Chương 9: Bánh cuốn bà Mười

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cẩm Hồng lập tức phủ nhận: "Chúng cháu là bạn cùng lớp thôi ạ"

Nghe câu nói của Hồng, Nhất Tâm có chút buồn. Nhưng khi thấy Hồng vui vẻ trò chuyện cùng chú Nhất, trong lòng cậu cũng vui hơn "Tưởng cậu chỉ biết lúi húi đọc sách thôi chứ. Hóa ra lại biết ăn nói như vậy"

"Vậy sao. Chú là con bà Mười chủ quán này, chú tên Nhất. Cháu cứ gọi chú là Mr Eleven"

"Vâng ạ. Cháu là Trịnh Cẩm Hồng. Cháu mới chuyển về đây không lâu mong chú giúp đỡ cháu nhiều hơn ạ"

"Chú thì giúp được gì. Bảo thằng nhóc này này. Nó dân Hà Thành mà. Chú mày chỉ biết làm bánh cuốn thôi. May mà được mọi người yêu quý, quán cũng mở được gần 40 năm rồi"

Lương Nhất Tâm biết Mr Eleven sắp nói về cậu nên đã vội chặn lại: "Chú Nhất à! Có khách gọi chú kìa"

Nhưng có vẻ cũng không ngăn lại được cái tính nhiều chuyện của chú Nhất

"Thằng nhóc này ý, chú biết nó từ cái hồi nó còn bé tí. Lúc nào nó cũng đòi bà đưa đến ăn bánh cuốn. Hôm nay mới thấy nó đưa bạn học đến đây. Chắc nó phải quý cháu lắm đấy"

"Chú Nhất à" Mặt Tâm bất lực, nhăn nhó

"Thôi các cháu ăn đi, để lâu mất ngon. Chú vào làm việc tiếp đây" Nói xong đi sang bàn khác tiếp khách "Mr Eleven đến đây"

Trịnh Cẩm Hồng nhìn sang Lương Nhất Tâm, khuôn mặt tươi cười nói: "Chú Nhất vui tính nhỉ"

"Chú ấy là vậy đó. Toàn nói chuyện gì đâu không"

Nhất Tâm lau dĩa sạch sẽ định đưa qua cho Hồng, nhìn thấy khuôn mặt ngơ ngác của cô nhìn đĩa bánh cuốn, Nhất Tâm không nhịn được mà bật cười. Hồng ngước lên nhìn cậu: "Đây là bánh cuốn ?"

"Cậu không biết sao ?"

"Trước có nghe tới, nhưng chưa từng ăn thử bao giờ"

Trước kia khi còn ở bên Đài Loan, mẹ cô có nói bà rất thèm món Việt Nam. Món bà thèm nhất là bánh cuốn. Dù ở đây cũng có một số quán Việt bán nhưng không giống hương vị quê nhà. Nghe mẹ nói Hồng tò mò muốn ăn thử. Và khi ấy, bà cũng đã hứa với cô nếu đạt được điểm tuyệt đối trong kì thi sắp tới, bà sẽ tự tay làm cho cô ăn. Đến nay, nó cũng chỉ là một lời hứa suông không thực hiện được

Thấy Hồng đang vui tự nhiên lại đơ người ra, Nhất Tâm vội đưa dĩa cậu vừa mới lau sạch sang cho cô

"Cậu thử đi"

Hồng nhận lấy, gắp một miếng bánh chấm vào nước mắm đẫm hành khô. Nhất Tâm chăm chú nhìn cô ăn. Nhìn môi cô, cậu bất giác thu lại ánh mắt của mình nhìn sang hướng khác

"Ngon thật. Món ngon như vậy bảo sao bạn Nhất Tâm đây mới nghiện đến thế"

Nhất Tâm bị cô chọc cho đỏ hết mặt. Cậu không ngờ cô cũng biết chọc ghẹo người khác nữa. Chọc được Nhất Tâm, Hồng hớn hở cười tủm tỉm, nhìn cô cười trong lòng cậu vui nhưng không dám thể hiện ra bên ngoài

"Vui lắm mà cười ?"

"Vui chứ" Hồng đáp

Hôm nay có lẽ là ngày Hồng vui nhất từ khi chuyển lên Hà Nội. Cũng có thể là ngày cô vui nhất từ khi chuyển về Việt Nam. Có vẻ như cô gái ấy cũng nhớ nụ cười của chính mình nên hôm ấy, Hồng đã cười rất nhiều

Vừa mới đó mà Hồng đã ăn hết đĩa bánh của mình. Cô hớn hở gọi thêm phần nữa

"Chú Nhất! Cho cháu thêm suất nữa ạ"

Nhất Tâm bật cười, nhìn cô: "Lợn à ?"

