồng đang nghĩ gì. Cậu giải thích luôn không muốn bị cô hiểu lầm như lần trước, không thì lại mất ăn mất ngủ mấy đêm liền. Điều này khá khác với con người trước kia của Nhất Tâm. Trước đây, Tâm sẽ không quá bận tâm đến việc người khác nghĩ gì về mình, ai muốn nghĩ sao thì nghĩ điều đó không làm ảnh hưởng đến cậu. Nhưng bây giờ, cậu lại lo sợ Cẩm Hồng sẽ hiểu nhầm về mình, sợ cô không thích mình. Nỗi sợ vô hình ấy đã xuất hiện trong tiềm thức Nhất Tâm từ bao giờ cậu cũng không biết

"Ồ ra vậy. Coi bộ cậu hút gái ghê ha"

"Chuyện! Điều này giờ cậu mới biết là quá muộn rồi đấy"

Hồng bĩu môi nhìn cậu tự luyến. Thấy tâm trạng của cô tốt hơn nhiều, Nhất Tâm đã yên tâm hơn phần nào. Cậu âm thầm nhìn theo Hồng rất lâu, thấy cô đã thật sự buông bỏ đi nỗi buồn xưa mà cười nói vui vẻ. Cậu cảm thấy vui mừng thay cho Hồng

Có lẽ đây mới là dáng vẻ vốn có của Hồng, dáng vẻ tựa như thiên thần này đã bị những nỗi buồn ấy che giấu bấy lâu nay. Nhất Tâm cảm giác như mình đã đắm chìm trong nụ cười của Cẩm Hồng, không thể nào thoát ra được

"Từ nay chúng ta đình chiến được chứ ?"

"Tôi chưa bao giờ có ý định chiến tranh với cậu ?" vì mải ngắm nhìn Hồng, cậu không để ý đến câu trả lời của mình

"Ý cậu là sao ?" Hồng ngơ ngác nhìn cậu

"À ờ...ý tôi...ý tôi là...Cậu nằm mơ đi. tôi không bao giờ đình chiến, cũng không bao giờ kèm thêm cho tên ngốc như cậu đâu" Tâm ấp úng

Hồng trừng mắt tức giận: "Cậu nói cái gì ? Tôi không biết ban nãy cậu đã đồng ý rồi"

"Tôi đồng ý bao giờ bằng chứng đâu"

"Cậu..."

Hai người cứ chí chóe như vậy suốt quãng đường về nhà. Dù vậy nhưng trong lòng, họ là người hiểu rõ nhất bản thân đã giải quyết được những khuất mắt, những hiểu lầm về nhau trước đây và cũng sẽ cho nhau cơ hội trở thành những người bạn tốt nhất của đối phương

Những không phải người nào giải quyết được hiểu lầm xong đều vui vẻ đâu. Nhất Tâm về nhà khuôn mặt đầy chán trường. Cậu đi vào phòng mà đầu óc cứ như trên mây

Vừa vào đến phòng, Nhất Tâm quăng vội cặp lên bàn mà nằm xuống giường với khuôn mặt nhăn nhó, khó chịu

"A"

Tiếng hét trên giường phát ra làm cậu giật mình đứng dậy, thì là thằng bạn chí cốt của cậu - Nguyễn Vũ Quang Trường đã nằm dài ở đó từ lúc nào

"Thằng Phèo! Mày ở đây từ lúc nào vậy ?"

"Đau vãi chưởng. Thằng này mày biết mày nặng lắm không ?" Trường mặt nhăn nhó càm ràm

"Bớt ưỡn ẹo như đàn bà đi rồi biến ra khỏi phòng tao"

"Ô hay cái thằng này! Mày nhắn tao sang đây chơi game mà" Trường vừa xoa xoa lưng vừa nói

"Tao không cần biết, giờ mày cút đi" khuôn mặt Tâm đầy khó ở

"Đi thì đi. Làm gì mà đuổi kinh thế!"

Quang Trường cũng hiểu được cái bản tính khó ở thất thường này của thằng bạn. Không nghĩ nhiều, cậu với lấy cái cặp sách của mình, chuẩn bị ra về. Bỗng có cánh tay nắm chân quần cậu lại

"Đừng về mà"

Giọng nói một thanh niên đang úp mặt xuống gối, tay thì nắm lấy chân quần của thằng bạn thân mà mình vừa đuổi về. Quang Trường bất lực quay lại trao cho cậu ánh mắt đầy phán xét

"Thằng này ngáo rồi!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hocduong