"Cậu mới lợn ấy"

Hai người ngồi ăn cùng nhau rất vui vẻ. Thỉnh thoảng lại vì trêu chọc nhau mà cười phá lên. Chú Nhất bên trong thấy vậy, bất giác cười cùng họ

"Thằng nhóc này biết cười rồi đấy"

Kể từ ngày bà mất, Nhất Tâm cũng mất dần đi nụ cười của mình. Bố mẹ lại suốt ngày bận bịu nên cậu ngày càng xa cách họ hơn. Nhất Tâm và Cẩm Hồng gặp nhau như được ông trời sắp đặt trước vậy. Hai người đến và chữa lành những vết thương của nhau, giúp nhau tìm lại nụ cười vốn có của chính mình

Ăn xong trời cũng cũng chập tối. Hai người vội chào tạm biệt bà Mười với chú Nhất rồi cùng nhau đi dạo. Vì phải hơn 30 phút nữa mới có chuyến xe buýt tiếp theo

Đi đến một công viên, thấy Hồng ngồi xuống bãi cỏ trong công viên, Nhất Tâm vội cởi áo khoác đồng phục của mình ra định vứt vào thùng rác

"Áo này chật rồi mặc khó chịu vãi"

Nhìn lại Hồng, một chút phản ứng cũng không có. Cậu liền rút tay lại, không vứt nữa. Mặt lạnh lùng nhìn về phía cô

"Cậu mặc váy ngồi trên bãi cỏ không thấy nhặm à ?"

"Váy tôi dài mà"

Nhất Tâm trải áo đồng phục mình ra bãi cỏ. Giọng cậu trầm xuống: "Dù gì cũng vứt cậu ngồi đây đi. Không phải cậu bị bệnh sạch sẽ sao ?"

Cẩm Hồng không nghĩ nhiều, cô đứng dậy ngồi xuống áo của Nhất Tâm. Cậu cũng ngồi xuống cạnh cô. Thấy Nhất Tâm không ngồi vào áo, cô trải phần còn lại ra hết cỡ

"Cậu cũng ngồi vào đây đi"

"Tôi không bệnh sạch sẽ"

Trong một công viên nhỏ, có hai người ngồi dưới ánh đèn vàng. Khung cảnh cũng vì những ánh đèn đó mà trở nên thật ấm áp. Hai người không nói gì, dường như ai cũng có suy nghĩ của riêng mình

Nhất Tâm nhìn Cẩm Hồng một lúc lâu rồi hỏi: "Cậu đang có chuyện buồn sao ?"

"Không. Chỉ là tôi nhớ bố thôi"

Hồng như đang suy nghĩ điều gì đó. Một lúc sau, cô quay người sang nhìn Tâm, nhẹ giọng nói: "Tôi xin lỗi"

Tâm ngạc nhiên nhìn cô. Hai người chạm mắt nhau. Tâm không nghĩ người như cô lại chủ động mở lời xin lỗi người khác như vậy

Hồng quay đầu lại: "Đây là lời xin lỗi đầu tiên trong đời tôi đấy"

Trước giờ Hồng luôn là con ngoan, trò giỏi. Cũng chưa từng đắc tội với ai. Với lại, ngày trước cô cũng là một cô đại tiểu thư nên chưa phải nói lời xin lỗi bao giờ cũng là chuyện bình thường

"Nghe nói đó là món quà mà người quan trọng tặng cậu đúng không ?"

"Đúng vậy. Người đó là bà tôi"

Nghe cậu nói vậy, Hồng cúi mặt xuống. Cô cảm thấy vô cùng có lỗi trước hành động của mình

"Tôi cũng có người quan trọng. Nên tôi hiểu được cảm giác mất đi người quan trọng nhất trong đời, nó đáng sợ đến mức nào"

Lương Nhất Tâm không nói gì mà chỉ lặng lẽ nghe cô nói

"Bố tôi từng rất kì vọng vào tôi. Ông luôn cho tôi biết, sai sẽ không thể nào quay đầu được"

"Ông vẫn thường nói với tôi trên đời này, làm gì có chuyện sai khi sửa lại nó sẽ thành đúng được chứ, đó chỉ là đang tự chấn an bản thân khi thất bại mà thôi"

Tâm cảm thấy khó hiểu, cậu không đồng ý với quan điểm này. Nó thật sự rất khó, bởi ít ai có thể đúng ngay từ khi mới bắt đầu

"Sao lại không thể quay lại chứ ? Sai một thì sửa mười đến khi nào đúng thì mới đừng. Điều đó cũng ổn mà" Nhất Tâm phản biện

Hồng nghe cậu nói vậy, cô chỉ cười mà nói: "Chẳng phải trước khi biết mình sai, họ cũng từng nghĩ bản thân đang làm đúng sao ? Kết quả vẫn sai, vậy họ cứ định sửa mãi à ?"

Nhất Tâm ngập ngừng không nói lại được. Cậu nhìn Hồng, mặt hiện rõ vẻ nghi hoặc

"Vậy cậu chưa từng làm sai sao ?"

Hồng không trả lời mà nhẹ giọng hỏi lại cậu: "Cậu biết hội chứng sợ sai không ?"

Thấy mặt Nhất Tâm ngơ ra, Cẩm Hồng quay người đi. Cô nhìn lên những ánh đèn vàng đang chói rọi trước mắt. Trong đầu với bộn bề suy nghĩ

"Dù bản thân luôn được nhận xét là con nhà người ta, thông minh, tài giỏi..."

"Tôi cũng không biết phải thật không nữa ?"

Hồng thở dài: "Khi tôi được mọi người ngưỡng mộ, sùng bái nhưng tôi lại chẳng bao giờ cho phép bản thân tự sùng bái chính mình. Tôi trong suy nghĩ của mình, luôn là một kẻ bất tài, không có tương lai"

"Vậy nên cậu mới có thái độ như vậy khi không trả lời được câu hỏi của cô Hiền"

Hồng khẽ gật đầu: "Làm cậu sợ rồi đúng không ?"

Nhất Tâm lúc này mới hiểu được vì sao hôm ấy Hồng lại có thái độ như vậy. Ngẫm nghĩ lại, cậu thấy suy nghĩ của mình với cô quá khác biệt

Nhất Tâm luôn nghĩ mình là người tài giỏi, hiếm ai có thể được như cậu. Vừa có ngoại hình, vừa có gia thế, có luôn cả thành tích xuất sắc. Nên đôi khi cậu có hơi tự cao, tự đại

Tâm không nghĩ những người giỏi cũng có nỗi sợ. Cậu tưởng những người đó, sẽ luôn là những người chiến thắng nhưng lại không biết họ cũng có thể thua cuộc trong chính suy nghĩ của mình

"Xin lỗi. Tôi không biết gì đã chửi cậu bệnh rồi..."

"Đây không phải bệnh sao ?" Hồng ngắt lời cậu

Nghe Hồng nói vậy, Nhất Tâm quay người qua nhìn cô, cậu nhẹ nhàng nói: "Đúng! Đây không phải bệnh"

Hồng ngạc nhiên quay lại nhìn cậu. Ánh mắt của Tâm lúc đó vô cùng ấm áp, nhìn về phía Hồng

"Đây chỉ là cậu đang thiếu tin tưởng vào bản thân thôi. Cậu không biết đâu cậu giỏi hơn cậu nghĩ nhiều"

"Thật vậy sao ?"

Cẩm Hồng chỉ cười nhẹ, bởi mấy câu như thế này cô đã từng nghe qua từ nhiều người rồi. Khi đó, họ chỉ muốn nịnh bợ cô, thật chất chưa từng một ai trong số họ hiểu cô cả

Nhất Tâm vội đáp: "Đương nhiên. Giống như khi cậu lên giải toán, dù gặp một bài toán lạ nhưng chỉ cần tôi nói cách giải là cậu đã giải được ngay"

Hồng kinh ngạc: "Sao cậu biết được. Hôm ấy, cậu đâu có ở trong lớp"

"Tôi tin cậu sẽ giải được"

Nghe Nhất Tâm nói vậy, Hồng rơi vào trầm ngâm. Ngay cả Hồng cũng không dám tin vào bản thân. Sao Nhất Tâm lại có thể tin tưởng cô đến như vậy ? Dù hai người mới chỉ vừa quen nhau

"Cậu chỉ là đang trong quá trình tự chữa lành bản thân thôi. Nếu cậu cần một người bạn cùng cậu chữa lành, tôi tình nguyện..."

Chưa kịp nói hết câu, Nhất Tâm bị Cẩm Hồng ngắt lời

"Rõ ràng là xuất chúng hơn người, sao cậu lại vờ như không biết gì vậy ?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hocduong